37-TU SAI THÌ CÀNG TẠO THÊM ĐAU KHỔ
(1:00:49) Cho
nên đạo Phật dạy chúng ta tu đúng là chúng ta sẽ thấy sự giải thoát của nó cụ
thể. Đó hôm nay Thầy nói như vậy, bây giờ nói là nói, nhưng mà tu phải có lớp,
có thầy dạy, chớ không phải về muốn tu giới là ôm giới đại vô đó mà chết với giới,
gọi là dùng giới ức chế, thì coi chừng nó sanh ra những cái tội lỗi khác. Như hồi
nãy Thầy nói ăn lén ăn lút đó. Đó cho nên trong cái vấn đề này là cái vấn đề
khó chứ không phải vấn đề…
(1:01:18) Xung
quanh chúng ta nó có những cái từ trường ác, nó có những cái dòng ác của nó,
cho nên chúng ta hở một chút nào thì nó tác động, nó làm cho chúng ta đau khổ đấy.
Ức chế nó quá nó sanh bệnh, nó làm chúng ta còn đau khổ nữa.
Cho nên tuần
tự mà cách thức tu học là phải được thân cận thiện hữu tri thức, người ta sẽ hướng
dẫn cho mình. Khi mà sai thì người ta giúp đỡ cho mình biết cách để mình gỡ những
cái sai đó, để cái từ trường của mình nó không tác động vô, chứ không khéo sai
nó sẽ tác động. Nó tác động thành ra mình ráng cố gắng tu thì nó lạc vô thiền
tưởng, cho đến khi mà nó làm cho rối loạn thần kinh chúng ta, nó trở thành điên
khùng.
Cho nên nhiều
người đã tu, mà cái trường hợp chúng ta quá tích cực, quá hăng say, quá ham tu,
quá nhiệt tâm với cái sự tu tập, đi đến khi mà chúng ta bệnh đau rồi thì chừng
đó thì ôi thôi, còn gì nữa. Chúng ta chỉ có cái bộ óc, bộ óc là bộ óc thông
minh, loài người chỉ hơn loài vật là ở chỗ cái bộ óc của nó, mà không khéo
chúng ta đã làm lệch bộ óc chúng ta một chút thôi, thì chúng ta cũng khó mà sửa
lắm.
Bởi vì hầu hết
là chúng ta thấy những người điên mà được bình thường trở lại là rất khó chớ
không phải dễ. Đau cái tay chúng ta, hoặc đau cái chân chúng ta, hoặc là đau phổi
đau gan nó dễ, chớ còn đau cái bộ óc là rất khó.
Cho nên vì vậy
mà chúng ta đừng có sử dụng cái bộ óc chúng ta sai, mà nó lệch đi. Chúng ta ham
tu là một điều tốt, nhưng tu phải có thầy, có sách vở hẳn hòi, đừng có dựa vào
những kinh sách của mấy ông nhà học giả mà viết đó, nó không có tu hành được gì
đâu.
Chỉ có cái
tài mà lý luận, khéo lý luận tưởng, lý luận riết rồi chúng ta bắt đầu chúng ta
tu mà chúng ta cứ tin tưởng vào đó là chúng ta sẽ đưa cả cái đời của mình vào
cái chỗ chết mà mình không thấy. Bao nhiêu thế hệ chúng ta đi qua theo con đường
của đạo Phật đã nhìn thấy ai đã làm chủ được sự sống chết này chưa?
Mà chưa thì
chúng ta biết rằng trong đó có những người điên khùng chớ không phải. Thầy tổ
chúng ta có những người điên khùng chứ không phải không, chứ không phải là người
nào cũng là giải thoát. May mắn cái phước báo nó còn, cho nên nó không điên, và
tu nó chưa, cái người đó chưa nhiệt tâm.
(1:03:10) Những
cái người mà tu nhiệt tâm mới là dễ bị bệnh, còn cái người mà tu thường thường
tu chơi chơi đó, tu thường thường thôi thì không có bệnh, nhưng mà nó không tới
đâu. Còn cái người nhiệt tâm mới thấy trạng thái này thấy trạng thái kia, rồi mới
thấy ma thấy quỷ thấy tổ thấy tiên gì đủ thứ nó hiện ra, đó là mấy người nhiệt
tâm. Nhiệt tâm cho nên đến khi cái tưởng chúng ta nó hoạt động. Cho nên cái thế
giới tưởng nó rất là nguy hiểm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét