32-HỒI HƯỚNG ĐÚNG CHÁNH PHÁP
(54:02) Vậy
mà con hồi hướng cộng nghiệp cái gì? Bây giờ con muốn hồi hướng, Thầy sẽ dạy
cho con. Con muốn hồi hướng cho cái loài vật này được sanh ra tốt. Con đem cái
tâm thanh tịnh của con, con phải làm cho được thanh tịnh, tâm con phải hết
tham, sân, si. Con là một người đã tu chứng đạo, tâm như Phật thì con hồi hướng.
Nhưng con đem cái lòng thanh tịnh của con hồi hướng thì chúng sanh này được
sanh lên loài vật hoặc là loài người, được gặp chánh pháp của Phật, chứ Phật
không cứu được họ, không có đưa họ lên cõi Cực Lạc được, không có gì được.
Cũng như bây
giờ cha mẹ con mất, con là người tu tập giới luật nghiêm chỉnh. Con ước nguyện
cha mẹ con gặp được kinh sách Phật, những lời dạy của Phật. Cha mẹ con từ cái
nhân quả cộng nghiệp với con, là nhân quả chung nhau chùm cha mẹ, con cái. Cho
nên tương ưng với lòng đó, và khi con giữ gìn giới chứ con mà phạm giới con ước
nguyện không được. Con giữ gìn giới tức là thiện pháp, nó chuyển nghiệp, nó làm
cho cha mẹ con gặp được kinh sách này. Con hiểu không? Gặp được kinh sách này
thì tự lực, phải thắp đuốc lên đi, tức là tự lực phải sống đúng đức hạnh giới
luật trong này, thì cha mẹ con mới thọ được phước. Chứ còn con muốn cha mẹ con
trực vãng tây phương thì chắc không có bao giờ có điều đó.
Bởi vì đạo
Phật nói tự thắp đuốc lên đi, có phải không con? Không ai mà thắp đuốc cho người
đó đi được. Cho nên con muốn cha mẹ mình về Cực Lạc thì không được. Cho nên
kinh dạy chúng ta cầu siêu, cầu an đều là kinh sai, không đúng? Nhưng mà kinh
mà dạy chúng ta ước nguyện, khi muốn ước nguyện là tâm ta phải thanh tịnh, mà ước
nguyện tâm không có thanh tịnh thì ước nguyện đó trở thành vô phước. Cho nên
con đem Thần chú mà để hướng dẫn, con tưởng oai lực của Thần chú, không ăn nhằm
nhò gì hết, không được phước báo gì hết.
Chẳng hạn
bây giờ cha mẹ của chúng ta chết, nghe kinh Địa Tạng dạy chúng ta, tụng kinh Địa
Tạng là cầu được siêu thoát, đức Địa tạng sẽ làm cho tiêu tội của cha mẹ mình,
được sanh lên cõi, được sanh lên cõi Trời cõi Phật, cõi Cực Lạc, điều đó không
có. Kinh nó cứ gạt chúng ta, không bao giờ có. Cha mẹ mình làm tội, mà bây giờ
mình chỉ bỏ tiền ra mướn Thầy chùa tụng kinh cầu, tụng kinh Địa Tạng để cầu cho
cha mẹ mình siêu sanh thì không bao giờ có điều đó. Thật sự kinh mê tín.
Cho nên ở
đây Thầy nói thật sự ra chỉ có chúng ta mới tự lực cứu lấy mình. Như lời đức Phật
nói "Tự thắp đuốc lên đi". Khi mà con quyết định thì
trong giới luật đức Phật có dạy rằng có mười bảy điều ước nguyện, mà điều nào
thì cũng phải giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh, điều nào cũng phải giữ gìn hết.
Con muốn ước nguyện cho một người thân con đang đau đau bệnh, con không có lên
chùa, lên chùa mà tụng Phổ Môn, tụng kinh Diệu Pháp Liên Hoa mà cầu cho người
thân bệnh con khỏe mạnh, không bao giờ có điều đó.
(57:13) Mà
con giữ gìn giới luật, thọ Bát Quan Trai con ước nguyện, công đức tu hành thọ
Bát Quan Trai ngày hôm nay, ước nguyện sao cho bệnh mẹ con hay là người thân
con sẽ giảm và hết bệnh. Và cố gắng con trì, giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh,
ngày thứ nhất, ngày thứ hai, ngày thứ ba. Bỗng dưng ngày thứ tư có một ông Thầy
họ nắm một lá cây, họ đến, bảo đem cái này sắc cho ông ta uống thì ông thân con
sẽ mạnh. Đó là do cái sự chuyển pháp, chuyển ác pháp mà ông thân con may mắn.
Cho nên cái
ông Thầy mà trị bệnh là phước chủ may Thầy. Các con có nghe câu nói của mấy ông
Thầy thuốc nói không? "Phước chủ may thầy", các con hiểu
không? Đó là cái phước cái người này, nếu mà con không chịu giữ giới thì cái
phước người này không có. Mà ông Thầy kia mà ông nắm lá cây cho uống hết là may
mắn của ông. Do cái điều lành của ông đã có từ pháp thiện, cho nên ông làm được
cái điều đó. Cũng như hồi nãy, Thầy nói con mà nắm lá cây mà cho người khác uống,
là do tâm từ của con, lòng từ của con mà nó có phước. Do cái người bệnh đau mà
con bốc hết, là do cái phước nó tương ưng với lòng từ mà nó thực hiện được.
Cho nên làm
một cái gì đều phải có sự trí tuệ tư duy đúng đắn, không được làm một cách mê
hoặc, không được làm một cách mù quáng. Con hiểu không? Làm cách mù quáng nó
không lợi ích, mà thực hiện được cái lòng thương người. Con tốt thì con cũng bị
(…), thấy người ta giết hại chúng sanh con thấy đau khổ quá, thương quá. Thôi
bây giờ trong chùa dạy mình tụng chú vãng sanh, thì mình tụng cái chú vãng sanh
chứ gì, để cho con vật này chết nó được sanh lên cõi Cực Lạc, cho nó được an ổn.
Để ở thế gian này lòng con tốt, nhưng con làm không đúng thì nó cũng không được
đâu, con hiểu không? Cũng như bây giờ có một chiếc xe đi thành phố Hồ Chí Minh
mà cái người này, con muốn cái người này đi về thành phố Hồ Chí Minh, nhưng mà
con không đưa họ nhằm cái xe đi Hồ Chí Minh, mà con lại đưa cái xe nó đi ra
Móng Cái, nó đi qua bên Trung Hoa, bên Bắc, bên Trung Quốc đó, thì nó đi trật
đường, phải không, các con thấy điều đó? Nó đi trật làm cho người ta càng cực nữa.
Mấy con còn hỏi Thầy gì nữa không?
(59:39) Các
con hiểu cái điều đó, khi mình làm đúng thì nó mới được lợi ích, mà không làm
đúng nó cũng phí con. Nhưng mà con thực hiện được lòng thương yêu, thấy trước cảnh
đau khổ con có khởi lòng thương yêu (…)? Tức là con phải học về Tứ Vô Lượng
Tâm, Tứ Vô Lượng Tâm nó thực hiện những cái này. Còn cái này con không hiểu về
Tứ Vô Lượng Tâm, nhưng mà thực hiện lòng từ. Có, nhưng mà lòng từ chưa có đúng
chỗ, nó không đúng chỗ, tức là nó không lợi ích cho chúng sinh. Khi nào con phải
học thêm để về thể hiện lòng từ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét