Thứ Tư, 31 tháng 5, 2023

34-KHÔNG CÓ LINH HỒN

 

34-KHÔNG CÓ LINH HỒN

(44:28) Còn Thầy ngồi thanh thản, an lạc. Nhưng Thầy cực khổ là vì bây giờ, cái nền đạo đức viết lại thành sách Đạo Đức chưa có người làm, chứ cỡ có người làm rồi thì chắc Thầy sẽ ngồi chơi suốt ngày, ngồi thanh thản, an lạc. Ngồi mà không mỏi, không mệt, chứ không phải như mấy con ngồi chừng năm mười phút cái bắt đầu cái đứng dậy đi chút, bởi vì chân nó mỏi. Thầy thì ngồi suốt ngày vậy, Thầy ngồi cái ghế Thầy ngồi vầy, Thầy ngồi suốt ngày không mỏi, cái thân nó an ổn lắm, bởi vì tâm nó bất động, thanh thản, an lạc. Mấy con nghe chữ "Thanh thản, an lạc, vô sự”, hoàn toàn nó an ổn vô cùng. Còn mấy con thì ngồi không được, nó chưa quen; mà tâm thì nó chưa thanh thản, nó nghĩ này kia, cho nên cái thân của mấy con bị động liên tục, nó không có yên, nó mỏi chỗ này, nhức chỗ kia; còn Thầy không mỏi, không nhức nữa.

Cho nên vì vậy mà Thầy thấy tu hành rồi sướng thiệt, còn mấy người này khổ ghê, ngồi chút mà thấy tê chân, cứng giò; còn Thầy thì không tê chân, cứng giò. Mấy con thấy cái nào là lợi ích mà lại ngồi chơi, ngồi cho tâm không nghĩ ngợi, nó an lạc, nó thanh thản, nó không phải Thiền Định, nó ngồi như mọi người, mà nó không hôn trầm, nó không nghĩ không lo gì hết, ngồi yên. Mà mấy con giữ được cái tâm đó như vậy thì chỉ năm, ba giây, một phút là cao, chứ không thể mà hơn được. Cho nên ở đây ráng cố gắng mấy con, Thầy sẽ dạy mấy con tập; tập thì sẽ được như Thầy. Thầy cũng nhờ tập luyện chứ khi không mà Thầy có được như thế này đâu. Phải tập luyện hết công, hết sức của mình.

(45:56) Nhiều khi mà Thầy nói ăn lá cây mà sống bởi vì nghĩ ăn cơm thì phải đi xuống chân núi mà xin, rồi mang lên trên Hòn Sơn, ở trên đỉnh Hòn Sơn chứ đâu phải ở chân Hòn Sơn đâu. Rồi phải xuống Hòn Sơn rồi xin gạo mang lên, cứ như vậy cực khổ, cho nên thôi tốt hơn ở trển bứt lá cây rừng mà ăn đi, ăn riết rồi nó quen rồi khỏi mất công xin, ở trển mà ngồi đó mà tu cho nó sướng. Cho nên cuối cùng Thầy tập nó quen khỏi có lo ăn, lo uống gì hết. Cho nên bây giờ cuối cùng Thầy về, Thầy sống như thế này, Thầy ăn ngày một bữa Thầy thấy ngon cũng được mà dở cũng được, không chê gì . Ai cho gì ăn nấy, chứ không đòi là phải làm như thế này, làm thế kia, cái nọ, ai cho gì ăn nấy. Dở ăn dở, ngon ăn ngon miễn là ăn sống, sống để làm việc có ích lợi. Đó là hạnh phúc của một người tu.

Bây giờ mấy con cũng có người lớn tuổi, ráng cố gắng mấy con, tuổi đời nó sẽ không còn bao lâu nữa! Nghĩa là không có người nào mà sống mãi được ở trên thế gian này, mà tuổi đời còn lại là quá quý mấy con. Đức Phật nói: "Được thân người là khó, được gặp chánh pháp của Phật còn khó hơn", mà chúng ta được thân người mà được gặp chánh pháp rồi, nỗ lực tu, còn đời còn cái gì là của mình nữa đâu, các pháp đều vô thường, không pháp nào là ta, là của ta, là bản ngã của ta nữa, hết rồi mấy con! Không có cái gì là của con mà giữ được ở trên thế gian này hết, chết rồi mấy con chỉ còn có nghiệp thôi, chứ còn toàn bộ không còn cái gì hết. Đừng nghĩ rằng các con còn có linh hồn, không có linh hồn, linh gì nữa hết đâu, chết rồi hoàn toàn Thân Ngũ Uẩn này hoại diệt hoàn toàn, không còn một chút xíu nào trong đó hết. Nhưng mà cái hành động thiện, ác của mấy con còn, mấy con làm thiện, làm ác mấy con còn, nó tiếp tục tái sinh luân hồi, nó thành cái khối nghiệp của con. Còn linh hồn mấy con không còn, tại vì người ta cứ nghĩ ở trong thân này còn có linh hồn, mà không ai biết cái linh hồn nó như thế nào. Nếu mà nó có thật sự có linh hồn thì nó phải có cái mặt riêng của nó, mà bây giờ mình nằm mình ngủ mà mình thấy hồn xuất ra thì cũng mặt mày này, nhưng mà mình cái kiếp khác cái mặt này còn nữa đâu, có phải không? Kiếp trước con thấy cái mặt của con sao đâu nói Thầy nghe. Vậy cái linh hồn của con nó có cái mặt khác của nó chứ không lẽ nó do cái thân của nó, nó thành một con ếch hay là nó thành một con gà rồi nó cũng là trong linh hồn của con gà rồi, phải không? Cái linh hồn của con gà nó đâu phải là con gà, cái linh hồn người ta nó đâu phải là người ta, nó là cái hình dáng nào? Tại sao người ta không diễn tả được cái hình dáng mà cứ nói là có cái linh hồn, bộ mấy người này điên rồi sao? Cái linh hồn phải có hình dáng riêng nếu họa chăng là có linh hồn, thì nó phải có cái hình dáng riêng của nó. Nó chui vào thân này rồi, rồi tiếp tục nó đi tái sanh nó chui vào thân khác, thì cái thân khác nó phải có cái mặt khác chứ không lẽ cái mặt này nó đúc qua cái mặt kia được sao? Các con cứ thấy đi ông bà mình chết cái mặt khác, rồi tới mình, rồi cha mẹ mình, rồi tới mình có giống nhau không? Đâu có giống đâu! Ngồi đây, mấy con ngồi đây coi thử coi có cái mặt người nào giống người nào không? Nhìn lại coi thử coi, đem kiếng soi mấy con coi có giống nhau không? Rõ ràng là trăm, vạn người thì người nào cũng khác nhau hết. Vậy thì cái linh hồn đó cũng khác nhau mà. Như vậy chui qua cái thân kia nó có cái mặt khác, nó còn cái linh hồn nó giống không? Hoàn toàn cái lý luận đó, cái lý luận mà linh hồn không còn đứng vững nữa.

(49:18) Trong khi có một cái sự suy luận đúng đắn về linh hồn, cho nên trong cái thời đức Phật nói tưởng tri, cái thuyết linh hồn là thuyết tưởng chứ không phải là thuyết thật, tưởng tri chứ không phải liễu tri. Ông Phật cách đây hai ngàn năm trăm năm mươi hai năm, ông dám nói là không có linh hồn, còn Thầy giờ nói không có linh hồn, thiên hạ họ muốn chửi Thầy: "Trời ơi! Từ ông bà này kia nói có linh hồn cúng bái, bây giờ mà Thầy muốn kiểu mà bàn thờ mà lôi xuống hết hả? Không còn cúng bái nữa hả?

Ở đây cúng bái là tượng trưng cho lòng biết ơn của chúng ta, nhớ công ơn của những người ông bà, tổ tiên chúng ta, chứ đâu phải cúng bái cái linh hồn đó. Vậy mà làm mâm cao, cỗ đầy đem dâng hương cúng ở trên bàn thờ gọi là cúng ông bà về ăn. Một năm về ăn có một lần ngày giỗ đó chắc chết ông bà hết rồi còn gì, suy nghĩ con thấy cái này có đúng không? Tận một năm, tới ngày giỗ, ngày Tết, ngày mùng năm, mới đem ba bốn thứ lên bảo ăn, ăn có bữa đó rồi còn mấy bữa kia lấy gì ăn? Chỉ còn nước chết thôi, các linh hồn này chết đói luôn. Đó là một cái sự thật mà buộc lòng phải lấy cái tri kiến, ý thức của chúng ta, từ đó chúng ta suy luận; suy luận cho đúng để chúng ta tiến đến cái trí mà chúng ta tu tập để được giải thoát hoàn toàn làm chủ sự sống chết mấy con.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

398- PHẢI DỪNG TƯỞNG TUỆ

  398- PHẢI DỪNG TƯỞNG TUỆ (46:53)  Sư Tuệ Duyên : Dạ, về hôn trầm, thì hôn trầm thùy miên thì nó không có đau tê gì, chỉ cái phần nó không ...