30- KHÔNG NÊN DÂNG HOA CÚNG PHẬT
(01:15:28) Phật
tử: Bạch Thầy, đây là con hỏi cho bạn bè con, chú bác con để mà hỏi.
Con bạch Thầy trước đây là con còn theo kinh Đại Thừa, chúng con là mù tịt
không biết gì, cứ đi tụng kinh, lễ thì chỗ nào cũng đi, rồi đi trợ duyên. Thế
nhưng bây giờ con vào được Tây Ninh thì trong ấy mới gặp được đúng pháp của Phật,
của Thầy, đã đắc đạo, tu chứng quả A la hán, Thầy đã dựng lại pháp môn chân
chính. Thế là về từ hồi đó đến giờ là con không có tụng kinh tí nào, không có
khua mõ nữa, không có mua hương hoa gì. Con lấy tâm thay hương thay hoa thì con
gọi là lấy năm giới, mười giới thập thiện với giới không ăn phi thời nữa, để
dâng cúng gia tiên. Thì con thấy gia đình con nói chung là nề nếp hơn trước nhiều.
Trước đây thì cháu ngoan cũng tốt rồi, nhưng đằng này nề nếp hơn nhiều.
Thế con muốn
nói ra đây để cho bạn bè con biết, mua hoa cũng phải tội, thế rồi hương thì nó
bụi ở ngoài đường người ta phơi nó bẩn thỉu, làm từ mùn cưa mùn cung, về nhà thắp
thì nó cứ bụi mù lên. Thế mà suốt từ bao nhiêu năm nay con không mua không mất
một đồng hương nào. Vì mắt chúng con là mắt thịt còn mắt của Thầy là mắt Tuệ Thầy
biết ngay con có nói sai thế nào thì Thầy cũng biết, không mất đồng hương đồng
vàng nào. Mà như vậy là con cứ kêu cầu đến, cúng chay mười năm nay gọi là bát
cơm với muối, trần gian thì ăn miếng cơm, chứ còn tâm linh người ta đã đi theo
nghiệp nhân quả, làm gì còn ăn miếng cơm ấy nữa mà cứ bày xôi thịt cho nhiều.
Mười năm nay thì nhà con chỉ gọi là để bát cơm với tí muối, với lại hoa con
cũng không mua, chỉ thay trái cây thôi. Con bảo hôm nay ngày giỗ bố hay giỗ mẹ
đây, con thành tâm để cúng Phật, Pháp, Tăng - Tam bảo này; cúng Phật Thích Ca
này, cúng cha lành Thích Thông Lạc ở Tu viện Chơn Như, cô út Diệu Quang ở Tu viện
Chơn Như, với mười giới thập thiện, giới không ăn phi thời.
Và như vậy
là con giữ không bao giờ sát sinh. Mười năm nay không bao giờ cái tay con cầm
tôm tép để sát sinh cho chồng con ăn cả. Vì là hồi xưa con mê tín, con còn cứ
mua hàng tạ ốc, mỗi một tháng là một tạ, một năm là một tấn, mà mất ba năm như
vậy, thế là con cứ mua ốc lại đi thả, mất rất nhiều thời giờ. Đến bây giờ, con
đọc kinh của Thầy, của Phật dạy là, như vậy mình không phải đi mua cái nhân quả
ấy, tự nhiên mình đi đường, bất thình lình gặp người ta đi mua về ăn thì mình
mua mình thả thôi.
Khi con tại
gia thì con cũng độc cư hàng ngày, không nói chuyện, không có tiếp chuyện nhiều.
Thế nhưng bây giờ con muốn là bạn bè con cũng hỏi, nhưng con bảo là bây giờ tôi
không thắp hương, không hóa vàng, không tụng kinh gõ mõ, thì tôi thấy màu nhiệm
hơn. Con nghe Thầy thì theo Phật Thích Ca con theo mỗi một pháp môn ấy thôi,
không có đi đâu cúng bái nhiều mà không có nói chuyện lôi thôi gì dây cà dây muống.
Con chỉ ở nhà có ai hỏi gì thì con nói. Thứ nhất là con in kinh, có đồng nào là
con in kinh Thập thiện, với kinh Tứ vô lượng tâm, với lại kinh Giới đức làm người
để con biếu. Những ngày nào con nhớ thì người nào đến nhà con thì biếu, không
là con không biết nói gì nhiều với ai. Bây giờ tôi biếu để bà về bà đọc rồi bà
sẽ hiểu, còn bây giờ tôi thì hãy còn là đệ tử của Thầy, tôi là con Thầy tôi có
biết gì mà giảng. Đây là sách của Thầy đây tôi biếu các bà, thôi thì các bà về
không phải gì nữa. Tôi cho các bà mượn. Trọng tâm của tôi là tôi tu, tôi thì
chưa vào được Tu viện, nhưng tôi thì gọi là tu xả tâm, ngăn ác diệt ác, chứ không
dám là suốt ngày nói chuyện ngoài đời người ta, vì già sắp chết rồi.
Thầy từng dạy
con một câu là “Liên Châu con, đã già rồi, sức yếu, hàng ngày hãy giữ
tâm thanh thản, an lạc và vô sự. Để đến ngày con rời bỏ cuộc đời này, mà tâm
con vẫn luôn luôn bất động, tâm con phải nhớ lời dạy này. Tâm thanh thản, an lạc
và bất động là con sẽ hoàn toàn gặp được Phật, được Thầy”. Suốt đêm suốt
ngày lúc nào con cũng nghĩ đến câu Thầy dạy, thì con bạch Thầy là con nói ra
đây cho bạn bè con biết con giữ như thế thì có được không Thầy?
(01:19:16) Trưởng
lão: À các con nghe Liên Châu nói không? Đó là cách tu đúng mấy con. Mấy
con nghe Thầy nhắc lại, mấy con thường hay đến chùa mấy con dâng hoa với lại cắt
hoa, hay mua hoa đem cúng. Mấy con biết cây hoa là gì không, cái bông hoa là gì
không? Là con của cái cây bông đó, có phải không? Mà bây giờ nỡ lòng nào mấy
con cắt đứa con mà đem cúng Phật, còn cây mẹ nó nó khóc mấy con. Khi mà cắt cây
hoa mấy con thấy trong cây hoa sẽ tiết ra cái nước để mà nuôi con nó chứ gì,
nuôi cái hoa chứ gì, đó là nó khóc mấy con. Cũng như bây giờ mấy con có một đứa
con, bây giờ về mà có người đến “Cô hãy cho đứa con này tôi đem cúng Phật”, rồi
con thấy cái bông mà để con cúng Phật rồi cái bông nó cũng khô héo nữa chứ. Rồi
trong khi đó con cho đứa con của mình đem đi cúng Phật đi, rồi người ta đem người
ta để trên một cái giàn hỏa người ta thiêu đứa con con, người ta đốt đi, con
đau lòng không? Hay hoặc là người ta để cho nó nằm ở trên đó, chờ cho đến khi
mà nó chết mà con không được rớ tới nó nữa, thì như vậy mấy con có đau lòng
không mấy con?
Cái sự sống
của thảo mộc cũng là sự sống của chúng ta, mấy con. Nếu không có sự sống của thảo
mộc thì chúng ta sống gì đây, các con sống có rau cải, có lúa gạo đâu. Cho nên
chúng ta phải thương yêu sự sống chứ sao. Mà chúng ta thương sự sống làm sao
chúng ta nỡ lòng nào mà lìa mẹ lìa con của loài thảo mộc mấy con. Mấy con nỡ
lòng nào, cỡ người ta bắt con mình người ta đem đi chỗ nào đó mình có khóc
thương không, khóc thương lắm mấy con.
Cho nên mấy
con đừng có đem điều đó mà cúng Phật, Phật không có thọ dụng cái điều đó đâu.
Phật thọ dụng cái tâm thanh tịnh, cái tâm giải thoát, tâm không tham, sân, si của
mấy con. Mấy con dâng lên một cái lòng cúng Phật như vậy là mấy con không phụ
ơn Phật. Chứ ông Phật không đòi hỏi mấy con trưng cái bông hoa ấy cho đẹp, mấy
con làm điều đau khổ có biết không. Mấy con thắp cái hương là tượng trưng,
nhưng cái hương đó là bất tịnh, nó không sạch đâu mấy con. Cho nên ở đây phải
dâng cái hương trong sạch, cúng cái hoa trong sạch chứ không phải bắt cho bông
lìa mẹ, mẹ lìa bông thì không tốt đâu mấy con. Nhớ lời Thầy dạy, mà cô Liên
Châu đã làm đúng lời Thầy dạy, cô hạnh phúc lắm mấy con, cô rất hạnh phúc. Cho
nên gia đình cô bây giờ rất là an ổn như cô đã nói, cô nói sự thật cô không nói
sai. Và cô tiếp tục trên con đường tu tập, tâm cô thanh thản, an lạc, vô sự. Một
ngày nào đó cô sẽ trở về trạng thái bất động đó, cô không còn tái sanh luân hồi.
Các con nhớ, điều làm đúng là chúng ta sẽ đúng, điều làm sai là chúng ta sẽ sai.
Hôm nay cô trình bày trước mặt của các con, để các con lấy kinh nghiệm của bạn
bè, cũng như các con lấy kinh nghiệm của thầy Chân Thành, cũng như các con lấy
kinh nghiệm của Từ Quang để mà tu tập cho đời mình, để cứu mình mấy con. Quý vị
đó không cứu mình được bằng chính bản thân mấy con, mấy con phải tu tập thôi!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét