Thứ Tư, 31 tháng 5, 2023

39- KHI CHẾT NÊN CHÔN HAY HỎA THIÊU

 

39- KHI CHẾT NÊN CHÔN HAY HỎA THIÊU

(25:13) Phật tử: Còn vấn đề mà chết đi mà chôn với lại hỏa thiêu là sao Thầy ?

Trưởng lão: Chôn và hỏa thiêu thì như thế này, chúng ta là những người Việt Nam thì chúng ta nên nhớ rằng chúng ta có cái tinh thần, mà tổ tiên của chúng ta đã nói: “Sống cái nhà, thác cái mồ”. Chúng ta không phải là người Campuchia mấy con, chết mà thiêu đốt. Thiêu đốt rồi bắt đầu chúng ta bỏ trong một cái hũ như thế này, đem để trong tháp. Mà chúng ta không có đến thăm cái chùa đó, không cúng dường thì họ để cái tháp hài cốt của ông bà chúng ta nhét đằng sau. Họ đâu có sắp sửa, họ đâu có lau chùi đâu mấy con.

Nhưng mà chúng ta hằng rằm, vía lớn này kia, chúng ta hằng đến chùa, từng tháng đến chùa thì họ để cái hũ lau chùi sạch sẽ. Bởi vì mình đến chùa là mình phải cúng dường, coi như mình mướn họ làm cái công việc đó. Còn mình quên không mướn họ, thì đương nhiên họ nhét cái hủ hài cốt của cha mẹ mình. Nhưng mà trong khi đó, trong khi đó, con biết hàng trăm hàng vạn cái hũ mà chất ở trong một cái, một cái tháp, một cái kệ như vậy thì mấy con biết. Khi mà con cháu chúng ta đến biết cái hài cốt nào là của ông cha chúng ta.

Không bằng chúng ta có một khu đất nhỏ hay hoặc là nơi chùa đó dành cho chúng ta có khu đất nhỏ, để tất cả những anh chị em chúng ta, cô bác chúng ta chết chôn vào đây. Hôm nay mình đưa con cháu mình về đây để thăm mồ mả của ông bà, thăm cái nơi thác cuối cùng chôn cất, không phải là cái tinh thần, tinh thần…​

Phật tử: Rồi cái vấn đề khác là nó không ảnh hưởng tới những người chết, nó chỉ ảnh hưởng đến người sống thôi phải hôn? Nó chỉ là để cho họ còn nhớ gốc nhớ nguồn phải hôn?

Trưởng lão: Nhớ gốc nhớ nguồn con, tức là cái người Việt của chúng ta, cái tinh thần.

Phật tử: Nhưng mà ở ngoại quốc đâu có được vậy Thầy, nó chôn chồng lên, không có được đâu Thầy, giờ Thầy nguồn đất riêng biệt nhưng nó vẫn chôn chồng, chôn chồng, nó không có cho riêng, không có bao giờ cho riêng?

Trưởng lão: Không được? Vậy thì thử hỏi cái nhà của tui có người nào lên ở hay không, lên ở chồng tui không?

Phật tử: Thì ở bển vậy đó Thầy.

(27:10) Trưởng lão: Không được?

Phật tử: Các nghĩa địa đó thí dụ các chu vi vậy phải không? Thầy không có được chôn ngoài ra cái này, Thầy mua bao nhiêu đất cũng vậy, chỉ là cất nhà chứ còn không được chôn người, mà hãy chết thì phải trong cái nghĩa địa đó, người đông quá nên chồng lên, chồng lên, chồng lên dầy nè.

Trưởng lão: Thầy nói thật sự đông người chứ chưa hết đất. Thầy thấy bây giờ nói Việt Nam của mình, phải mình tập trung, mình tập trung lại cái chỗ đông người. Chứ sự thật ra mình đi ra miền Trung, cát trắng phau, làm sau hết đất đâu.

Phật tử: Thì ở đây thì khác rồi Thầy nhưng mà ở nước ngoại quốc không được.

Trưởng lão: Cái lịnh của cái người..

Phật tử: Nhưng mà nếu mà như vậy, cái giữa cái chết và, giữa thiêu và chôn thì có ảnh hưởng gì tới người chết không Thầy?

Trưởng lão: Nó không có ảnh hưởng gì hết, nhưng mà mình nói về cái tình cảm…​

Phật tử: Như chết rồi là hết rồi phải không?

Trưởng lão: Chết rồi là hết rồi con nó không ảnh hưởng. Nhưng mà cái tình cảm của cái người dân tộc Việt Nam của mình. Lúc còn sống đó. Khi mà thấy thiêu đốt xác của cha mẹ mình, mình nghe nó nóng xót lắm. Chứ cái người chết họ có nóng đâu, mà mình cảm thấy nó nóng. Cái cảm tình, cái thương yêu của mình, mình thấy cha mẹ mình đốt vậy, trời ơi nó xót, nó nóng xót vô cùng, có phải không? Cái tình cảm Việt Nam, cái người Việt Nam mình nó có tình cảm sâu sắc lắm. Cho nên nó mới có cái câu tục ngữ: "Sống cái nhà, thác cái mồ". Tại sao chúng ta ích kỉ với những người thân của chúng ta đến đỗi? Và đồng thời cái để mà chỉ cho con cháu chúng ta biết cái chỗ nơi cuối cùng của cái nắm xương tàn của ông cha chúng ta chôn cất. Mặc dù bây giờ mấy con thiêu đi, mấy con bỏ vào cái hũ…​

Phật tử: Như vì cho nhớ nguồn gốc trong tổ tiên ông bà chớ không có ảnh hưởng tới cái người chết?

Trưởng lão: Cái người chết nó không có cái gì hết. Chẳng hạn chết con chôn bữa nào cũng được, mà con đốt bữa nào cũng được, không phải trùng tang liên táng gì hết. Ở đây không có cái mê tín cái vấn đề đó. Làm sao trùng được? Mà nó có chết tại vì cái người đó cái nhân quả nó tới nó chết, chứ đâu phải là do trùng đó mà chết đâu. Do đó đừng có sợ, đừng có coi ngày giờ tốt xấu gì hết.

(28:57) Sau khi chết mình thấy cái khả năng của mình để được hai ngày, ba ngày thì mình đốt. Mà theo Thầy thấy để ba ngày đã là quá lắm rồi, chớ còn chết rồi thì mình chôn. Để lên cái bàn thờ cái hình ảnh, để cho con cháu đến đó chiêm ngưỡng cái hình ảnh. Để rồi chúng ta nhìn lại cái mồ, cái nơi mà nắm xương tàn của ông bà của mình là đủ rồi. Còn ở bên đó thì thôi mấy con phải tùy theo cái cái cái pháp luật của ở đó, chớ không khéo mình chôn rồi người chôn chồng chồng lên đó thôi, lớp này chồng lên lớp kia, không được, không được, không được..

Phật tử: Bởi vậy con thấy nếu mà ở bên kia thấy thiêu là tốt hơn phải không?

Trưởng lão: Bây giờ mấy con thiêu đi, rồi mấy con sẽ đem về Việt Nam. Cái nguồn gốc người Việt Nam, con đem về hoặc gửi về trong một cái hũ, cái gì đó con đem về Việt Nam. Rồi đem về Việt Nam, thì nó có những cái cái cái nghĩa địa, mà ở trong một cái chùa hay hoặc là con thấy bên Thiên Chúa người ta có cái nghĩa địa của Thiên Chúa, phải không? Mẫu mã nhưng mà làm lớn quá, làm lớn quá.

Có nhiều người bây giờ họ cũng khéo léo nữa. Họ xây xung quanh đây một khu đất nhỏ, trong này họ làm những cái mồ nhỏ nhỏ. Dòng họ họ chôn ở trong này, đầy ở trong này hết. Họ đến họ thăm cái khu này, coi như đó là cái khu tổ tiên của người ta. Nhà mồ nhỏ gọn, không có rộng đất, không có làm những cái mả to lớn. Nó rất nhỏ gọn, rất hay mấy con.

Phật tử: Thầy, Thầy dùng bữa chưa?

Trưởng lão: Thầy sẽ trở qua bên kia Thầy còn tiếp khách chút rồi Thầy mới dùng bữa con.

Phật tử: Cám ơn những bài pháp quý giá của Thầy.

Trưởng lão: Thì hôm nay Thầy nói về cái bài pháp mà tái sanh. Nó không phải tái sanh một người, mà tái sanh một người, nó nhiều người con. Mấy con đã hiểu quy luật nhân quả. Chúng ta sống trong nhân quả cho nên chúng ta phải biết được cái quy luật của nhân quả tái sanh luân hồi của nó. Chớ không thể nào cái thuyết linh hồn, thuyết siêu hình. Ở đây nó không có siêu hình.

Phật tử: Nó phải có nghiệp duyên nó tái sanh thôi phải không Thầy?

Trưởng lão: Nó có cái nghiệp duyên nó tương ưng với nhau. Nó tái sanh với nhau, để nó tương ưng với những cái nghiệp duyên đó. Thôi bây giờ Thầy ra mấy con.

Phật tử: Con cảm ơn Thầy.

HẾT BĂNG


38-HỒI HƯỚNG CÔNG ĐỨC CHO NGƯỜI THÂN

 

38-HỒI HƯỚNG CÔNG ĐỨC CHO NGƯỜI THÂN

(22:01) Phật tử: Tức là cái vấn đề cầu siêu là vô hiệu quả hả Thầy?

Trưởng lão: Không có hiệu quả con. Mà nó không có cái, cái, cái cái vấn đề lí luận nó không có logic được. Nó không có bảo đảm cho cái sự lý luận không đúng. Nó không khoa học, nó không đúng. Như vậy mà chúng ta tin.

Phật tử: Vậy khi mình chết thì thì theo theo cái Thầy dạy đó, chỉ dạy đó, thì mình làm sao cho nó đúng Thầy?

(22:26) Trưởng lão: Thì Thầy sẽ chỉ dạy cho mấy con đúng cách. Muốn đúng cách khi chết rồi thì nó sẽ tương ưng nó tái sanh. Dù nó tái sanh một trăm, một vạn người chúng ta cũng không sợ. Chúng ta ước nguyện, làm sao bây giờ con bỏ ra một cái số tiền con in kinh sách Đạo đức. Tức là năm giới, năm giới đức của Phật. Mong sao cho những cái người thân của tôi chết dù sanh ra một vạn người, những người này đều gặp được cái cái Chánh Pháp này, cái đức hạnh này. Thì nhờ gặp được chánh, cái cái đức hạnh này thì những người đó họ sẽ từ sân họ không sân. Họ sống thiện, học đức hiếu sinh. Họ học được đức ly tham, họ không còn tham lam. Họ được đức chung thủy, họ sống chung thủy, thì các con thấy hạnh phúc không? Có giải thoát họ không? Sanh bao nhiêu thì mà họ giữ được giới luật đức hạnh bấy nhiêu.

Phật tử: Hồi hướng công đức?

Trưởng lão: Thì đó, thì mình coi như mình hồi hướng công đức. Nhưng mà ước nguyện cho cái người…​ cũng như mẹ mình đi, hay là ông bà mình chết đi, “ước nguyện cho ông tôi, bà tôi chết được sanh ra, dù là bao nhiêu cũng được gặp Chánh Phật Pháp này”. Rồi mình bỏ số tiền mình in cái số kinh đó trong cái ngày mà gọi là cái ngày làm tuần đi. Mình phát cho bà con mọi người một tập sách: “Tôi mong rằng cô bác về đọc sách này sẽ thấy cái đạo đức nó đem lại hạnh phúc cho gia đình mình”.

Thì mấy con sẽ thấy vừa cái đời sống của những người tiếp xúc được, mà trong đó biết đâu chừng có ông bà của mình khi chết tái sanh trong những gia đình này. Các con hiểu chưa? Thành ra con cháu trong gia đình này mà có tập sách này, thì lớn lên chắc chắn là có cái duyên ước nguyện của con, nó sẽ thấy cuốn sách này, nó đọc nó ham thích liền.

Đấy, cái duyên nhân quả cái tình thương của nó, nó đặt, nó đặt cùng nhau nó tương ưng ở trong cái nhân quả. Cho nên khi mà nó gặp cuốn sách này mà được cái tâm con ước nguyện thì nó thấy cuốn sách này đọc thích quá, hay quá. Nó đọc suốt đêm mà nó không biết mệt mỏi ngủ nghỉ. Cho nên có nhiều người họ đọc sách Thầy, họ gặp sách Thầy họ đọc. Họ nói hay quá. Đúng quá. Cho nên họ đọc, họ không nghỉ. Rồi họ năm mười ngày, một tháng, hai tháng sau, họ đi tìm những cái nơi nào đó để mà chỉ cho họ về Tu viện. Đó là cách thức thật sự mấy con. Từ cái chỗ họ không biết, mà họ biết được Tu Viện là nhờ cái duyên ước nguyện. Mà khi mà ước nguyện in kinh sách như vậy, họ có bán sách này đâu, Thầy đâu có cho phép.

Chỉ có ước nguyện để đem lại cái sự hạnh phúc cho mọi người. Trong họ còn sống và người đã chết sẽ khi tái sanh họ sẽ gặp được sách này. Trong một cái cái vấn đề làm thực tế cụ thể, trong xã hội chúng ta có đạo đức, thì đó là một điều tốt cho mọi người. Và khi mọi người sanh ra được gặp đạo đức thì lại là còn xây dựng cho họ trở người khác được giải thoát như mình. Các con thấy có cái nào mà không lợi ích đâu.


37-TU SAI THÌ CÀNG TẠO THÊM ĐAU KHỔ

 

37-TU SAI THÌ CÀNG TẠO THÊM ĐAU KHỔ

(1:00:49) Cho nên đạo Phật dạy chúng ta tu đúng là chúng ta sẽ thấy sự giải thoát của nó cụ thể. Đó hôm nay Thầy nói như vậy, bây giờ nói là nói, nhưng mà tu phải có lớp, có thầy dạy, chớ không phải về muốn tu giới là ôm giới đại vô đó mà chết với giới, gọi là dùng giới ức chế, thì coi chừng nó sanh ra những cái tội lỗi khác. Như hồi nãy Thầy nói ăn lén ăn lút đó. Đó cho nên trong cái vấn đề này là cái vấn đề khó chứ không phải vấn đề…​

(1:01:18) Xung quanh chúng ta nó có những cái từ trường ác, nó có những cái dòng ác của nó, cho nên chúng ta hở một chút nào thì nó tác động, nó làm cho chúng ta đau khổ đấy. Ức chế nó quá nó sanh bệnh, nó làm chúng ta còn đau khổ nữa.

Cho nên tuần tự mà cách thức tu học là phải được thân cận thiện hữu tri thức, người ta sẽ hướng dẫn cho mình. Khi mà sai thì người ta giúp đỡ cho mình biết cách để mình gỡ những cái sai đó, để cái từ trường của mình nó không tác động vô, chứ không khéo sai nó sẽ tác động. Nó tác động thành ra mình ráng cố gắng tu thì nó lạc vô thiền tưởng, cho đến khi mà nó làm cho rối loạn thần kinh chúng ta, nó trở thành điên khùng.

Cho nên nhiều người đã tu, mà cái trường hợp chúng ta quá tích cực, quá hăng say, quá ham tu, quá nhiệt tâm với cái sự tu tập, đi đến khi mà chúng ta bệnh đau rồi thì chừng đó thì ôi thôi, còn gì nữa. Chúng ta chỉ có cái bộ óc, bộ óc là bộ óc thông minh, loài người chỉ hơn loài vật là ở chỗ cái bộ óc của nó, mà không khéo chúng ta đã làm lệch bộ óc chúng ta một chút thôi, thì chúng ta cũng khó mà sửa lắm.

Bởi vì hầu hết là chúng ta thấy những người điên mà được bình thường trở lại là rất khó chớ không phải dễ. Đau cái tay chúng ta, hoặc đau cái chân chúng ta, hoặc là đau phổi đau gan nó dễ, chớ còn đau cái bộ óc là rất khó.

Cho nên vì vậy mà chúng ta đừng có sử dụng cái bộ óc chúng ta sai, mà nó lệch đi. Chúng ta ham tu là một điều tốt, nhưng tu phải có thầy, có sách vở hẳn hòi, đừng có dựa vào những kinh sách của mấy ông nhà học giả mà viết đó, nó không có tu hành được gì đâu.

Chỉ có cái tài mà lý luận, khéo lý luận tưởng, lý luận riết rồi chúng ta bắt đầu chúng ta tu mà chúng ta cứ tin tưởng vào đó là chúng ta sẽ đưa cả cái đời của mình vào cái chỗ chết mà mình không thấy. Bao nhiêu thế hệ chúng ta đi qua theo con đường của đạo Phật đã nhìn thấy ai đã làm chủ được sự sống chết này chưa?

Mà chưa thì chúng ta biết rằng trong đó có những người điên khùng chớ không phải. Thầy tổ chúng ta có những người điên khùng chứ không phải không, chứ không phải là người nào cũng là giải thoát. May mắn cái phước báo nó còn, cho nên nó không điên, và tu nó chưa, cái người đó chưa nhiệt tâm.

(1:03:10) Những cái người mà tu nhiệt tâm mới là dễ bị bệnh, còn cái người mà tu thường thường tu chơi chơi đó, tu thường thường thôi thì không có bệnh, nhưng mà nó không tới đâu. Còn cái người nhiệt tâm mới thấy trạng thái này thấy trạng thái kia, rồi mới thấy ma thấy quỷ thấy tổ thấy tiên gì đủ thứ nó hiện ra, đó là mấy người nhiệt tâm. Nhiệt tâm cho nên đến khi cái tưởng chúng ta nó hoạt động. Cho nên cái thế giới tưởng nó rất là nguy hiểm.


36-TU TRONG TƯỞNG SAU KHI CHẾT

 

36-TU TRONG TƯỞNG SAU KHI CHẾT

(01:44:56) Trưởng lão: Được chứ con! Bởi vì con tu tập như vậy là cái tâm của con nó cũng sẽ muội lược được những cái tham, sân, si của con. Nó muội lược tức là nó giảm đi, nó giảm đi thì nó không còn tương ưng nó tái sanh. Thì trong khi đó nếu mà có lỡ mà con chết, thì cái thân của con đem đi chôn đi, chứ đừng có đốt. À! Thì trong khi cái thân của con chôn, thì nó nằm đó giống như người ngủ, thì nó dùng cái tưởng đó nó tiếp tục nó tu, sau đó nó vào Niết Bàn, nó không có còn trải qua tái sanh luân hồi nữa. Đó là kinh nguyên thuỷ đức Phật đã nói mà. Khi mình tu thì cái tâm tham, sân, si của mình nó sẽ giảm. Thí dụ 10 phần thì nó giảm 5 phần, thì nó không thể tương ưng với người khác được đâu.

Bởi vì nó giảm 5 phần rồi thì cái số người mà giảm 5 phần này, thì nó không còn có cái số người giảm 5 phần đó. Cho nên vì vậy nó sẽ không tái sanh được, nó không tái sanh được thì nó giữ cái thân của nó, khi mà cái nghiệp nó hết rồi, thì cái thân nó chết, nó giữ cái thân của nó, cho nên cái thân của con đem chôn, nó nằm ở trong cái quan tài đó chứ nó không rã, nó giống như cái người ngủ đó con. Người ngủ thì còn thở, còn cái người chết thì nó không thở, nhưng mà cái thân nó không rã. Bởi vì cái từ trường của cái người mà muội lược nhân quả nó giữ được cái thân của nó, cái từ trường thiện của nó. Bởi vì cái muội lược nó làm cho mòn hết 5 phần, còn có 5 phần thôi, cho nên nó giữ cái thân của con.

(01:46:03) Thì do đó, thì con coi như là con đang sống ở trong giấc mộng con tu. Cái người mà bị chết, người ta thấy như mình đang tu, chứ người ta không thấy là người ta chết đâu. Người ta ở trong giấc chiêm bao người ta tu, người ta cũng nỗ lực người ta tu giữ "tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Cho nên cuối cùng thì cái tâm người ta hiện tiền nó không còn cái cảm thọ, nó không còn cái vọng tưởng nữa, cuối cùng cái người đó chứng vào Niết Bàn. Thì khi đã chứng vào Niết Bàn thì cái thân nó hoại diệt, nó rã, thì con sẽ vào trong Niết Bàn, vĩnh viễn con sẽ không tái sanh.

Cho nên mấy con nhớ mà tu tập, thọ Bát Quan Trai mà tu tập giữ gìn cái tâm bất động thì khi chết đừng có thiêu mà đem chôn đi. Rồi tuần tự nó ở trong lòng đất đó, thì nó coi như nó đang ở trong cái giấc mộng chiêm bao, mấy con chết chứ mấy con ở trong cái giấc chiêm bao, từ đó, từ giấc chiêm bao đó mấy con tu hành. Trong tu hành ở trong cái giấc chiêm bao đó thì nó không có cái thân thì tức là cái cảm thọ là nó không có đau. Mà cái hôn trầm thùy miên nó lại cũng không có nữa con, nó chỉ còn cái niệm thôi, cái niệm lăng xăng thôi, tức là vọng tưởng đó. Mà ở trong cái trạng thái của tưởng đó thì đương nhiên là tu nó dễ dàng hơn là chúng ta mang cái thân. Mang cái thân của chúng ta phải ăn, phải uống, còn cái tưởng thì nó không có ăn uống.

Cho nên mấy con sẽ nhớ giữ gìn, thọ Bát Quan Trai, tu tập kỹ lưỡng, vừa trả nghiệp, vừa trả nhân quả, nhưng mà khi chết rồi thì cứ đem chôn, đừng có đốt. Có như vậy thì mấy con tiếp tục, thì cuối cùng thì mấy con cũng sẽ được giải thoát, nó không mất cái phần đó đâu.

Phật tử 3: Thầy ơi cho con hỏi một ý là…​ Mình cày bừa, cuốc làm chúng sinh chết như trùng, kiến v.v.. Thì Thầy cho con một cái câu gì để chúng sinh đi khỏi.

(01:47:59) Trưởng lão: À! Thầy bảo mấy con khi mà đến cái đám ruộng để mấy con cuốc, mấy con cày, thì trước khi cuốc, cày mấy con nói: “Tất cả chúng sanh ở dưới đám ruộng này tránh, hôm nay tôi làm một vụ mùa để vừa bố thí cho tất cả chúng sanh mà vừa nuôi thân tôi nữa. Nên tất cả những cái loài trùng, dế, tất cả mọi con vật, con kiến, con trùng ở trên cái đám ruộng này nên tránh đi, để không lỡ mà tôi làm vô tình thì chết. Thì xin hoàn toàn tránh xa để tôi không có làm cái tội sát sanh để tội nghiệp tôi". Thì con cứ nói vậy, con tác ý vậy rồi thì bắt đầu mình cày bừa. Cái con vật nào mà lỡ chết thì đó là cái nghiệp của nó con, chứ cái tâm nguyện của con đã là tâm nguyện rất tốt con mới nói ra cái lời nói đó, thì tất cả những chúng sanh nó sẽ rút nó đi hết.

Ví dụ như bữa nay, ngày mai con cày đám ruộng này, chiều nay con ra con tác ý, con kêu gọi tất cả chúng sanh ở đám ruộng này: “Ngày mai tôi sẽ cày, đêm nay các loài chúng sanh hãy rời khỏi cái đám ruộng này, để ngày mai tôi sẽ làm để cho có cái vụ mùa để vừa nuôi thân mà vừa nuôi tất cả các cái loài vật xung quanh ở đây". À! Mình nói như vậy rồi thì đêm đó những cái loài vật mà nó có cái phước mà nó không có chết ở trong cái nghiệp của nó thì nó không có ở lại, nó đi hết. Còn những con vật mà cái nghiệp của nó đã đến rồi thì nó sẽ ở lại, nó sẽ bị cày, cuốc của mình nó sẽ chết để nó trả nghiệp của nó, chứ không có gì đâu. Cho nên yên tâm là khi mình tác ý rồi con.

Phật tử 8: Thưa Thầy là sáng giờ phật tử là (…​)

Trưởng lão: Rồi, rồi con!

Phật tử 8: Thưa Thầy! (…​)

Trưởng lão: Rồi, rồi đưa Thầy đi. Rồi Thầy viết mấy chữ con.

"Út, con hãy trao lại số tập vở cho cô Mo đem về cho các em học sinh nghèo". Rồi Thầy giữ rồi đó.

Con xá Thầy thôi con, xá rồi mấy con về con. Rồi, xá rồi mấy con về. Xá thôi con, đông lắm!

Phật tử 8: Chúng con xin kính đội ơn Thầy!

Trưởng lão: Rồi, mấy con về mạnh giỏi mấy con! Ráng tu tập, nhớ xả tâm cho Thầy! (01:50:43)

HẾT BĂNG


35-HIỂU NHÂN QUẢ KHÔNG LÀM KHỔ MÌNH, KHỔ NGƯỜI

 

35-HIỂU NHÂN QUẢ KHÔNG LÀM KHỔ MÌNH, KHỔ NGƯỜI

(34:05) Vậy nhiếp tâm bằng cách nào? Nhiếp tâm bằng phương pháp chứ không phải nhiếp tâm bằng câu Niệm Phật, nam mô A Di Đà Phật, nam mô A Di Đà Phật. Thì cái đó nó không phải cái pháp của Phật đâu, đó là dùng cái đối tượng câu Niệm Phật để ức chế cái tâm chúng ta không niệm khởi, cho nên kinh Di Đà dạy chúng ta: " Thất nhật nhất tâm bất loạn, chuyên trì danh hiệu A Di Đà Phật dữ chư Thánh chúng hiện tài kỳ tiền", nghĩa là bảy ngày đêm Niệm Phật không có niệm nào xen vô trong cái câu Niệm Phật thì người đó sẽ thấy Phật Di Đà và Thánh chúng Cực Lạc. Ức chế tâm cho ý thức chúng ta hoàn toàn không có khởi niệm nữa, thì ngay đó Tưởng thức hoạt động thì cảnh giới Di Đà hiện ra, thì thấy Phật Di Đà.

Ông Phật Di Đà mấy con có biết không? Thấy cái hình Phật Di Đà họ vẽ cũng đeo vòng, đeo vàng. Có phải không? Phật mà đeo vòng vàng là ông Phật đó phạm giới mất rồi. Các con thấy cái hình ông Phật Di Đà, ông Phật đeo vòng vàng nhiều, sang, bởi vì ở trong kinh Di Đà có nói mà, trong kinh Vô Lượng Quang nói mà. Đất của Phật Di Đà là lát bằng vàng, tham quá, mình ở thế gian mà thấy được chiếc nhẫn vàng vầy đó hoặc là thấy có vàng là thấy cực khổ rồi, còn lên đó mà đất mà lát vàng thì thôi, chỉ có lo mà cạy mà đem về thế gian mà xài cho hết, nó gợi cái lòng tham dục của chúng ta hơn. Còn chúng ta ở đây muốn ca hát là phải mở tivi hay radio hay hoặc là đi ra coi hát mới có đờn, ca, nhạc. Còn lên trên cõi Cực Lạc thì khỏi mấy con, hàng rào vầy nó khua nhau nó cũng thành âm nhạc, mình ngồi đây mình nghe nó thoải mái lắm, khỏi cần mở gì hết nó cũng ở ngoài nó khua với nhau, mà cái ý của mình muốn nghe cái nhạc nào là ở ngoài đó nó đánh nhạc đó cho mình nghe. Đất Cực lạc là như vậy, cho nên Thiên Đàng Cực Lạc thật sự là cái đất nước Dục, nó gợi cái lòng ham muốn của chúng ta không phải dục sao? Thầy nói thẳng, nói thật bởi vì kinh Di Đà, kinh Vô Lượng Quang nó đã diễn tả cái cõi Cực Lạc nó hạnh phúc đến mức độ…​

Còn ăn uống như thế nào mấy con biết không? Nó không phải ăn như thế này. Ngồi đây muốn ăn gì, nó hiện lên cái bàn đó cái món đồ ăn đó ngon lắm, mình muốn ăn gì là nó hiện lên cái đó, mình muốn ăn gà quay nó hiện gà quay, muốn ăn cái gì là nó hiện lên, bánh hỏi nó cũng hiện lên, cái gì nó cũng có. Mà bây giờ tôi muốn ăn lagu, bít-tết, đồ Tây gì nó cũng hiện lên chứ không phải là tôi Việt Nam mà nó không hiện đồ Tây được, nó hiện ra hết, đất nước Cực Lạc nói như vậy.

Trời đất ơi! Sung sướng kiểu như vậy khỏi nấu khỏi gì. Mà ăn rồi khỏi cần rửa, nó tự nó đem rửa mà. Cho nên những cái đó chúng ta mới biết rằng đó là cái tưởng, cái Tưởng của chúng ta, chứ ai ngồi đây tưởng mà không được. Không phải là Thầy bài bác đâu mấy con, mà đó là sự thật mà nếu chúng ta không đủ trí tuệ thì chúng ta sẽ bị dính mắc, không có biết.

Cho nên tất cả những cái này là cái sự thật, mình sống với Đạo Đức là mình sống với Giới Luật, rồi mình buông xả cái tâm của mình.

Đạo Phật là đạo như thật, không có dối trá, ráng tập luyện hàng ngày, sống hàng ngày. Những ác pháp luôn luôn nó tác động, mình sống trong một môi trường nhân quả; hồi sáng trời khác bây giờ trời khác, nhân quả mà nó vô thường lắm, nó thay đổi mà, rồi lát chiều nó khác mấy con, cái thời tiết của nhân quả chứ đâu phải có ông trời làm thời tiết. Các con nên nhớ cái quy luật của nhân quả nó chi phối cả cái vũ trụ, mà không phải chi phối cái hành tinh của chúng ta không đâu mà cả cái vũ trụ. Các con biết cả vũ trụ như thế nào? Cái hành tinh này nó đi trên quỹ đạo của nó chứ không đi lạc vô quỹ đạo khác. Thì ai điều khiển nó như vậy? Thì không phải là quy luật của nhân quả sao? Cho nên nó không bao giờ đi trật cái quỹ đạo đó, nếu mà nó đi trật quỹ đạo thì cái hành tinh này sẽ đụng cái hành tinh kia tan nát hết. (38:07) Quy luật của nó rất là chuẩn thực.

Thầy nói cái quy luật của nhân quả, một người ở một nước thôi, mà nó tập trung vào trong một cái xe hơi, tai nạn giao thông chết cả đám trong đó. Mỗi người ở một xứ mà nó dám tập trung lại một chỗ để cho nó lên một chiếc xe mà nó đưa đi đúng ngay chỗ đó, cái thời điểm đó phải chết thôi. Các con có nghe cái việc làm từ thiện không, nó tập trung bao nhiêu người lên cái xe đó đi làm từ thiện rồi nó chết. Nó nhiều cái việc mà chúng ta không ngờ cái luật nhân quả của nó, nó chính xác, nó kỹ lưỡng từng ly, từng hào của thời gian, phải không? Cho nên chúng ta sống, chúng ta phải hiểu được Luật Nhân Quả để chúng ta không làm điều gì đau khổ cho mình, cho người khác để không đem lại đau khổ cho chúng sanh.

Cũng như bây giờ các con thấy làm một món thực phẩm, mấy con ăn thấy ngon, nhưng ngon ở trong cái dục của mấy con nhưng mà cái tai hoạ của mấy con sẽ đến trong gia đình của mấy con mà mấy con không biết. Cái thân của mấy con sẽ thọ lấy những cái đau khổ, khi mấy con nuôi những cái đau khổ trong thân mấy con, mấy con có biết không? Mấy con trốn khỏi cái Quy Luật của Nhân Quả đó không? Mà hở ra đau khổ thì mấy con sợ hãi, mà ăn uống thì mấy con lại thấy giết hại chúng sinh thì mấy con vui. Cho nên đó là một cái đau khổ vô cùng!

Cho nên giới luật của Phật dạy năm giới thì phải sống đúng năm giới. Từ đó, người nữ cũng như người nam, chúng ta sống đúng giới không rượu chè, bài bạc; không hút sách; không nghiện ngập thuốc phiện, cà phê, thuốc lá tất cả mọi cái nghiện ngập, trà cũng không uống nữa. Mấy con thấy Thầy bây giờ trà cũng không uống, uống nước lạnh thì uống, chứ không nghiện trà, không uống trà có chết Thầy chỗ nào đâu mà Thầy khỏi tốn tiền nữa, phải đỡ không?

(39:44) Người ta nói trà đạo, sự thật ra ghiền trà rồi mới làm trà đạo, ngồi đó mà nhâm nhi từng ly trà mà gọi là trà đạo. Đạo gì? Có giải thoát không? Bỏ tiền ra mua trà chứ không có lý mà ra kia hốt cỏ vô mà nấu uống được không? Cái thẳng thắn thì nói, cái không thẳng thắn thì Thầy không nói. Nói thẳng thắn, cho nên lại có một cuốn sách gọi là "Trà đạo", thì Thầy thấy họ viết trà đạo để làm gì? Người ta rất sợ những người uống trà, còn người ta không sợ những cái người uống rượu, mà người ta sợ những người uống trà. Người uống trà là người làm chính trị, người ta ngồi lại uống trà, người ta bàn tính cái chuyện phá phách chỗ này, phá phách chỗ kia làm náo động lên, là những người uống trà.

Còn mấy cái ông uống rượu say rồi thì nói bậy, nói bạ không, cái gì mấy ông cũng nói ra hết. Cho nên người ta không sợ mấy ông uống rượu, mấy ông uống rượu không bao giờ làm việc chính trị được hết, hở ra mấy ông nói ra người ta biết, người ta bắt còng đầu hết chứ ở đó. Còn mấy ông uống trà đó người ta sợ lắm.

Cho nên, thật sự ra thì cái trà đạo nó không phải đạo mấy con, mà nó cũng là cái ghiền. Cho nên, ông bà của chúng ta ghiền trà rồi mấy con biết không, trà cây vỏ quế tận dụng nhặt vô cái phơi khô hay là lấy cái lá nó nấu rồi đem nước chát chát uống, vậy chứ nó quen miệng rồi, không có nước chát chát uống, uống nước lạnh vậy họ uống không được, phải có cái gì chát chát trong miệng, tức là họ bị ghiền đó.

Cho nên trong thân của chúng ta không cần mấy cái đó mà chúng ta vẫn sống. Sống chúng ta ăn cơm, thực phẩm, rau cải, cơm dưa đơn giản, muối thì chúng ta sống được không có lo gì hết. Ngày xưa trên Hòn Sơn, chín tháng Thầy ăn toàn lá cây không, Thầy vẫn sống như thường. Chứ con bò ăn cỏ nó cũng sống chứ có chết bao giờ? Mà các con thấy con bò nó còn có sữa, nó còn gọi là sữa bò nó còn bổ phải không? Cỏ chứ có thịt cá đâu, mà nó bổ trong đó mà không nó có uống sữa bò nó bổ như vậy? Rõ ràng là cỏ có chất bổ chứ. Cho nên, Thầy cũng là con người như mấy con vậy chứ, bây giờ bắt mấy con ăn lá cây thôi mấy con sống nổi không? Muốn ăn sống được phải tập chứ đâu phải dễ đâu, cái bao tử của mình chứ không phải bao tử của con bò, cho nên mình tập dần dần, dần dần nó quen đi, rồi sống được, sống khoẻ lắm mấy con. Người mà ăn được cỏ khoẻ lắm, cỏ để tự nhiên vậy cái ra chỉ việc cắt vô để một thau vậy cái ăn rồi khỏi có làm gì, khỏi có rửa, khỏi có chiên, xào, nấu. Mấy con thấy giải thoát không? Giải thoát thật sự. Ăn phải nuốt, phải nhai, rồi phải nấu nướng, cơm gạo phải nấu nướng rồi ăn rồi phải đem rửa. Trời đất ơi! Cực khổ muốn chết mà ăn ba bữa còn khổ nữa!

Còn mấy con thấy bữa nay mình ăn có bữa, trưa mình ăn rồi mình rửa mâm đem dẹp. Trời ơi! Ngồi sướng từ sáng đến chiều ngồi chơi, khoẻ re! Các con thấy cuộc đời người nào giải thoát mấy con? Đạo Phật thật sự mà ăn ngày một bữa giải thoát thật mà mấy con, nhưng mà mấy con chưa quen, mấy con ăn ngày một bữa mấy con sợ. Trời đất ơi! Ăn xong rồi chiều đói quá, mấy con rên phải không, nhưng mà đối với Thầy, Thầy đâu có đói chỗ nào đâu, sung sướng ngồi nó thanh thản, an lạc, vô sự, không còn lo nghĩ đói, không còn lo cái ăn này cái kia nữa; không còn nghe cái mì gõ, nó gõ cốc cốc ở kia đó mà trong này nó đói bụng rồi. Ở đây gõ, gõ bể cái ống tre của nó nó cũng không kêu được Thầy mua. Thầy có đói, có thèm đâu mà mua, còn mấy con mà nghe nó gõ cốc cốc cái bắt đầu bụng nó muốn ăn rồi thì cứ phải kêu. Cho nên vì vậy mấy con thấy khổ lắm mấy con! Cho nên cuộc đời tu hành thật sự nó quen rồi thì ăn có ngày một bữa mà sống, trưa ăn bữa rồi mà lại không có cần nữa.

Mấy con để trong một cái nồi ha, bây giờ đây là đồ chiên, đây là đồ xào, đây là canh, Thầy chỉ cầm cái bát thôi, lại Thầy múc cái này bỏ vô trong cái bát Thầy ăn rồi rửa có cái bát thôi không có rửa chén, rửa bát gì hết. Rửa nào là dĩa, bát tô đủ thứ. Trời ơi cực khổ! Mấy con dọn một cái mâm hen, nào là cái dĩa đồ chiên; nào là cái dĩa rau; nào là cái tô canh ha, Thầy ăn rồi vừa rửa cái bát của mình; vừa rửa ba cái dĩa nữa, vất vả gần chết. Thôi mình ngay thẳng, trong nồi Thầy múc bao nhiêu đó, ăn bấy nhiêu, rồi Thầy còn có rửa có cái bát mà Thầy thấy còn cực chứ, có phải không mấy con? Ở đời mình phải tiết kiệm từng cái thời gian để cho mình sống được cái sự giải thoát. Mình ngồi cho nó thanh thản, an lạc, hoặc là mình làm lợi ích cho người khác, thời gian mình còn lại mình làm cái lợi ích cho người khác, mình giúp đỡ người khác, chứ mình cứ lo ăn, lo này kia, tối ngày rúc rúc ở trong bếp rồi không thấy bên ngoài không biết thứ gì hết.

Mấy con mà phụ nữ mà nội trợ thì thật sự ra chỉ có đi chợ rồi lo về làm đồ ăn rồi này kia cho chồng cho con rồi cuối cùng ở ngoài không biết chuyện gì hết. Thành ra trong cái cuộc đời mấy con bị chi phối rất nhiều, mà không có một cái thời gian rảnh rang ngồi nhìn vào thân tâm.


34-KHÔNG CÓ LINH HỒN

 

34-KHÔNG CÓ LINH HỒN

(44:28) Còn Thầy ngồi thanh thản, an lạc. Nhưng Thầy cực khổ là vì bây giờ, cái nền đạo đức viết lại thành sách Đạo Đức chưa có người làm, chứ cỡ có người làm rồi thì chắc Thầy sẽ ngồi chơi suốt ngày, ngồi thanh thản, an lạc. Ngồi mà không mỏi, không mệt, chứ không phải như mấy con ngồi chừng năm mười phút cái bắt đầu cái đứng dậy đi chút, bởi vì chân nó mỏi. Thầy thì ngồi suốt ngày vậy, Thầy ngồi cái ghế Thầy ngồi vầy, Thầy ngồi suốt ngày không mỏi, cái thân nó an ổn lắm, bởi vì tâm nó bất động, thanh thản, an lạc. Mấy con nghe chữ "Thanh thản, an lạc, vô sự”, hoàn toàn nó an ổn vô cùng. Còn mấy con thì ngồi không được, nó chưa quen; mà tâm thì nó chưa thanh thản, nó nghĩ này kia, cho nên cái thân của mấy con bị động liên tục, nó không có yên, nó mỏi chỗ này, nhức chỗ kia; còn Thầy không mỏi, không nhức nữa.

Cho nên vì vậy mà Thầy thấy tu hành rồi sướng thiệt, còn mấy người này khổ ghê, ngồi chút mà thấy tê chân, cứng giò; còn Thầy thì không tê chân, cứng giò. Mấy con thấy cái nào là lợi ích mà lại ngồi chơi, ngồi cho tâm không nghĩ ngợi, nó an lạc, nó thanh thản, nó không phải Thiền Định, nó ngồi như mọi người, mà nó không hôn trầm, nó không nghĩ không lo gì hết, ngồi yên. Mà mấy con giữ được cái tâm đó như vậy thì chỉ năm, ba giây, một phút là cao, chứ không thể mà hơn được. Cho nên ở đây ráng cố gắng mấy con, Thầy sẽ dạy mấy con tập; tập thì sẽ được như Thầy. Thầy cũng nhờ tập luyện chứ khi không mà Thầy có được như thế này đâu. Phải tập luyện hết công, hết sức của mình.

(45:56) Nhiều khi mà Thầy nói ăn lá cây mà sống bởi vì nghĩ ăn cơm thì phải đi xuống chân núi mà xin, rồi mang lên trên Hòn Sơn, ở trên đỉnh Hòn Sơn chứ đâu phải ở chân Hòn Sơn đâu. Rồi phải xuống Hòn Sơn rồi xin gạo mang lên, cứ như vậy cực khổ, cho nên thôi tốt hơn ở trển bứt lá cây rừng mà ăn đi, ăn riết rồi nó quen rồi khỏi mất công xin, ở trển mà ngồi đó mà tu cho nó sướng. Cho nên cuối cùng Thầy tập nó quen khỏi có lo ăn, lo uống gì hết. Cho nên bây giờ cuối cùng Thầy về, Thầy sống như thế này, Thầy ăn ngày một bữa Thầy thấy ngon cũng được mà dở cũng được, không chê gì . Ai cho gì ăn nấy, chứ không đòi là phải làm như thế này, làm thế kia, cái nọ, ai cho gì ăn nấy. Dở ăn dở, ngon ăn ngon miễn là ăn sống, sống để làm việc có ích lợi. Đó là hạnh phúc của một người tu.

Bây giờ mấy con cũng có người lớn tuổi, ráng cố gắng mấy con, tuổi đời nó sẽ không còn bao lâu nữa! Nghĩa là không có người nào mà sống mãi được ở trên thế gian này, mà tuổi đời còn lại là quá quý mấy con. Đức Phật nói: "Được thân người là khó, được gặp chánh pháp của Phật còn khó hơn", mà chúng ta được thân người mà được gặp chánh pháp rồi, nỗ lực tu, còn đời còn cái gì là của mình nữa đâu, các pháp đều vô thường, không pháp nào là ta, là của ta, là bản ngã của ta nữa, hết rồi mấy con! Không có cái gì là của con mà giữ được ở trên thế gian này hết, chết rồi mấy con chỉ còn có nghiệp thôi, chứ còn toàn bộ không còn cái gì hết. Đừng nghĩ rằng các con còn có linh hồn, không có linh hồn, linh gì nữa hết đâu, chết rồi hoàn toàn Thân Ngũ Uẩn này hoại diệt hoàn toàn, không còn một chút xíu nào trong đó hết. Nhưng mà cái hành động thiện, ác của mấy con còn, mấy con làm thiện, làm ác mấy con còn, nó tiếp tục tái sinh luân hồi, nó thành cái khối nghiệp của con. Còn linh hồn mấy con không còn, tại vì người ta cứ nghĩ ở trong thân này còn có linh hồn, mà không ai biết cái linh hồn nó như thế nào. Nếu mà nó có thật sự có linh hồn thì nó phải có cái mặt riêng của nó, mà bây giờ mình nằm mình ngủ mà mình thấy hồn xuất ra thì cũng mặt mày này, nhưng mà mình cái kiếp khác cái mặt này còn nữa đâu, có phải không? Kiếp trước con thấy cái mặt của con sao đâu nói Thầy nghe. Vậy cái linh hồn của con nó có cái mặt khác của nó chứ không lẽ nó do cái thân của nó, nó thành một con ếch hay là nó thành một con gà rồi nó cũng là trong linh hồn của con gà rồi, phải không? Cái linh hồn của con gà nó đâu phải là con gà, cái linh hồn người ta nó đâu phải là người ta, nó là cái hình dáng nào? Tại sao người ta không diễn tả được cái hình dáng mà cứ nói là có cái linh hồn, bộ mấy người này điên rồi sao? Cái linh hồn phải có hình dáng riêng nếu họa chăng là có linh hồn, thì nó phải có cái hình dáng riêng của nó. Nó chui vào thân này rồi, rồi tiếp tục nó đi tái sanh nó chui vào thân khác, thì cái thân khác nó phải có cái mặt khác chứ không lẽ cái mặt này nó đúc qua cái mặt kia được sao? Các con cứ thấy đi ông bà mình chết cái mặt khác, rồi tới mình, rồi cha mẹ mình, rồi tới mình có giống nhau không? Đâu có giống đâu! Ngồi đây, mấy con ngồi đây coi thử coi có cái mặt người nào giống người nào không? Nhìn lại coi thử coi, đem kiếng soi mấy con coi có giống nhau không? Rõ ràng là trăm, vạn người thì người nào cũng khác nhau hết. Vậy thì cái linh hồn đó cũng khác nhau mà. Như vậy chui qua cái thân kia nó có cái mặt khác, nó còn cái linh hồn nó giống không? Hoàn toàn cái lý luận đó, cái lý luận mà linh hồn không còn đứng vững nữa.

(49:18) Trong khi có một cái sự suy luận đúng đắn về linh hồn, cho nên trong cái thời đức Phật nói tưởng tri, cái thuyết linh hồn là thuyết tưởng chứ không phải là thuyết thật, tưởng tri chứ không phải liễu tri. Ông Phật cách đây hai ngàn năm trăm năm mươi hai năm, ông dám nói là không có linh hồn, còn Thầy giờ nói không có linh hồn, thiên hạ họ muốn chửi Thầy: "Trời ơi! Từ ông bà này kia nói có linh hồn cúng bái, bây giờ mà Thầy muốn kiểu mà bàn thờ mà lôi xuống hết hả? Không còn cúng bái nữa hả?

Ở đây cúng bái là tượng trưng cho lòng biết ơn của chúng ta, nhớ công ơn của những người ông bà, tổ tiên chúng ta, chứ đâu phải cúng bái cái linh hồn đó. Vậy mà làm mâm cao, cỗ đầy đem dâng hương cúng ở trên bàn thờ gọi là cúng ông bà về ăn. Một năm về ăn có một lần ngày giỗ đó chắc chết ông bà hết rồi còn gì, suy nghĩ con thấy cái này có đúng không? Tận một năm, tới ngày giỗ, ngày Tết, ngày mùng năm, mới đem ba bốn thứ lên bảo ăn, ăn có bữa đó rồi còn mấy bữa kia lấy gì ăn? Chỉ còn nước chết thôi, các linh hồn này chết đói luôn. Đó là một cái sự thật mà buộc lòng phải lấy cái tri kiến, ý thức của chúng ta, từ đó chúng ta suy luận; suy luận cho đúng để chúng ta tiến đến cái trí mà chúng ta tu tập để được giải thoát hoàn toàn làm chủ sự sống chết mấy con.


33- ĂN HỐI LỘ MỚI CỨU NGƯỜI THÌ KHÔNG PHẢI THÁNH TĂNG

 

33- ĂN HỐI LỘ MỚI CỨU NGƯỜI THÌ KHÔNG PHẢI THÁNH TĂNG

(43:16) Phật tử 5: Vậy con xin bạch Thầy là, Mục Kiền Liên là một trong những vị mà con biết rằng đó là một sự cho mọi người học tập đó cái lòng hiếu thảo với cha mẹ. Và Mục Kiền Liên là một trong những người con cũng đã được nghe giảng, con hiểu.

Vậy thì, trong đó có một đoạn là Mục Kiền Liên nhờ các vị cao tăng để cầu siêu cho mẹ mình để giải thoát nơi Địa Ngục ạ. Vậy thì con nghĩ rằng là tất cả nghiệp lực, niệm lực của các vị cao tăng đó, trong thâm tâm nghĩ của con rõ ràng là cũng có kết quả, vậy Thầy cho con biết là ý kiến của Thầy trong vấn đề này?

(43:56) Trưởng lão: Rồi, Thầy sẽ giải thích. Câu chuyện như thế này mấy con:

Mục Kiền Liên đi tu cho nên bà mẹ tức giận mà làm những điều tội ác, cho nên chết đọa xuống Địa Ngục. Khi Mục Kiền Liên tu chứng đạo có thần thông, mới xuống Địa Ngục mới thấy mẹ mình ở trong cái Địa Ngục, Ngạ Quỷ đói khổ, đem nấm cơm cho mẹ thì bà mẹ đói lắm, nhưng mà ăn không được, lửa nó đốt cháy.

Cho nên không biết làm sao cứu mẹ mình, lòng thương mẹ mà, thấy mẹ mình khổ quá cho nên mới về cầu Phật, Phật mới nói rằng: “Ông hãy đem tứ sự - bốn cái vật dụng để cúng dường chư tăng trong cái mùa An Cư Kiết Hạ”, thì trong mùa An Cư Kiết Hạ thì chư Tăng họ nghỉ ngơi, họ tập trung họ tu tập, công đức lớn lắm, nhờ công đức đó để cứu mẹ mình thoát khổ.

Trong kinh nó dạy vậy mà, cho nên Mục Kiền Liên vâng lời Phật mới đi xin tất cả tứ sự đem về cúng dường chư tăng, sau khi cúng dường chư tăng thì mẹ của Mục Kiền Liên thoát khổ.

(44:59) Thầy nói như thế này, mấy con thấy như thế nào? Nếu nói chư tăng là những người từ bi, thương xót chúng sanh, thì cần gì phải ăn lo, hối lộ ba cái đồ cúng này mới đi cứu bà mẹ đó? Có lo hối lộ mới cứu thì như vậy có phải là Thánh Tăng thật không?

Các con đặt câu hỏi lại, tại sao những người khác đang ở Địa Ngục khổ kia mà sao chư tăng không phóng công đức của mình cứu độ mà chỉ có cứu độ bà Thanh Đề? Vì ăn lo, hối lộ mới cứu độ, có phải không?

Bà Thanh Đề làm điều ác thì phải ở tù, phải chịu khổ chứ sao, luật phải công bằng! Luật pháp phải công bằng, ở đây chỗ này là kinh sách Đại Thừa diễn tả ra làm phi đạo đức, không công bằng. Bà làm tội ác, bà mới đọa Địa Ngục, Mục Kiền Liên thương mẹ mình phải thực hiện như thế nào, chứ tại sao đi lo lót?

Cái hình thức mà đi lo lót chư tăng để chư tăng và Phật đem công đức mình cứu độ bà già đó à? Còn bao nhiêu bà già kia mà không ai lo lót thì không cứu độ?

Mà cỡ có bao nhiêu người con hiếu thảo như Mục Kiền Liên mà những bà mẹ ở trong Địa Ngục đó đều lo lót cho chư tăng này chắc là Địa Ngục không còn người ở tù, có đúng không mấy con? Như vậy là cái tội lo lót, ăn lo hối lộ, là chết liền tức khắc.


32-HỒI HƯỚNG ĐÚNG CHÁNH PHÁP

 

32-HỒI HƯỚNG ĐÚNG CHÁNH PHÁP

(54:02) Vậy mà con hồi hướng cộng nghiệp cái gì? Bây giờ con muốn hồi hướng, Thầy sẽ dạy cho con. Con muốn hồi hướng cho cái loài vật này được sanh ra tốt. Con đem cái tâm thanh tịnh của con, con phải làm cho được thanh tịnh, tâm con phải hết tham, sân, si. Con là một người đã tu chứng đạo, tâm như Phật thì con hồi hướng. Nhưng con đem cái lòng thanh tịnh của con hồi hướng thì chúng sanh này được sanh lên loài vật hoặc là loài người, được gặp chánh pháp của Phật, chứ Phật không cứu được họ, không có đưa họ lên cõi Cực Lạc được, không có gì được.

Cũng như bây giờ cha mẹ con mất, con là người tu tập giới luật nghiêm chỉnh. Con ước nguyện cha mẹ con gặp được kinh sách Phật, những lời dạy của Phật. Cha mẹ con từ cái nhân quả cộng nghiệp với con, là nhân quả chung nhau chùm cha mẹ, con cái. Cho nên tương ưng với lòng đó, và khi con giữ gìn giới chứ con mà phạm giới con ước nguyện không được. Con giữ gìn giới tức là thiện pháp, nó chuyển nghiệp, nó làm cho cha mẹ con gặp được kinh sách này. Con hiểu không? Gặp được kinh sách này thì tự lực, phải thắp đuốc lên đi, tức là tự lực phải sống đúng đức hạnh giới luật trong này, thì cha mẹ con mới thọ được phước. Chứ còn con muốn cha mẹ con trực vãng tây phương thì chắc không có bao giờ có điều đó.

Bởi vì đạo Phật nói tự thắp đuốc lên đi, có phải không con? Không ai mà thắp đuốc cho người đó đi được. Cho nên con muốn cha mẹ mình về Cực Lạc thì không được. Cho nên kinh dạy chúng ta cầu siêu, cầu an đều là kinh sai, không đúng? Nhưng mà kinh mà dạy chúng ta ước nguyện, khi muốn ước nguyện là tâm ta phải thanh tịnh, mà ước nguyện tâm không có thanh tịnh thì ước nguyện đó trở thành vô phước. Cho nên con đem Thần chú mà để hướng dẫn, con tưởng oai lực của Thần chú, không ăn nhằm nhò gì hết, không được phước báo gì hết.

Chẳng hạn bây giờ cha mẹ của chúng ta chết, nghe kinh Địa Tạng dạy chúng ta, tụng kinh Địa Tạng là cầu được siêu thoát, đức Địa tạng sẽ làm cho tiêu tội của cha mẹ mình, được sanh lên cõi, được sanh lên cõi Trời cõi Phật, cõi Cực Lạc, điều đó không có. Kinh nó cứ gạt chúng ta, không bao giờ có. Cha mẹ mình làm tội, mà bây giờ mình chỉ bỏ tiền ra mướn Thầy chùa tụng kinh cầu, tụng kinh Địa Tạng để cầu cho cha mẹ mình siêu sanh thì không bao giờ có điều đó. Thật sự kinh mê tín.

Cho nên ở đây Thầy nói thật sự ra chỉ có chúng ta mới tự lực cứu lấy mình. Như lời đức Phật nói "Tự thắp đuốc lên đi". Khi mà con quyết định thì trong giới luật đức Phật có dạy rằng có mười bảy điều ước nguyện, mà điều nào thì cũng phải giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh, điều nào cũng phải giữ gìn hết. Con muốn ước nguyện cho một người thân con đang đau đau bệnh, con không có lên chùa, lên chùa mà tụng Phổ Môn, tụng kinh Diệu Pháp Liên Hoa mà cầu cho người thân bệnh con khỏe mạnh, không bao giờ có điều đó.

(57:13) Mà con giữ gìn giới luật, thọ Bát Quan Trai con ước nguyện, công đức tu hành thọ Bát Quan Trai ngày hôm nay, ước nguyện sao cho bệnh mẹ con hay là người thân con sẽ giảm và hết bệnh. Và cố gắng con trì, giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh, ngày thứ nhất, ngày thứ hai, ngày thứ ba. Bỗng dưng ngày thứ tư có một ông Thầy họ nắm một lá cây, họ đến, bảo đem cái này sắc cho ông ta uống thì ông thân con sẽ mạnh. Đó là do cái sự chuyển pháp, chuyển ác pháp mà ông thân con may mắn.

Cho nên cái ông Thầy mà trị bệnh là phước chủ may Thầy. Các con có nghe câu nói của mấy ông Thầy thuốc nói không? "Phước chủ may thầy", các con hiểu không? Đó là cái phước cái người này, nếu mà con không chịu giữ giới thì cái phước người này không có. Mà ông Thầy kia mà ông nắm lá cây cho uống hết là may mắn của ông. Do cái điều lành của ông đã có từ pháp thiện, cho nên ông làm được cái điều đó. Cũng như hồi nãy, Thầy nói con mà nắm lá cây mà cho người khác uống, là do tâm từ của con, lòng từ của con mà nó có phước. Do cái người bệnh đau mà con bốc hết, là do cái phước nó tương ưng với lòng từ mà nó thực hiện được.

Cho nên làm một cái gì đều phải có sự trí tuệ tư duy đúng đắn, không được làm một cách mê hoặc, không được làm một cách mù quáng. Con hiểu không? Làm cách mù quáng nó không lợi ích, mà thực hiện được cái lòng thương người. Con tốt thì con cũng bị (…​), thấy người ta giết hại chúng sanh con thấy đau khổ quá, thương quá. Thôi bây giờ trong chùa dạy mình tụng chú vãng sanh, thì mình tụng cái chú vãng sanh chứ gì, để cho con vật này chết nó được sanh lên cõi Cực Lạc, cho nó được an ổn. Để ở thế gian này lòng con tốt, nhưng con làm không đúng thì nó cũng không được đâu, con hiểu không? Cũng như bây giờ có một chiếc xe đi thành phố Hồ Chí Minh mà cái người này, con muốn cái người này đi về thành phố Hồ Chí Minh, nhưng mà con không đưa họ nhằm cái xe đi Hồ Chí Minh, mà con lại đưa cái xe nó đi ra Móng Cái, nó đi qua bên Trung Hoa, bên Bắc, bên Trung Quốc đó, thì nó đi trật đường, phải không, các con thấy điều đó? Nó đi trật làm cho người ta càng cực nữa. Mấy con còn hỏi Thầy gì nữa không?

(59:39) Các con hiểu cái điều đó, khi mình làm đúng thì nó mới được lợi ích, mà không làm đúng nó cũng phí con. Nhưng mà con thực hiện được lòng thương yêu, thấy trước cảnh đau khổ con có khởi lòng thương yêu (…​)? Tức là con phải học về Tứ Vô Lượng Tâm, Tứ Vô Lượng Tâm nó thực hiện những cái này. Còn cái này con không hiểu về Tứ Vô Lượng Tâm, nhưng mà thực hiện lòng từ. Có, nhưng mà lòng từ chưa có đúng chỗ, nó không đúng chỗ, tức là nó không lợi ích cho chúng sinh. Khi nào con phải học thêm để về thể hiện lòng từ.


31-CẦU SIÊU, CẦU AN CHỈ LÀ CÁCH ĐỂ AN ỦI TINH THẦN

 

31-CẦU SIÊU, CẦU AN CHỈ LÀ CÁCH ĐỂ AN ỦI TINH THẦN

Phật tử 5: Cho con xin được hỏi ạ.

Trưởng lão: Rồi con hỏi đi.

(42:12) Phật tử 5: Dạ bạch Thầy! Là chúng con cũng có xem cũng có nghiên cứu đạo Phật, và cũng biết được rằng luật nhân quả là luật công bằng tuyệt đối của vũ trụ và Đức Phật Thích Ca là ngài đã nhìn rõ được vấn đề đó, và cũng nghe qua lời dạy bảo rồi con hiểu rằng là tất cả những nghịch duyên hay là thuận đều do chính mình gây ra.

Vậy thưa Thầy là, trong kinh sách của Phật con thấy có đoạn ví dụ như là cầu siêu, cầu an vậy thì những cái cầu siêu, cầu an đó nó có tác dụng gì không ạ?

Trưởng lão: À! Nó không tác dụng gì, mà nó tạo cho chúng ta thành những sự mê tín mà thôi, nó chỉ có tác dụng là làm chúng ta an ủi tinh thần chúng ta thôi.

Thí dụ bây giờ cha mẹ mình chết, mình đến chùa mình cầu siêu, trong đầu mình nghĩ làm như vậy, rước thầy tụng kinh chắc mẹ mình được siêu Cực Lạc thôi. Sự thật thì cái chuyện đó không có, nhưng mà tinh thần mình mình cứ nghĩ tưởng rằng được siêu thôi, vậy cho mình an ổn cái tinh thần của mình thôi chứ sự thật ra nó không như vậy.


30- KHÔNG NÊN DÂNG HOA CÚNG PHẬT

 

30- KHÔNG NÊN DÂNG HOA CÚNG PHẬT

(01:15:28) Phật tử: Bạch Thầy, đây là con hỏi cho bạn bè con, chú bác con để mà hỏi. Con bạch Thầy trước đây là con còn theo kinh Đại Thừa, chúng con là mù tịt không biết gì, cứ đi tụng kinh, lễ thì chỗ nào cũng đi, rồi đi trợ duyên. Thế nhưng bây giờ con vào được Tây Ninh thì trong ấy mới gặp được đúng pháp của Phật, của Thầy, đã đắc đạo, tu chứng quả A la hán, Thầy đã dựng lại pháp môn chân chính. Thế là về từ hồi đó đến giờ là con không có tụng kinh tí nào, không có khua mõ nữa, không có mua hương hoa gì. Con lấy tâm thay hương thay hoa thì con gọi là lấy năm giới, mười giới thập thiện với giới không ăn phi thời nữa, để dâng cúng gia tiên. Thì con thấy gia đình con nói chung là nề nếp hơn trước nhiều. Trước đây thì cháu ngoan cũng tốt rồi, nhưng đằng này nề nếp hơn nhiều.

Thế con muốn nói ra đây để cho bạn bè con biết, mua hoa cũng phải tội, thế rồi hương thì nó bụi ở ngoài đường người ta phơi nó bẩn thỉu, làm từ mùn cưa mùn cung, về nhà thắp thì nó cứ bụi mù lên. Thế mà suốt từ bao nhiêu năm nay con không mua không mất một đồng hương nào. Vì mắt chúng con là mắt thịt còn mắt của Thầy là mắt Tuệ Thầy biết ngay con có nói sai thế nào thì Thầy cũng biết, không mất đồng hương đồng vàng nào. Mà như vậy là con cứ kêu cầu đến, cúng chay mười năm nay gọi là bát cơm với muối, trần gian thì ăn miếng cơm, chứ còn tâm linh người ta đã đi theo nghiệp nhân quả, làm gì còn ăn miếng cơm ấy nữa mà cứ bày xôi thịt cho nhiều. Mười năm nay thì nhà con chỉ gọi là để bát cơm với tí muối, với lại hoa con cũng không mua, chỉ thay trái cây thôi. Con bảo hôm nay ngày giỗ bố hay giỗ mẹ đây, con thành tâm để cúng Phật, Pháp, Tăng - Tam bảo này; cúng Phật Thích Ca này, cúng cha lành Thích Thông Lạc ở Tu viện Chơn Như, cô út Diệu Quang ở Tu viện Chơn Như, với mười giới thập thiện, giới không ăn phi thời.

Và như vậy là con giữ không bao giờ sát sinh. Mười năm nay không bao giờ cái tay con cầm tôm tép để sát sinh cho chồng con ăn cả. Vì là hồi xưa con mê tín, con còn cứ mua hàng tạ ốc, mỗi một tháng là một tạ, một năm là một tấn, mà mất ba năm như vậy, thế là con cứ mua ốc lại đi thả, mất rất nhiều thời giờ. Đến bây giờ, con đọc kinh của Thầy, của Phật dạy là, như vậy mình không phải đi mua cái nhân quả ấy, tự nhiên mình đi đường, bất thình lình gặp người ta đi mua về ăn thì mình mua mình thả thôi.

Khi con tại gia thì con cũng độc cư hàng ngày, không nói chuyện, không có tiếp chuyện nhiều. Thế nhưng bây giờ con muốn là bạn bè con cũng hỏi, nhưng con bảo là bây giờ tôi không thắp hương, không hóa vàng, không tụng kinh gõ mõ, thì tôi thấy màu nhiệm hơn. Con nghe Thầy thì theo Phật Thích Ca con theo mỗi một pháp môn ấy thôi, không có đi đâu cúng bái nhiều mà không có nói chuyện lôi thôi gì dây cà dây muống. Con chỉ ở nhà có ai hỏi gì thì con nói. Thứ nhất là con in kinh, có đồng nào là con in kinh Thập thiện, với kinh Tứ vô lượng tâm, với lại kinh Giới đức làm người để con biếu. Những ngày nào con nhớ thì người nào đến nhà con thì biếu, không là con không biết nói gì nhiều với ai. Bây giờ tôi biếu để bà về bà đọc rồi bà sẽ hiểu, còn bây giờ tôi thì hãy còn là đệ tử của Thầy, tôi là con Thầy tôi có biết gì mà giảng. Đây là sách của Thầy đây tôi biếu các bà, thôi thì các bà về không phải gì nữa. Tôi cho các bà mượn. Trọng tâm của tôi là tôi tu, tôi thì chưa vào được Tu viện, nhưng tôi thì gọi là tu xả tâm, ngăn ác diệt ác, chứ không dám là suốt ngày nói chuyện ngoài đời người ta, vì già sắp chết rồi.

Thầy từng dạy con một câu là “Liên Châu con, đã già rồi, sức yếu, hàng ngày hãy giữ tâm thanh thản, an lạc và vô sự. Để đến ngày con rời bỏ cuộc đời này, mà tâm con vẫn luôn luôn bất động, tâm con phải nhớ lời dạy này. Tâm thanh thản, an lạc và bất động là con sẽ hoàn toàn gặp được Phật, được Thầy”. Suốt đêm suốt ngày lúc nào con cũng nghĩ đến câu Thầy dạy, thì con bạch Thầy là con nói ra đây cho bạn bè con biết con giữ như thế thì có được không Thầy?

(01:19:16) Trưởng lão: À các con nghe Liên Châu nói không? Đó là cách tu đúng mấy con. Mấy con nghe Thầy nhắc lại, mấy con thường hay đến chùa mấy con dâng hoa với lại cắt hoa, hay mua hoa đem cúng. Mấy con biết cây hoa là gì không, cái bông hoa là gì không? Là con của cái cây bông đó, có phải không? Mà bây giờ nỡ lòng nào mấy con cắt đứa con mà đem cúng Phật, còn cây mẹ nó nó khóc mấy con. Khi mà cắt cây hoa mấy con thấy trong cây hoa sẽ tiết ra cái nước để mà nuôi con nó chứ gì, nuôi cái hoa chứ gì, đó là nó khóc mấy con. Cũng như bây giờ mấy con có một đứa con, bây giờ về mà có người đến “Cô hãy cho đứa con này tôi đem cúng Phật”, rồi con thấy cái bông mà để con cúng Phật rồi cái bông nó cũng khô héo nữa chứ. Rồi trong khi đó con cho đứa con của mình đem đi cúng Phật đi, rồi người ta đem người ta để trên một cái giàn hỏa người ta thiêu đứa con con, người ta đốt đi, con đau lòng không? Hay hoặc là người ta để cho nó nằm ở trên đó, chờ cho đến khi mà nó chết mà con không được rớ tới nó nữa, thì như vậy mấy con có đau lòng không mấy con?

Cái sự sống của thảo mộc cũng là sự sống của chúng ta, mấy con. Nếu không có sự sống của thảo mộc thì chúng ta sống gì đây, các con sống có rau cải, có lúa gạo đâu. Cho nên chúng ta phải thương yêu sự sống chứ sao. Mà chúng ta thương sự sống làm sao chúng ta nỡ lòng nào mà lìa mẹ lìa con của loài thảo mộc mấy con. Mấy con nỡ lòng nào, cỡ người ta bắt con mình người ta đem đi chỗ nào đó mình có khóc thương không, khóc thương lắm mấy con.

Cho nên mấy con đừng có đem điều đó mà cúng Phật, Phật không có thọ dụng cái điều đó đâu. Phật thọ dụng cái tâm thanh tịnh, cái tâm giải thoát, tâm không tham, sân, si của mấy con. Mấy con dâng lên một cái lòng cúng Phật như vậy là mấy con không phụ ơn Phật. Chứ ông Phật không đòi hỏi mấy con trưng cái bông hoa ấy cho đẹp, mấy con làm điều đau khổ có biết không. Mấy con thắp cái hương là tượng trưng, nhưng cái hương đó là bất tịnh, nó không sạch đâu mấy con. Cho nên ở đây phải dâng cái hương trong sạch, cúng cái hoa trong sạch chứ không phải bắt cho bông lìa mẹ, mẹ lìa bông thì không tốt đâu mấy con. Nhớ lời Thầy dạy, mà cô Liên Châu đã làm đúng lời Thầy dạy, cô hạnh phúc lắm mấy con, cô rất hạnh phúc. Cho nên gia đình cô bây giờ rất là an ổn như cô đã nói, cô nói sự thật cô không nói sai. Và cô tiếp tục trên con đường tu tập, tâm cô thanh thản, an lạc, vô sự. Một ngày nào đó cô sẽ trở về trạng thái bất động đó, cô không còn tái sanh luân hồi. Các con nhớ, điều làm đúng là chúng ta sẽ đúng, điều làm sai là chúng ta sẽ sai. Hôm nay cô trình bày trước mặt của các con, để các con lấy kinh nghiệm của bạn bè, cũng như các con lấy kinh nghiệm của thầy Chân Thành, cũng như các con lấy kinh nghiệm của Từ Quang để mà tu tập cho đời mình, để cứu mình mấy con. Quý vị đó không cứu mình được bằng chính bản thân mấy con, mấy con phải tu tập thôi!


29- KHÔNG SÁT SINH, HÓA KIẾP VÀ CÁCH THỨC PHÓNG SINH ĐÚNG CHÁNH PHÁP

 

29- KHÔNG SÁT SINH, HÓA KIẾP VÀ CÁCH THỨC PHÓNG SINH ĐÚNG CHÁNH PHÁP

(32:38) Phật tử nam: Bạch Thầy, trước đây Ni cô và con đã có một thời gian đi làm giúp người ta. Tức là với các gia đình làm cái việc giết gà, giết lợn, tức là sát sinh như thế, nhưng mà làm pháp thiện để xin câu thiện hữu cho họ, để cho họ kết thúc được cái kiếp này đi, khỏi phải khổ đau. Giết mổ nhưng mà không ăn thịt. Thế và quay về làm cái việc đó, hóa kiếp được cho họ, để họ hết khổ đau. Chúng con đã một thời làm những cái việc như thế. Nhưng mà về sau con cũng đã nói, con bảo làm cái việc đó là không đúng, là mê muội. Không ai, tạo việc ác thì sẽ phải chịu quả báo, chứ không thể ai có đủ năng lực mà chịu thay tội cho chúng sinh được. Nếu làm được việc ấy thì Phật đã chịu hết cả tội cho cho chúng sinh, chứ không còn việc phải dạy dỗ làm gì nữa? Thế là việc làm ấy là việc làm mê muội, chúng con xin Thầy dạy thêm cho chúng con chỗ này.

Trưởng lão: Đúng vậy! Khi con đã hiểu được như vậy là một việc làm sai, mê muội rất lớn. Lấy sinh mạng của chúng sanh để cúng bái, cầu cho mình được mạnh giỏi điều đó điều sai. Cho nên từ đây về sau sự hiểu biết, tự giác ngộ được điều đó là đúng. Con hãy giữ gìn, các con hãy giữ gìn, chúng ta hãy đem lòng từ, đừng đem sự giết chóc của chúng sanh mà đem lại sự bình an cho chúng ta. Đừng đem sự giết chóc chúng sanh mà gọi là hóa kiếp chúng sanh để chúng thành người điều đó điều sai. Ai cũng tự làm mới thành người, ai cũng tự tu mới thành Thánh thành Phật. Nếu không tự tu, không tự sống trong thiện pháp thì làm sao gọi là Thánh, gọi là Phật được.

Cho nên mình nói hóa kiếp con gà, để con gà sanh làm người thì điều đó là điều sai, không đúng. Giết chúng sanh để chúng sanh hóa kiếp, điều đó là điều ác. Mà mượn lời nói đó là ác để che đậy tội ác của chúng ta. Cho nên từ đây về sau, mấy con đừng làm điều đó nữa. May là con sáng suốt, trực nhận được điều đau khổ của loài chúng sanh, mà ngừng bàn tay vấy máu của các con. Ngưng ý thức nghĩ sai lầm, giết hại chúng sanh, điều đó là điều sáng suốt và cũng đầy đủ duyên phước. Các con đã dừng lại kịp thời, chứ không khéo tới bây giờ mà gặp Thầy thì mấy con biết tội ác như thế nào không? Trùng trùng thân xác, sinh mạng của chúng sinh chết đi bao nhiêu. Khi người ta hết bệnh, bắt con gà làm thịt cúng ông Thần ông gì đó cho hết bệnh, rồi (…​) cũng nhờ tâm từ của chúng ta. Còn cái duyên phước chúng ta hết. Sau khi hết duyên phước thì tội lỗi giết chúng sanh này ai gánh chịu, chính mấy con phải gánh chịu những điều đó.

(35:28) Phật tử nữ: Kính bạch Thầy, vậy thì bây giờ chúng con, thế mà chúng con được kết thành người chúng con đã mãn nguyện lắm rồi. Mà lại được gặp cả Thầy, Thầy bảo là (…​). Thế nhưng mà nếu như mà các con nhìn thấy con kiến, (…​), con trâu nó cũng biết khóc. Con gà nó thấy chúng con nó đi theo, con lợn khi nó nhìn thấy chúng con, nói thực với Thầy là các con đã có nhìn thấy con lợn nó đứng lên nó chắp tay nó xin, con chó nó đứng lên chắp tay nó xin, đứng lên thật, là đứng bằng hai chân sau, nó chắp tay nó xin. Vậy thì trước cảnh này thì con xin Thầy, Thầy chỉ giáo cho chúng con, là nếu như Thầy không, bắt con không được hóa kiếp, bản thân chúng con không vi phạm những điều đó, thì chúng con cứu những con vật này bằng cách nào?

Trưởng lão: À các con biết luật của nhân quả, phải sống trả duyên nhau. Có nhân duyên chúng con đi đường gặp một người bắt một con chim, nhốt trong lồng đem bán, mấy con mua phóng sanh. Mấy con đi đường mấy con thấy một con cá đang giãy giụa, trong (…​) của họ, mấy con đến mua con cá phóng sanh. Còn tất cả những điều kiện mà nhân quả của chúng sanh nó tạo những nhân quả ác, cho nên nó bị cắt cô, nhổ lông. Điều đó là điều hiển nhiên. Người tạo ác, người trả quả mấy con. Chúng ta không có duyên không gặp thì thôi, nhưng gặp thì chúng ta phải tìm cách phóng sanh, tìm cách làm cho chúng sống, tại vì có duyên gặp nhau.

Còn chúng ta hãy giữ gìn giới luật của Phật. Không nên ăn thịt, không nên giết hại, đó là nhiệm vụ của chúng ta, đừng đem sự đau khổ đó cho chúng sanh. Đi đường chúng ta nhìn xuống bàn chân của chúng ta, chú ý cẩn thận, tránh đạp con kiến, tránh đạp côn trùng dưới chân chúng ta, vì sự sống của chúng. Lỡ chúng ta đạp gãy chân chúng, gãy tay chúng, chúng sẽ đau khổ vô cùng, chúng ta có biết không? Cho nên người cư sĩ đạo Phật phải thường tập Chánh Niệm Tỉnh Giác. Từng hành động trong thân tâm chúng ta, tay nắm, chân đi đều phải cẩn thận kỹ lưỡng, vì chúng sanh đang ở chung quanh chúng ta.

Lỡ cố ý, lỡ vô tình chúng ta đã làm cho chúng đau khổ, mà chúng đau khổ thì lòng chúng ta chịu sao nổi mấy con. Hai người đi, một người đi trước, một người đi sau. Một người đạp một con ốc, một cái rốp con ốc bể, người sau đi luôn thản nhiên, thực sự các con không có lòng từ lòng bi chút nào cả. Người đi trước họ nhìn kỹ lưỡng thì làm sao đạp côn trùng, con ốc dưới chân chúng ta. Người đi sau khi thấy người đi trước đạp thì hãy đỡ con vật đang bị lăn lộn trong đau khổ của người đi trước để trong lòng bàn tay của chúng ta mà nói những lời yêu thương, nói những lời an ủi, nói những lời thương xót, (…​), đó là thể hiện lòng từ bi của chúng ta mấy con. Đạo Phật dạy chúng ta luôn luôn trước cảnh đau khổ của người khác, chúng ta khởi lòng thương yêu. Một lời an ủi, một hành động xoa dịu, đó là hành động từ bi.

(38:44) Cho nên đối với chúng ta, đối với các vật xung quanh chúng ta, không ăn thịt, không giết hại, nhưng vẫn cẩn thận để tránh đừng dẫm đạp lên chúng sanh, đừng làm chúng sanh đau khổ. Chứ chúng ta không đi tìm ngoài chợ để mua cá, mua rùa, mua chim phóng sanh, mà lỡ có duyên nhau, gặp nhau con cá đó có duyên với chúng ta. Cho nên hôm nay đi trên đường mà chúng ta gặp con cá mắc câu, thì chúng ta mau mau dù bất cứ thế nào chúng ta phải mua con cá đó mà thả. Vì ngày xưa nó là cha, mẹ, ông, bà của chúng ta mà thành con cá đó, bây giờ nó có nhân duyên nhân quả cho nên chúng ta đi đường gặp nó hãy mua một con cá đó thả.

Cũng như chúng ta, chúng ta cứu ông bà, cha mẹ chúng ta thoát cảnh hoạn nạn, đó là lòng từ bi. Cho nên đạo Phật dạy chúng ta, mặc dù hiện giờ đôi mắt chúng ta nhìn không thấu suốt con cá đó là ai, mà sanh ra con cá đó. Nhưng chúng ta biết rằng có duyên tức là có nhân quả với nhau. Có nhân quả với nhau, có vay nợ với nhau trong nhân quả, ít ra là anh em, cha mẹ, ông bà của chúng ta. Vì trải qua cha mẹ chúng ta mới nuôi con cho lên lớn khôn thì biết bao nhiêu bàn tay của mẹ cha của mình đã giết bao nhiêu loài cá tôm không? Bây giờ thành ra con cá chúng ta có biết đâu. Đó là cái nhân quả đã tái sanh để mà trả quả.

Thì hôm nay gặp duyên nhau, chúng ta hãy giúp đỡ cho cha mẹ mình, cho ông bà tổ tiên của mình đang hóa, đang thành con đó. Một con chó, một con vật xung quanh nhà chúng ta, đừng nên đánh đập nó, nó là những người thân của chúng ta đã hóa kiếp, vì tình cảm còn thương yêu cho nên nhà hàng xóm kia có một con chó sanh. Tại sao con chó đó không lại nhà người ta ở, mà lại coi nhà cho chúng ta, đó là một sự nhân duyên của nhân quả.

Cho nên đừng vì một chút xíu nào đó mà đánh đập con chó. Đừng vì một chút xíu nào mà đánh đập con mèo, nó là những người thân chúng ta. Đôi mắt các con đâu có đôi mắt Tam Minh mà nhìn thấy suốt qua lớp nghiệp con mèo con chó là ai? Nếu mấy con nhìn qua lớp nghiệp con chó con mèo thì mấy con hoảng hồn, mấy con sợ sệt. Là cha, là mẹ nhiều đời, nhiều kiếp của mình còn nhân quả với nhau mà phải sống trong một ngôi nhà. Con gà, con heo, con chó vì nhân quả mà trở thành những người thân trong gia đình của mình. Sống hằng ngày đem cám, đem gạo, đem thóc cho con gà ăn, không ngờ đó là người thân của mình. Bây giờ lỡ cắt cổ, đó là nhân quả mấy con. Các con cắt cổ một con gà là cắt cổ cha mẹ mình, các con có biết không? Đó là mấy con không hiểu. Khi mấy con có đôi mắt Tam Minh rồi các con sẽ thấy một cách đau lòng. Người ta giết ông, giết cha người ta, mà người ta không biết, người ta ăn thịt, ăn cha người ta, mà người ta không hay.

Cho nên đức Phật mới dạy giới thứ nhất: Cấm sát sanh, không được giết hại chúng sanh, vì giết hại chúng sanh là lầm mà giết hại ông bà, cha mẹ của chúng ta đang tái sanh luân hồi.

(41:54) Nhưng trong giới luật, đức Phật dạy: Cấm sát sanh. Người đệ tử của Phật vào đầu tiên là đừng giết hại chúng sanh, đừng ăn thịt chúng sanh. Chúng ta không phải con bò ăn cỏ, mà chúng ta đã thầm hiểu được cái lý sâu xa. Tình thương yêu của chúng ta đối với cả dòng họ tổ tiên của chúng ta, mà những người đã quá cố, bây giờ đang ở chung quanh của chúng ta. Vì thế nên cuộc đời tu hành của đạo Phật đem lại tình thương yêu không phải riêng mình ông bà của chúng ta, mà nói chung cả chung một hành tinh này.

Những con người đang sống đều có duyên nhân quả với nhau, từ nhân quả sanh ra thì còn ai mà không cha, không mẹ, không cùng một cha mẹ của nhân quả. Cho nên các con thấy Thầy và các con đều là người xa lạ nhưng đâu các con có biết đâu. Ngày hôm nay gặp nhau đều là do duyên nhân quả. Chúng ta là những người thân nhau, những anh em ruột thịt, cha mẹ con cháu ruột thịt, có một ngày hôm nay có đủ duyên gặp nhau. Tại sao những người ngoài đường kia sao không gặp, mà ở đây lại gặp. Các con hiểu điều đó.

Cho nên chúng ta phải thương yêu nhau, giúp đỡ nhau, nâng đỡ nhau trên con đường của đạo Phật để đưa nhau đi làm chủ được sự sanh tử luân hồi, chấm dứt nghiệp tái sanh. Thương nhau là phải như vậy, do đó Thầy hiểu rằng, vì Thầy nhìn thấy nhân quả, cho nên Thầy thấy rằng tất cả những người dân Việt Nam đều là những người thân. Những ông bà, cha mẹ ruột thịt của Thầy, Thầy đem sức lực của mình, ngày đêm viết sách Đạo Đức, đem lại những người thân của mình để thoát ra khỏi khổ đau của kiếp làm người. Nhưng mấy con có biết đâu, mấy con có nhìn thấy Thầy của mấy con là ai đâu, mấy con có thấy nghĩ rằng Thầy với mấy con có một đời nào là những dòng máu cùng chung cha mẹ sanh ra đâu, sao mấy con đâu biết.

Hôm nay mấy con thấy Thầy là con của một ông A, ông B, mấy con con của C, ông Đ, chứ đâu có biết đâu có một dòng máu đâu. Nhưng ngày nào chúng ta đều là con một dòng máu với nhau, từ một dòng máu sanh ra. Bây giờ tuy là một dòng máu khác, nhưng kiếp trước chúng ta là ai, ruột thịt với nhau. Cho nên hôm nay có duyên mà gặp nhau, tại sao chúng ta không thương nhau, không đem đạo đức dạy cho nhau?

Cho nên mấy con thấy Thầy gian khổ từ miền Nam ra miền Bắc, nghe các con ngoài này sống chống đối nhau, không đoàn kết, không thương yêu nhau, vì danh, vì lợi mà dùng những ngôn ngữ hại nhau. Thầy không nỡ lòng nào mà nhìn nhân quả của mình, nhìn dòng máu của mình mà chà đạp lên nhau, rất là đau khổ. Thế mà Thầy phải đến đây và hôm nay gặp mấy con cũng là duyên của một, duyên của nhân quả. Những dòng máu thương nhau từ kiếp này, không có thì từ kiếp khác. Cho nên hôm nay gặp trước mặt Thầy nói một sự thật, để mấy con thấy rằng mấy con là những người thân thương của Thầy. Thì hôm nay gặp Thầy của mấy con là cha của mấy con, thì mấy con phải nghe lời Thầy, sống đạo đức không làm khổ mình, khổ người, biết thương yêu nhau, biết tha thứ những lỗi lầm của nhau, thấy lỗi mình, đừng thấy lỗi người, đừng nói xấu nhau, mấy con. Trong gia đình anh, em mà nói xấu nhau thì có tệ lắm không mấy con? Rồi mấy con biết thương nhau thì Thầy làm sao là một người cha, mà làm sao không thương các con mình, không đem những đạo đức dạy cho các con mình, để con mình được hạnh phúc, yên vui.

(45:39) Cho nên mấy con hãy cố gắng. Thầy là một người cha, là một người Thầy thương yêu các con vô cùng. Chịu cực khổ, thời gian nào Thầy cũng không nghỉ ngơi. Rảnh rang lúc nào Thầy lo lắng làm sao để bộ sách Đạo Đức này được ra đời, sớm chừng nào, tốt chừng nấy. Bộ giới luật của Phật được ra đời để những người tu sĩ Phật giáo xứng đáng là những người tu sĩ Phật giáo. Sức của Thầy có hạn mà phải làm việc rất nhiều. Ngày đêm trên xe Thầy vẫn ngồi làm việc, mấy con không hiểu gì không? Tại sao vậy? Tại vì Thầy rất thương mấy con đang khổ đau. Vì thế mấy con hãy cố gắng, cố gắng mấy con, đừng phụ lòng Thầy, đừng thấy Thầy là người xa lạ, mà hãy thấy Thầy là người thân thương trong một gia đình. Mấy con cố gắng!

Hôm nay những sách Đạo Đức Thầy mang về, đã gợi chiếu cả cuộc đời mình. Thầy hứa rằng Thầy sẽ gửi về cho các con những bộ sách Đạo Đức và tiếp tục những bộ giới luật đầy đủ ý nghĩa của đạo Phật. Giúp cho mấy con sống đúng, làm đúng. Tạo cho mấy con có tâm từ, bi, hỉ, xả, biết thương yêu và biết xả, biết hoan hỷ trước những ác pháp, đó là lòng thương yêu mấy con.

Thầy mong rằng mấy con cố gắng chờ đợi Thầy, Thầy sẽ làm tất cả những công việc vì các con, đến hơi thở cuối cùng Thầy ra đi thì nguyện ước của Thầy đã mãn, là thấy các con sống đúng đạo đức, làm chủ bốn sự đau khổ sanh, già, bệnh, chết, Thầy ra đi là vừa. Còn mấy con chưa làm được, mà Thầy làm được, mà để các con còn quằn quại trên đau khổ thì Thầy không đành lòng. Hôm nay mấy con có hỏi Thầy gì nữa không? Trước tình của Thầy đối với các con là như vậy, vậy thì các con đối với Thầy, đừng phụ lòng Thầy nha mấy con.

Trưởng lão: (Rồi con lấy đi). Đó, mấy con có nghe Thầy nói gì nữa không?


28-KHÔNG TRÌ CHÚ VÃNG SINH - HIỂU ĐÚNG LUẬT NHÂN QUẢ

 

28-KHÔNG TRÌ CHÚ VÃNG SINH - HIỂU ĐÚNG LUẬT NHÂN QUẢ

(47:57) Phật tử nữ: Dạ, kính bạch Thầy! Thì con thì trước giờ nghe thì cứ quên, con chả nhớ được, được câu nào thì con làm câu ấy. Thí dụ như lạy Phật, (…​) ghi cho, và nhắn nhủ cho người ta để cho người ta biết cái linh đó, cái linh của các con vật phải coi như là linh của một con người. Cho nên là coi những linh của con vật giống như linh của con người. Ngài dạy như thế, trong sách như thế thì con bạch Thầy thế này là con đọc thì con cứ quên, con chỉ nhớ là con đã đọc tới, mà con không biết đọc ở quyển nào. Vì thế cho nên ví dụ: Con đi qua một cái ao, người ta tát một cái ao người ta bắt con cá to. Nhưng biết bao con cóc này, con tôm, con tép này, con sinh linh ở trong cái ao đấy, nó nắng lên là nó sẽ bị nó chết. Vậy thì con dừng lại để con Niệm Phật và con muốn hồi hướng cho những con vật bé nhỏ ấy. Để cho nó, khi nó bỏ cái thân ấy, thì những cái sinh linh ấy con hồi hướng có tác dụng không? Thế hay là những cái chuyện ấy thường thường, như con ra chợ, thì con cũng không làm cái sát sinh nữa, thế nhưng con thấy người ta mổ, người ta giết thì đau xót lắm, thế thì con cũng có hồi hướng cho người ta.

Vậy thì những cái việc mà con cóp cóp hằng ngày như thế, thì nó tác dụng gì trong cái, trong cái việc như vậy là, gọi là tu. Con không dám tu, nhưng con chỉ muốn là sửa cái tâm mình, làm sao như vậy những người xung quanh thì cũng như bác nông dân như Thầy dạy là vì có tâm từ bi, cho nên là mới cứu được người khác thoát khỏi cảnh khổ. Nhưng mà chúng con thì lại, lực chúng con không có, thì con muốn là (…​), Niệm Phật là chỉ là trì chú, để mà nương vào…​

Trưởng lão: Trì chú, rồi xoay ra Niệm Phật, để mà…​

Phật tử nữ: Vâng, thế thì con bạch Thầy là việc bé bé như thế thôi. Hay là như vậy mãi như vậy con cảm thấy, Thầy đây, em chẳng biết làm gì em biết đi thì nhặt cỏ. Mà khi con nhặt cây cỏ, con nhặt cái gốc, con nhổ cây cỏ, con Niệm Phật cho nó. Thì những việc nho nhỏ như thế hằng ngày con làm có tác dụng gì không ạ?

(50:17) Trưởng lão: Không có tác dụng gì hết con. Bởi vì cái lòng con thì tốt nhưng con làm sai pháp, không tác dụng. À bây giờ có một người cắt cô con gà, con xót xa quá, con niệm, Niệm chú vãng sanh. Có phải không? "Nam mô a di đa bà dạ, đa tha tha dà đa dạ…​" để cầu cho nó bị giết chết, phải không? Cái linh của nó, tức là cái linh hồn của nó để sanh về Cực Lạc. Khi con gà đó mang cái nghiệp ác, nó hung dữ lắm mấy con. Nó lớn lên mấy con thấy nó đá, nó cắn nó chết, nó đâu có hiền lành đâu mà con thương.

Cho nên con tụng cái Thần chú đó để cho nó lên Cực Lạc, không chừng cái Thần chú đó có cái oai lực đưa nó lên Cực Lạc, nhưng mà ở trên Cực Lạc có chấp nhận nó không? Nó lên trển nó đá mấy con gà trên kia chết hết sao. Vậy là nó còn đang hung dữ. Đó, cái ước nguyện của con không đúng.

Bây giờ người ta tát cái ao, người ta bắt những con cá lớn hết, còn lại những con ốc, con vật (…​) như vậy nắng lên nó chết hết. Con thấy con thương xót quá, rồi con tụng kinh hoặc con niệm chú để nhờ cái oai lực Thần chú. Bây giờ con nó, con có cái tâm của còn thì nó cũng còn phàm phu, có phải không? Nó cũng còn giận hờn, phiền não chứ chưa hết, thì con làm sao con hồi hướng nó được? Cho nên con mới tụng Thần chú, con mới Niệm Phật để cầu cho cái loài vật này nó được tái sanh làm người hoặc là nó được lên Cực Lạc. Không được đâu? Con vật đó, mà nó muốn làm người thì nó phải sống theo cái tiêu chuẩn. Bây giờ nó là con vật mà nó phải sống theo tiêu chuẩn làm người thì nó mới tương ưng, nó mới sanh làm người. Chứ nó không giống theo con người, thì chắc nó cũng sanh làm con ốc hà.

(52:00) Bởi vì đạo Phật nó có cái quy luật Tương ưng. Cho nên người ta dạy con để tụng chú, phải không? Để Niệm Phật, để cầu cho những cái loài vật, trước cái lòng thương yêu của con mà. Con đâu có cách gì hơn hết, cho nên con không có làm sao để cứu nó, nhờ cái oai lực của Thần chú, nhờ những cái oai lực của kinh sách Phật mong để mà nó được thoát cảnh khổ đó. Khi người ta tát một cái ao đó, là cái nghiệp của loài chúng sanh trong cái ao này phải trả cái nghiệp trước đó, bây giờ phải trả tận cùng là cái chết, quy luật của nhân quả thì làm sao (tránh khỏi). Cho nên nó mới sanh làm loài chúng sanh, cái giờ phút đó phải chết cả một cái ao này. Cho nên khiến cho người ta tát, người ta bắt những con cá lớn, đem về giết những con cá lớn. Còn bao nhiêu con ốc, con tôm, con nhỏ, con trùng, con dế, con rắn, con rít ở dưới đó, họ không thèm bắt. Nhưng mà nước hết, nắng khô chết luôn hết. Đó là cái nghiệp, cộng nghiệp của cái loài chúng sanh trong cái ao này, phải trả cho được nó mới chết.

Thầy nói như thế này, con là người xứ này, kẻ thì xứ khác, người ở tỉnh này, tỉnh nọ. Mà trong một chiếc xe đò, mà nó tập trung lên mấy con, cái quy luật nhân quả nó tập trung mấy con trên một chiếc xe đò. Nó nhiều người, nhiều xứ chứ đâu phải một người ở một xứ, hoặc trên một gia đình, lên một chiếc xe đò đâu. Nó đi đến đường đèo kia, nó đâm đầu xuống đèo, nó chết bao nhiêu người, người một nơi, một chỗ. Con thấy cái quy luật nhân quả, cộng nghiệp, nó lôi lại một chỗ để chết với nhau trên cùng một chiếc xe.

Con hiểu luật nhân quả chưa? Thì cái cộng nghiệp của loài ốc sên và những con cá nhỏ, cá lớn ở dưới này, cùng một cái ao đó, nó sống. Nhưng mà đến cái giờ phút này đó, nhân quả nó bảo chết, nó ra lệnh rồi thì bắt đầu người ta đến, họ tát. Họ tát riết, bắt đầu đó, họ bắt con cá lớn, còn mấy con chút xíu này, họ không ăn được họ không có bắt, nhưng mà nước khô hết rồi, trời nắng chết sạch, đó là cộng nghiệp, con hiểu chưa, cộng nghiệp.


27- Ý THỨC MẠNH MẼ THÌ BÙA CHÚ KHÔNG TÁC ĐỘNG ĐƯỢC

 

27- Ý THỨC MẠNH MẼ THÌ BÙA CHÚ KHÔNG TÁC ĐỘNG ĐƯỢC

(10:22) Phật tử 1: Con bạch Thầy cho con xin hỏi?

Trưởng lão: Rồi con hỏi con.

Phật tử 1: Con bạch Thầy là trong kinh Dược Sư, nhà chùa có dạy là có người luyện bùa chú…​ (Không nghe rõ) con thấy là sai với đạo Phật, nhưng mà trong đời thường có không ạ? Bạch Thầy!

Trưởng lão: Con muốn hỏi trong kinh Dược Sư phải không con?

Phật tử 1: Bạch Thầy là trong đời thường cuộc sống thế gian này, trần tục này có không ạ, hay trong kinh sách nói như thế thôi ạ?

Trưởng lão: À muốn nói trong kinh sách nói như thế nào con, nghĩa là một cái đời thường…​?

Phật tử 1: Bạch Thầy, có các Thầy, có cái người mà luyện bùa chú, luyện âm binh, âm tướng để đi làm việc, để sai đi để hại người đấy, thì là có thật trong đời sống thực tế có thật không hay chỉ là tưởng ạ?

Trưởng lão: Là tưởng con. Nó có thật, nhưng mà có thật những người đi luyện bùa luyện chú đó. Nhưng mà những người đó không hại ai được hết! Tại vì mình quá sợ hãi thành ra mình thành bệnh, thành ra do đó mới có linh hiển chứ sự thật ra mấy ông đó không làm được gì hết.

Có, họ có luyện bùa, luyện chú thực sự. Có con người của mình đi luyện bùa, đi học những cái đó để mình tạo được cái lực tưởng của họ để tạo thành.

Như bây giờ họ vẽ một cái bùa như thế này, họ đọc thần chú, họ dậm chân một cái, làm cho các con phải điên đảo đi. Thì vì cái tưởng của mấy con bị ảnh hưởng của cái tưởng của người ta nó làm cho mấy con bị điên đảo tưởng của mấy con. Cho nên mấy con phát khùng lên, hay hoặc là mấy con đang bệnh gì đó, ông ta làm cái bệnh của mấy con hết. Thì đó là hoàn toàn là tưởng.

Cho nên nó có chứ không phải không con. Nhưng mà cái này là có tưởng chứ không có gì mà sợ. Đối với người tu theo đạo Phật không sợ ba cái thứ tưởng này đâu.

(12:01) Phật tử 1: Con bạch Thầy là để mà không ảnh hưởng đến cái đấy thì bằng cách nào mà thực tế là không bị để người khác chi phối mình ạ?

Trưởng lão: À, không bị, mình có phương pháp Như Lý Tác Ý con. Bởi vì lấy ý thức chúng ta chủ động.

Bây giờ ông Thầy bùa đến viết bùa, ông làm như vậy làm cái tâm mình sẽ bị dao động, cái tưởng nó hoạt động đi. Cho nên mình tác ý: "Chẳng có sợ bùa chú gì, không có làm gì ta được đâu!" Con tác ý cái tâm con vững vàng, ông ta niệm bùa niệm chú đã, ông ta bắt đầu ông làm gì cũng không được hết, ông ta cũng đi mất. Không ếm mình được đâu mấy con.

Nhưng mà mấy con phải biết pháp. Bởi vì đức Phật dạy: "Tác ý một cái tướng khác thì tướng kia sẽ bị diệt". Thì ông ta đang làm cái điều ác chứ gì? Mình tác ý: "Tâm chẳng sợ, đó là tưởng, không sợ". Thì ngay đó nó lui liền. Nó không tác động vô con được.

Bởi vì cái tinh thần con yếu thì cái tưởng nó bắt đầu nó hoạt động. Tức là cái ý thức mình yếu, mình sợ, ý thức nó sợ thì cái tưởng của con nó sẽ hoạt động. Nó sẽ giao cảm với cái tưởng kia, nó ảnh hưởng tới con liền tức khắc.

Còn con không sợ, nó không tác động được, cái tưởng của con nó không có hoạt động. Cho nên cái ý thức của con nó hoạt động, nó chủ động. Vì vậy mà con tác ý. Con tác ý là cái ý thức của con rồi, cho nên những cái bùa chú kia nó không tác động được con gì hết.


398- PHẢI DỪNG TƯỞNG TUỆ

  398- PHẢI DỪNG TƯỞNG TUỆ (46:53)  Sư Tuệ Duyên : Dạ, về hôn trầm, thì hôn trầm thùy miên thì nó không có đau tê gì, chỉ cái phần nó không ...