Thứ Bảy, 29 tháng 7, 2023

390-TÂM TÍCH LŨY NHIỀU ĐIỀU ÁC NÊN PHẢI THỌ THÂN NÀY

 

390-TÂM TÍCH LŨY NHIỀU ĐIỀU ÁC NÊN PHẢI THỌ THÂN NÀY

(36:38) Hàng ngày phải rèn luyện, siêng năng theo pháp Tứ Chánh Cần mà tu tập.

Nghĩa là phải siêng năng, vì cái pháp này là cái pháp siêng năng, mà siêng năng thì mới dứt ác, mới tăng thiện được. Còn nếu không siêng năng chưa chắc đã gì chúng ta đã dứt ác được.

Vì vốn cái tâm của chúng ta là cái tâm tích lũy, cái tâm nó tích trữ những pháp ác nhiều đời nhiều kiếp, cho nên mới có thọ thân này, nếu mà nó đã tích thiện thì nó đâu có thọ thân này, nó phải thọ cái hóa thân. Tức là nó sẽ biến hóa ra cái thân, chớ nó không phải nó còn cái thân mà sanh cái chỗ bẩn thỉu, cái thân mà sanh cái chỗ dục.

Cho nên ở đây chúng ta là do cái thai sanh, vì cái tâm của chúng ta nó có những cái ác pháp, cho nên nó mới sanh ở trong thai sanh. Còn những người mà thiện pháp, thì như Phật ví dụ, như các người cõi trời thì họ là hóa sanh, họ không có thai sanh.

Cho nên có người hỏi Thầy: Có hóa sanh hay không? Thật sự có hóa sanh.

Bởi vì các thầy cứ nghĩ rằng một cái người mà tu tập như chúng ta nè, tu tập như chúng ta vầy, mà khi mà thân định trên tâm, mà tâm định trên thân rồi, nhập được Tứ Thiền rồi, thì người ta ra lệnh, thì cái thân này nó sẽ biến muôn ngàn cái thân, không phải là hóa thân sao?

Ngồi đầy cái rừng này, ngồi đầy cái khu đất này, hàng trăm hàng vạn ông thầy như Thầy, giống y mặt, người nào cũng giống y hết. Mà bây giờ Thầy muốn cái thân này - tức là Dục Như Ý Túc mà - muốn nó như thế nào, muốn cái thân Thầy nó lớn bằng cả nửa bầu trời này, nó tự nhiên nó sẽ lớn như vậy đó.

Thì các thầy nghĩ có phải hóa không? Nếu không hóa làm sao được cái chuyện đó! Cái thân bây lớn đây mà hóa ra đứng nửa cái bầu trời này thì quý thầy nghĩ như thế nào? Cái chân nó có thể nói rằng, không có lượng được cái chân mà thò xuống là kể như trái đất này nhẹp đi. Thì đó không phải là hóa sao?

Vậy cho nên nó có cái thế giới hóa thân chớ đâu phải không có cái thế giới hóa thân! Cho nên Phật nói là cõi trời. Khi chúng ta hướng tâm về thiện thì chúng ta sẽ sanh vào hóa thân, mà chúng ta về dục thì chúng ta phải sanh về thai sanh. Đó thì, các thầy phải thấy được bốn cái sanh của con người.

Cho nên các thầy nghĩ rằng: Khi mà chúng ta hoàn toàn là dứt dục, không còn cái tình dục thì chắc chắn là con người trên thế gian này không có. Đâu ra không có? Chúng ta hóa sanh mà!

Như bây giờ Thầy muốn Thầy có một trăm người ngồi ở trong cái khu đất này, Thầy chỉ cần nhập cái Định đúng nó Thầy câu hữu, thì ngay đó thì nó ngồi một trăm người chớ đâu phải một người!

Quý thầy ngạc nhiên, quý thầy chưa đến chỗ này quý thầy chưa thấy. Khi nào ở đây có chúng tới đó rồi thì quý thầy sẽ trực tiếp thấy. Còn bây giờ đem ra biểu diễn cũng như làm trò xiếc cho quý thầy coi thì cái chuyện đó là cái chuyện mê hoặc, chuyện làm cho người ta không đi vào cái chánh của Phật Pháp.


389-SÂN LÀ PHÁP ÁC NHẤT TRONG MƯỜI ĐIỀU ÁC

 

389-SÂN LÀ PHÁP ÁC NHẤT TRONG MƯỜI ĐIỀU ÁC

(01:22:03) Thứ hai:

“Sân là lòng giận dữ rất khó dằn, nó là pháp ác do tâm ý. Khi nó tức giận người ta có thể giết người không gớm tay, không sợ tù tội và cũng không sợ chết. Do thế mới biết lòng sân rất dữ.”

Đó, cái khi mà người ta giận người ta không còn sợ chết, sợ tù, sợ tội gì hết, người ta giết người, người ta không có gớm tay đâu. Cho nên cái lòng sân dữ lắm, không có phải hiền lành đâu.

Cho nên chúng ta thấy bây giờ mình sân, người ta chửi mình, người ta mắng mình, mình sân đó, mình ráng mình nén xuống chớ trong lòng tức lắm.

Còn người đời người ta chưa biết người ta không nhẫn, người ta không nén thì người ta ăn thua đủ, người ta không nhịn ai hết, thì cái sân này, nó tới cái sân khác, nó đưa đi đến cái chỗ mà có thể giết nhau, có thể nằm nhà thương hay đi ở tù.

Muốn biết người tu hành…​

Nghĩa là mình muốn biết cái người mà tu hành được giải thoát ở mức độ nào thì chúng ta chỉ cần nhận ở cái lòng sân của họ là dễ biết họ, rất là dễ biết. Thấy họ sân là biết họ tu ở cái mức độ nào rồi.

Cho nên có nhiều vị tu hành rất lâu năm ở rừng ở núi, mà khi đụng cái việc thì chúng ta thấy tâm sân họ bùng khởi lên, thì chúng ta biết rằng đó là họ chẳng có được gì hết, chỉ qua một cái hình thức mà ép của họ, qua cái sự tu tập của họ, có cái vẻ khổ hạnh bằng cách này bằng cách khác nhưng tâm sân của họ chưa xả được, thì tham, sân, si, đều là còn đủ chớ chưa hết.

Lòng sân còn thì lòng tham còn. Lòng sân còn thì ngu si còn.

Bởi vì chính mình ngu si cho nên mình chưa có minh được. Do đó vì vậy mà cái si còn thì tham còn, sân còn.

Người ta nói xấu nhau cũng vì lòng sân thù hận, người ta giết nhau cũng vì lòng sân thù hận, người ta cướp đoạt của nhau cũng vì lòng sân thù hận.

Bởi vậy sân là một pháp ác, một pháp cực ác lớn. Trong mười điều ác lòng sân là ác nhất.


388- HÓA SANH DO NĂNG LỰC CỦA TÂM TOÀN THIỆN

 

388- HÓA SANH DO NĂNG LỰC CỦA TÂM TOÀN THIỆN

(26:54) Còn chúng ta chưa có nói hóa sanh. Hóa sanh không có nghĩa biến hóa đâu, mà là cái năng lực của tâm lực của người ta, mà Thầy đã viết ở trong cái cuốn tám hay cuốn chín gì đó, Thầy đã nhắc cái năng lực này. ( sách Đường Về Xứ Phật tập 9)

Nghĩa là chúng ta dùng cái năng lực của tâm lực của chúng ta, chúng ta hợp các gen. Ở trong không gian này, nó đủ các cái, tức là duyên hợp nó đủ, chúng ta hợp nó, nó sẽ hóa sanh một con người.

Và Thầy là một người toàn thiện, Thầy mới làm được cái này, cái năng lực mà toàn thiện của Thầy nó mới được cái này. Cho nên khi mà Thầy sanh ra một con người thì con người của Thầy toàn thiện.

Mà bây giờ mà Thầy thảy ra một con người mà toàn thiện như vậy, sống trong cái xã hội này thì con người này sẽ bị diệt. Bởi vì tâm quý vị là tham, mà gặp con người thiện này, con người thiện này họ có đấu tranh với quý vị đâu, cho nên quý vị sẽ diệt họ chết. Cho nên không thể nào được.

Mà khi toàn bộ chúng ta tu hành hết thì chúng ta sẽ là những con người hóa sanh. Con người hóa sanh, hoàn toàn là chúng ta không có bệnh đau, không có khổ gì hết. Bởi vì nó hoàn toàn nó thiện mà, nó làm sao nó có thọ được cái khổ đâu, nó không khổ. Đó là cái hóa sanh, nó đặc biệt vô cùng lận.

Nhưng mà cái hóa sanh nó để cho những người mà người ta thành tựu, người ta tiếp tục một cái giai đoạn nào đó, có thể người ta làm. Còn mình chưa thành tựu thì mình đừng có rớ tới nó, không có được đâu, không có làm sao được. Trong cái năng lực của mình không có.


387- CÒN TÁI SANH LUÂN HỒI DO MANG NGHIỆP THAM SÂN SI

 

387- CÒN TÁI SANH LUÂN HỒI DO MANG NGHIỆP THAM SÂN SI

(22:05) Đâu phải là cái thần thức, đâu phải linh hồn chúng ta đi tái sanh, mà là cái nghiệp, cái nghiệp do hành động thiện ác của chúng ta mà trở thành nghiệp.

Cái nghiệp như thế nào? Chúng ta uống rượu, nó sẽ quen đi với cái rượu, không có rượu thì nó làm cho cơ thể chúng ta khó chịu. Phải không? Chúng ta hút thuốc, nó quen đi, bây giờ không có hút thuốc nghe nó buồn, nghe nó làm sao khó chịu trong người mình, chỉ cần hút thuốc vô là thấy nó khỏe liền.

Đó là cái nghiệp, cái nghiệp nó dẫn dắt mình, nó lôi mình làm cho mình khổ sở. Cái nghiệp, do vì vậy mà khi mà chúng ta nhiễm cái gì, nó thành cái nghiệp đó.

Bây giờ, chúng ta lại làm chủ được cái nghiệp, tức là nó làm sao nó dẫn mình đi tái sanh được? Phải không? Nó còn tham, sân, si thì nó dẫn mình đi tái sanh. Còn bây giờ hàng ngày Thầy tu, tại sao Thầy tu mà Thầy lại làm chủ được cái nghiệp?

Tại vì Thầy, mới đầu Thầy không có cái tâm không tham, không sân si đâu. Nhưng mà hàng ngày Thầy nhắc: "Tâm không tham, sân, si nhen! Ly dục, ly ác pháp đi!". Phải không? Hay hoặc là Thầy nói: "Tâm như cục đất, ly tham, sân, si đi! Đừng có tham, sân, si! Tham, sân, si là ác pháp". Thầy nhắc nó như vậy. Nhưng mà ngày nào Thầy cũng huân, Thầy nhắc vậy, nó thành một cái nghiệp không tham, sân, si.

Còn hồi đó (đến) bây giờ, mỗi chút gì chúng ta cũng tham, sân, si thì nó huân thành cái nghiệp tham, sân, si chứ gì? Còn bây giờ, Thầy huân cái nghiệp không tham, sân, si chứ gì? Mà cái nghiệp không tham, sân, si thì nó có tái sanh không quý vị? Còn bây giờ, chúng ta đi tái sanh là do cái nghiệp tham, sân, si tái sanh chớ đâu phải linh hồn chúng ta đi tái sanh!

Bởi vì Đức Phật xác định mà, thân Ngũ Uẩn chúng ta: Sắc Thọ Tưởng Hành Thức, thì cái Thức của chúng ta nó cũng hoại diệt luôn chớ! Nó rã cái thân này là nó rã hết. Cái Sắc Uẩn này nó rã thì cái Thức Uẩn nó cũng rã. Thì nó đâu còn cái gì đâu, nó đâu còn gì cái Thức đâu?

Nghĩa là nó không còn một chút xíu nào hết. Hễ mà chúng ta còn chấp nó ở trong này nó có cái thần thức, thân này nó có cái linh hồn biết, cho nên vì vậy mà thấy có linh hồn nhập vào đồng cốt, thì đó là điều tưởng của chúng ta thôi, chúng ta sai, không đúng đâu.

Tưởng có nghĩa là chúng ta thấy có những cái trạng thái thật sự có linh hồn. Nhưng mà trạng thái từ đâu mà xuất ra chớ đâu phải có linh hồn người chết thật! Bởi vì Đức Phật đã nói rằng nó không có cái gì, khi mà chúng ta chết rồi, nó không còn có cái gì hết.

Nó chỉ còn có cái hành động thiện ác, tức là nó thành cái nghiệp thiện ác của chúng ta, cái đó nó đi tái sanh. Cho nên chúng ta mãi mãi tái sanh là trong cái hành động thiện ác của chúng ta.

(24:20) Đó thì hôm nay chúng ta đã rõ biết được. Khi bây giờ các vị không tu thì các vị làm sao có một cái có này để mà các vị mãi mãi được?

Cho nên cái bây giờ chúng ta chưa có là chúng ta chưa có cái không tham sân si. Hàng ngày chúng ta huân tập nó trở thành một cái nghiệp, cái lực không tham sân si. Cái nghiệp lực không tham sân si. Phải không? Cái nghiệp kia là cái nghiệp tham sân si. Còn cái nghiệp này là cái nghiệp không tham sân si. Do đó chúng ta huân tập thực hành cái này.

Vì vậy mà Đức Phật ví dụ, cái cây kia nếu chúng ta vạt bỏ vỏ, bỏ giác thì còn cái lõi. Nhưng mà cái lõi này đâu phải từ cây mới mọc lên có lõi được đâu, nó phải có một quá trình thời gian nó mới có. Thì chúng ta là con người, chúng ta phải có quá trình thời gian tu, nhưng mà tu đúng, nó mới có cái lõi.

Mà tu không đúng, bây giờ quý vị không có cái pháp Như Lý Tác Ý đi, quý vị không có hướng tâm, không nhắc đi, mà cứ ngồi thiền vậy nó có cái lõi được không?

Rồi quý vị chấp nó có cái Phật Tánh, vậy thì nó tự ở trong thân này nó có, thì quý vị tu để mà quý vị giữ cái đó, để mà nó thường hằng như vậy, thì cỡ như ông Phật ngu quá vậy? Tại sao có Phật Tánh mà đi đầu thai hoài vậy? Phật sao toàn giác mà tại sao lại ngu vậy mà đi? Để ham đắm cái gì mà đi?

Thì cái đó là một cái tưởng của chúng ta thôi, sự thật ra chúng ta chưa có một cái gì hết. Nghĩa là con người chúng ta chưa có gì, chúng ta sanh ra từ cái trường sống, tức là nhân quả. Nếu chỗ nào không có môi trường sống thì chỗ đó không có nhân quả.

Tại sao vậy? Tại vì nó đâu có hành động đâu. Nó có hành động thì nó mới có mưa, có bão, có gió. Phải không? Nó có cái hành. Mà có mưa, bão, gió thì nó có cái độ ẩm. Độ ẩm nó mới có, cây cỏ nó mới sanh ra. Cây cỏ, nó sanh ra thì nó mới có loài vật sanh ra. Bởi vì cái loài vật sanh ra, nó phải ăn cây cỏ nó mới sống, nó mới sanh, chớ còn không có cây cỏ, nó sanh ra nó lấy cái gì nó sống?

(26:02) Đây Thầy đặt cái vấn đề rõ ràng. Bây giờ con người chúng ta là cái thân tứ đại, Đức Phật nói đất, nước, gió, lửa, mà nó hợp lại, nó thành cái thân của chúng ta. Mà nếu không có đất, nước, gió, lửa bên ngoài mà chúng ta ăn vào thì chắc chắn cái thân chúng ta sẽ bị hoại diệt.

Cho nên thí dụ chẳng hạn bây giờ cái thân của chúng ta nè, bây giờ sanh ra mà trong cái môi trường sống này nó không có cái vật cho cái thân này ăn thì cái thân này có sanh ra được không? Mà sanh ra, nó có sống được không? Cũng đâu có được!

Cho nên nó phải phù hợp. Từ cái cây cỏ, nó sanh ra trước, rồi sau đó lần lượt những cái loài vật, thứ ẩm ướt nó sanh ra trước, rồi kế đó là cái loài vật noãn sanh, rồi thai sanh nó mới sanh ra sau. Còn hóa sanh là những cái bậc siêu việt, người ta mới hóa sanh.


386- ÁI NGỮ VỚI NGƯỜI THIỆN CHỨ KHÔNG ÁI NGỮ VỚI NGƯỜI ÁC

 

386- ÁI NGỮ VỚI NGƯỜI THIỆN CHỨ KHÔNG ÁI NGỮ VỚI NGƯỜI ÁC

(32:05) Phật tử Thạch: Mô Phật, xin thưa Thầy cho phép con hỏi thêm một câu.

Người ta nói bên Đại Thừa và một số người theo quý vị khác, khi người ta đọc qua sách hay là nghe băng của Thầy thì họ có thắc mắc như thế này. Họ đặt cái vấn nạn, là nếu một vị A La Hán, quý vị đã giác ngộ rồi, thì sẽ có cái tâm từ bi và cái lời nói là lời ái ngữ, còn Thầy nói thì cái lời của Thầy phê phán họ quá nặng, như vậy tức là vị này chưa có đắc đạo.

Và một ông sư đã dẫn chứng cái lời của thầy Chân Thiện cho rằng A La Hán cũng vẫn còn có những cái lậu hoặc tức là vẫn chưa hoàn toàn sạch hết.

Dạ xin Thầy từ bi chỉ dạy.

(32:45) Trưởng Lão: Bởi vì A La Hán, đây trả lời về cái phần vị A La Hán.

A La Hán mà nói không hết lậu hoặc thì làm sao gọi là A La Hán? Phải không? Vì vị A La Hán là phải người hết sạch lậu hoặc mới là A La Hán. Cho nên A La Hán mà nó không hết lậu hoặc, đó là cái tưởng của người ta nói ra thôi.

Còn về một phần tại sao mà Thầy gay gắt với Thiền Đông Độ, gay gắt với Đại Thừa? Là tại vì Thầy nhìn thấy chúng sanh đang khổ vì các pháp này.

Ngày xưa Đức Phật đã nhìn thấy được sự đau khổ của lục sư ngoại đạo, cho nên Ngài hoàn toàn là bác sạch sáu mươi hai luận thuyết của ngoại đạo. Ngài mạnh dạn, Ngài nói thẳng, nói thật sự, thậm chí như cái thế giới siêu hình, Đức Phật cũng xác định rằng không có thế giới siêu hình. Mà trong cái thời đó đâu phải là dễ nói cái chuyện đó đâu, người ta vẫn thấy cái thế giới siêu hình kia mà?

Trong thời chúng ta có khoa học mà Thầy nói ra một cái điều này cũng là một cái điều rất là chướng ngại, nhưng vẫn nói: “Thế giới siêu hình không có!” Và đồng thời Thầy còn dẫn chứng được ngày xưa Đức Phật chỉ nói đó là thế giới tưởng tri mà thôi. Chỉ bấy nhiêu đó thôi, chúng ta không triển khai nổi rồi.

Còn bây giờ Thầy vạch ra hết, cho nên người ta nói sao Thầy là một người không có ái ngữ? Ái ngữ với người thiện chớ không thể ái ngữ với người ác.

Điều này, nếu mà tui ái ngữ với người ác thì tui tùy thuận, tui bị lôi cuốn theo ác pháp, thì tức là ác pháp nó sẽ tràn lan, nó sẽ diệt hết con người trên hành tinh này. Nó không thể nào, nó đang diệt cái nền đạo đức của con người, mà bây giờ tôi ái ngữ với nó để cho nó sống thì tức là cái nền đạo đức đó không có.

(34:15) Cũng như bây giờ Thầy nói, bây giờ Thầy cũng theo tùy thuận họ, nói có thế giới siêu hình, thì cái đạo đức nhân bản này không thể có được. Là tại sao? Tại vì chúng ta còn dựa vào thần thánh, dựa vào Phật, dựa vào Bồ Tát để cầu khẩn, thì như vậy làm sao mà đạo đức, có công lý, công bằng được? Tức là đạo đức không thể đưa ra được.

Vì vậy mà phải quét sạch cái sai này. Vì vậy mà phải thẳng thắn, phải nói mạnh, không thể nào mà ái ngữ với họ được.

Cho nên một cái người mà chứng đạo, người ta biết sử dụng ngôn ngữ. Đối với người nào ái ngữ, mà đối với người nào không ái ngữ. Cái đó là cái biết sử dụng.

Cũng như pháp luật, người ta biết phạt cái người nào, mà người ta biết tha cho cái người nào. Cái người mới phạm thì người ta cảnh giác, người ta giáo dục họ, người ta dạy họ để rồi họ sửa đổi lại. Còn cái người này đã ba lần, năm lần không chịu sửa, bắt buộc người này phải bỏ tù, buộc họ phải cải tạo bằng cách này, bằng cách khác, có thể suốt đời họ không được trả tự do!

Đó như vậy là không thể nào mà chúng ta luôn lúc nào cũng phải dùng ái ngữ đâu, không phải đâu. Nói Đức Phật, nói người tu chứng ái ngữ, như vậy là ái ngữ đó ngu. Một cái người ác, một cái quỷ vương, một cái ác thú mà chúng ta dùng ái ngữ, nó có tha thứ chúng ta không? Không tha thứ đâu.

Cho nên chúng ta phải là người sáng suốt, là người trí tuệ, biết sử dụng ái ngữ lúc nào, mà biết sử dụng những cái ác ngữ đối với những người ác, để chúng ta diệt cho sạch chứ! Đó là cách thức mà của một người trí tuệ, của một người tu chứng.


Thứ Sáu, 28 tháng 7, 2023

385-KHÁC NHAU GIỮA THẦN THÔNG CỦA NGOẠI ĐẠO VÀ PHẬT GIÁO

 

385-KHÁC NHAU GIỮA THẦN THÔNG CỦA NGOẠI ĐẠO VÀ PHẬT GIÁO

Rồi cuối cùng thì họ sao? Họ cũng chạy theo danh lợi buôn Phật bán pháp bằng hình thức mê tín này, bằng hình thức mê tín khác mà sống. Sống trong cách thức lừa đảo tín đồ để ngồi trong mát ăn bát vàng. Nghĩa là mình nói khéo: "Ờ! Bây giờ phải cầu kinh như vậy, phải vẽ cho họ, phải trai Tăng cúng dường như thế này, thế này, để cầu cho vong linh người đó như thế này thế khác." Mình có biết được cái vong linh đó có thoát sanh hay là chết? Hay hoặc là đi về đâu? Mình đâu có biết! Nhưng mà mình bày vẽ cho người ta đủ cách, để rồi mình làm cái đó rồi mình ăn tiền người ta bằng cách này, bằng cách khác. Không phải đó là cách thức lừa đảo người ta sao? Không phải là cách thức đó bán Phật bán pháp sao? Để cho mình ngồi trong mát mình ăn bát vàng.

Thay vì mình phải ra đồng mình cày cấy, mình làm lụng cái này kia mới có tiền ăn. Còn bây giờ mình bày vẽ cho người ta, người ta bỏ tiền ra: "Bây giờ phải đốt tiền vàng mã nè, phải dán kho nè, phải dán xe honda, tủ lạnh nè, gửi xuống cho bà con của mấy bà chết ở dưới có mà xài chứ ở dưới bây giờ khổ lắm, không có ai sản xuất được cái thứ đó." Thành thử rồi bày đặt như vậy bây giờ người ta dán đồ mã đủ loại đủ thứ hết. Mà làm sao cái đồ giấy đó mà xài cái gì? Thế mà chúng ta cũng tin theo mấy cái miệng của ông Thầy. Nói mấy ông Thầy chắc là Thần Thánh, nói đâu có đó. Cho nên tu riết rồi chúng ta sẽ bị gạt gẫm mà không biết.

(59:45) Thần thông của ngoại đạo dù cho tưởng tu tập như Yoga, Mật Tông, khí công, nội công v.v…​ Vừa rồi các con nghe báo công an mà cô Út có đem tờ báo. Thì trong cái chuyến đi mà về Phước Hải thì Minh Tâm có nói chuyện với Thầy:

Là cái ông đó tự dưng ổng có tới cái ngày nào đó, ổng có vợ con rồi, ổng bảo vợ ổng: "Thôi đi lấy người khác đi, ổng bây giờ không thể sống chung vợ con được". Mà ổng đang ăn mặn đồ vậy, bắt đầu ổng ăn chay. Ổng ăn chay rồi tự cái thần lực của ổng trong đó nó phát hiện ra, rồi ổng trị bệnh người ta. Cho nên nó có những cái đặc biệt công an đến cái gia đình đó. Từ công an ở cái vùng đó, rồi công an ở thành phố ra, mới đăng lên trên báo công an.

Những cái hành động của ông ta làm rất là đặc biệt. Ví dụ như ổng chỉ thổi một hơi thì cái người bệnh đó họ ngã xuống họ té họ mê man tàn tịch, họ không biết gì hết. Lấy cái tay của cái người bệnh đó mà dộng ở dưới đá, dưới gạch, dưới ván đùng đùng vậy mà cái người bệnh không có giật mình, không có tỉnh lại, không có biết gì hết. Mà khi mà ông hà một hơi thổi trong mặt cái người đó thì người đó tỉnh lại. Thì hỏi người đó có đâu có nghe đâu gì không? Thì người đó nói không có đau gì hết, không biết gì hết. Mà hỏi cái bàn tay chỗ này có ê không? Thì nó hơi ê ê chỗ đó. Mà cái ông đó ổng đi ở trên cái thân của người khác ổng dậm đùng đùng ở trên thân của người ta mà không có sao hết. Cách thức mà công an nó diễn tả như vậy.

Nhưng mà Minh Tâm nói bây giờ hết rồi. Ông đó chỉ có một thời gian thôi. Ổng chỉ ước ao rằng ổng làm cái điều này. Nghĩa là ổng phải dùng cái lực của ổng đó, ổng đẩy cái khối cỡ 20kg hay 50kg từ cái chỗ này ổng xê dịch lại chỗ kia, bay lại chỗ kia được. Thì cái chuyện mà ổng nói để mà ổng làm cái chuyện đó thì ổng chưa làm. Nhưng bây giờ hoàn toàn là ổng không còn làm được gì hết, không còn trị bệnh được ai hết, không còn hà hơi thổi ai mà mê man bất tỉnh nữa hết. Nghĩa là hoàn toàn là coi như là biến mất, cái thần thông của ổng biến mất rồi. Thì trong một cái bài vấn đáp, tức là một cái bài vấn đạo hỏi, thì Thầy có nói rằng đó là những cái tưởng. Khi mà cái phước nó đến thì cái người đó không có làm ác, chứ còn nếu mà cỡ làm ác thì cái ông này vẫn là khi mà cái phước nó hết rồi, thì ông sẽ đi ở tù.

Cho nên có một số ngoại đạo tu về Mật tông luyện có những cái Thần thông biết chuyện quá khứ vị lai. Như ở trên Đà lạt chẳng hạn, như Giáo chủ sương mù ở Đà lạt. Thì ông này ổng biết chuyện quá khứ. Công an đến bao vây cái chùa ổng thì ổng biết ngày mai hay ngày mốt có công an đến xét chùa ổng biết liền. Nhưng mà tới chừng mà ổng phạm vào những cái tâm mà danh lợi, dâm dục, ổng rớt vào trong đó thì cái thần thông nó mất đi. Cho nên công an đến bao vây bắt ông ta thì bắt quả tang ngay tại trận. Cho nên từ đó mà đem về điều tra ổng, thì vì vậy mà trên báo chí công an đăng cái ông Giáo chủ sương mù này làm cho chúng ta thấy cái gia đình Phật giáo chúng ta có nhiều cái rất là tệ. Đó là thuộc về Mật tông đó các con.

(1:02:37) Cho nên cái tưởng mà khi mà còn trong sạch thanh tịnh đó thì nó có cái thần thông. Nhưng mà khi mà cái tưởng đó nó đã bị ô nhiễm đi, vì cái tâm dục họ không ly mà cho nên họ bị ô nhiễm ở trên sắc dục, trên nữ sắc, cho nên họ sa ngã. Rồi họ sa ngã thì họ sẽ sa vào cái lưới pháp luật của Nhà nước của công an, rồi họ sẽ bị bắt. Đó là những cái điều kiện mà xảy ra và đồng thời cái người mà thanh niên ở ngoài trung này mà có những cái thần thông như vậy do đó ông ta chỉ trị bệnh không lấy tiền của ai hết. Ông chỉ ước ao rằng Nhà nước nếu mà công an hoặc là Nhà nước mà vì một cái điều kiện gì ông dùng thần thông này mà nếu mà ông chỉ ước ao rằng những nhà hảo tâm, những người giàu giúp ổng chừng 3 tỷ bạc ông làm việc từ thiện mà thôi. Nhưng mà ông chưa có được 3 tỷ bạc thì cái thần thông ông đã mất rồi, không còn nữa.

Đó! Thì các con thấy đừng có đi trên con đường mà sai lệch của Mật tông. Nó dùng những cái thần thông tưởng để rồi chúng ta phạm vào một cái danh lợi nào đó thì những cái thần thông đó chẳng còn và nó đưa đến chúng ta sẽ vào cái sự sa đọa trong danh lợi và sắc đẹp. Mà tâm dục chưa diệt do tưởng tu tập nên có thần thông, mà tâm dục chưa diệt ác pháp chưa trừ nên dễ sa ngã trong nữ sắc danh và lợi v.v…​ Do sa ngã nữ sắc danh lợi nên thần thông mất dần.

(1:04:07) Ở đây Thầy nhắc lại đó các con thấy không? Ở đây thì thần thông của ngoại đạo do dùng tưởng mà tu tập. Nhất là những cái phương pháp Yoga. Yoga nó cũng luyện khi mà dìm ở trong đất, dìm trong nước, chôn sống nó, nó không có chết. Đi ở trên lửa nó không có nóng. Đó là những cái phương pháp nó luyện về tưởng. Mà nó biểu diễn người ta thấy rất là thần thông. Mật Tông thì các con biết nó luyện tập nó biết chuyện quá khứ vị lai. Còn khí công như cái ông hồi nãy mà Thầy nói đó là khí công. Còn nội công là những cái người mà người ta luyện nội công đó trọng công đó. Người ta biểu diễn đó như một cái đống đá vầy người ta dùng cái tay người ta chặt xuống đá nó bể ra hay gạch nó bể ra, đó là trọng công hay là nội công.

Tất cả những cái sự luyện tập như vậy để biểu diễn cái tâm danh của mình. Cho nên từ đó khi mà tạo nên cái thế danh nó có rồi thì bắt đầu từ đó những cái pháp, cái thần thông đó lần lượt nó sẽ bị mất đi, nó không còn đối với người đó nữa. Cho nên họ biểu diễn một lần, hai lần rồi dần sau đó thì mình thấy vắng bóng không thấy ông ta nữa, là lúc bấy giờ ông ta đã mất đi.

Thì các con cũng biết rằng trong phim nó có những cái người mà người ta biểu diễn. Vạn lý trường thành như vậy họ chỉ đi qua vạn lý trường thành như thế này thì thấy nó qua bên kia, thì họ đi xuyên qua đá, qua vách đá một cách dễ dàng. Họ bay lơ lửng ở trên không cho chúng ta xem. Nhưng mà chỉ có một thời gian rồi họ không làm được nữa. Cho nên họ biểu diễn có một lúc mà thôi. Đó là những cái người mà luyện về Mật tông, tu tập về Khí công, tu tập về Yoga và Nội công thì họ sẽ có thần thông. Nhưng mà khi mà có danh rồi thì họ bị sa ngã liền. Họ dễ sa ngã trong danh lợi và sắc đẹp. Cho nên từ đó họ mất những cái thần thông đó.

(1:05:48) Do sa ngã nữ sắc danh lợi nên thần thông mất dần. Vì vậy có nhiều vị Giáo chủ mới xuống núi danh sắc đầy đủ uy nghi chánh hạnh khiến cho mọi người ai cũng kính nể. Lại có thần thông kêu mây hú gió, sai binh khiển tướng, tàng hình biến hóa, đi trên nước lửa, ngồi trên hư không như chim bay, đi xuyên qua vách đá, chui xuống đất như đi trong hư không v.v…​ Những hành động này đã khiến cho mọi người kính trọng đem dâng của cải tài sản và ngay cả sắc đẹp. Tâm dục chưa trừ nên thấy của cải tài sản ham thích nên lần lần sa ngã và thần thông tiêu mất. Cho nên thỉnh thoảng báo chí công an phát giác ra đăng tin vị Giáo chủ này, vị Giáo chủ kia, ông Đạo nọ, ông Đạo kia làm chuyện lừa đảo tín đồ nhẹ dạ.

(01:06:38) Ngược lại Thần thông của đạo Phật không do tu tưởng mà có. Chỉ ly dục ly ác pháp, diệt ngã xả tâm đoạn dứt tâm tham, sân, si mạn nghi cùng diệt sạch thất kiết sử. Do tu tập đoạn dứt những điều này mà tâm được thanh tịnh. Muốn có tâm được thanh tịnh thì phải tu tập giới luật sống đúng giới hạnh. Do đó thần thông của đạo Phật là thần thông vô dục, vô ác pháp.

Nhờ giới luật mà diệt trừ được dục và ác pháp nên trong kinh ước nguyện Phật dạy: "Nếu Tỳ kheo có ước nguyện mong rằng ta chứng được các loại thần thông, một thân hiện ra nhiều thân, nhiều thân hiện ra một thân, ta hiện hình tất cả các loài vật, biến hình đi ngang qua vách qua thành, qua núi đá như đi ngang qua hư không, ta độn thổ trồi lên ngay qua đất liền như trong nước, ta đi trên nước không chìm như đi trên đất liền, ta ngồi kiết già đi trên hư không như chim bay với bàn tay ta chạm và rờ mặt trời, mặt trăng. Những vật có đại oai lực, đại thần lực như vậy ta có thể. Thân ta có thần thông bay đến phạm thiên". Đó là đức Phật nói nếu mà chúng ta muốn mà có thần thông như vậy thì phải giới luật, phải ly dục ly ác pháp thì chúng ta sẽ đạt được thần thông.

Nhưng mà các con thấy một người mà có thần thông như Phật ly dục ly ác pháp rồi. Thì có danh lợi, tiền tài, sắc đẹp có cám dỗ họ được không? Đâu làm sao cám dỗ được. Còn những người mà tập luyện như vậy, không có đúng giới luật cho nên vì vậy mà làm sao ly dục ly ác pháp được. Mà không ly dục ly ác pháp được thì do đó tâm dục nó còn, mà khi có những thần thông thì danh với lợi và sắc đẹp của phụ nữ sẽ dễ cám dỗ cho những vị này sa ngã. Và sa ngã thì mất dần và đi ở tù.

“Muốn được vậy Tỳ kheo hãy sống đầy đủ giới hạnh, đầy đủ giới bổn, sống phòng hộ sáu căn với sự phòng hộ của giới bổn. Đầy đủ oai nghi chánh hạnh, thấy sự nguy hiểm trong các lỗi nhỏ nhặt. Chơn chánh lãnh thọ và tu học các giới học”.

(1:08:36) Đó! Thì các con thấy ở đây nó rất rõ là đức Phật muốn dạy chúng ta phải đi từ giới. Muốn có thần thông, muốn làm chủ sanh tử luân hồi, muốn hết vô lậu thì đều là do giới luật mà ra. Thế mà chúng ta cứ bẻ vụn giới luật. Chúng ta sống cứ chạy theo loanh quanh sự sống chết của thân này. Hở ra một chút, hở đau một chút là chúng ta đã phạm giới rồi. Không có chịu giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh. Thầy nói thiệt trong cái đời Thầy tu hành thà chết nhất định là không bao giờ phạm giới luật. Ai làm gì làm nhất định là không phạm là không phạm. Cho nên tu cho đến giờ này các con có thấy Thầy thị hiện thần thông mà biểu diễn cho các con xem bao giờ không? Không bao giờ mà Thầy làm cái chuyện mà mê man, mê mờ.

Có một lần Thầy về với Tâm Như một lần ngồi nói chuyện, nó nói như thế này: "Con gần như là con thấy Thầy là coi như là có đầy đủ thần thông, mà chưa hề mà thấy Thầy thị hiện thần thông. Còn Hòa thượng Thanh Từ thì Hòa thượng thị hiện Thần thông con thấy rất rõ ràng."

Đó! Thầy nói, thì các con so sánh. Thầy nói là đúng ở trong giáo pháp của Phật không sai một chút. Nhưng mà các con chưa từng mà thấy Thầy thể hiện thần thông. Không bao giờ mà đứng trước một cái cám dỗ nào làm cho Thầy xúc động để mà Thầy thị hiện thần thông.

Ví dụ như hôm đó như cháu Chỉnh nè ba nó đi vô đây kiếm nè, Thầy cũng không thấy ba nó khóc, nhưng mà nghe cô Út nói ba nó khóc, ba nó rất là khổ đau. Cho nên cô Út cổ động lòng, cổ mới đưa ba nó đi ra ngoài chùa thầy Thông Uyển, rồi đi ra ở ngoài chùa cô Diệu Hảo để dẫn ba nó đi tìm. Còn riêng đến nói với Thầy thì Thầy chỉ thấy đó là nhân quả mà thôi, chứ Thầy không có nói ra một lời nói nào. Hoàn toàn là Thầy không bao giờ mà có một cái chút nào mà Thầy thị hiện thần thông mà nói: "Bây giờ cháu Chỉnh nó ở chỗ này, ở chỗ khác, ở chỗ nọ." Không bao giờ mà Thầy mở miệng mà Thầy nói ra. Mặc dù nước mắt của họ mà có đổ ngập cả biển đi nữa. Thầy cũng chẳng bao giờ mà Thầy động lòng trước để mà thị hiện thần thông. Trừ ra có một cái điều kiện lớn lao nhất là vì chúng sanh, là vì Phật pháp như thế nào…​

(1:10:48) Thầy tu mà thôi, thì như vậy thì nó không có đúng. Mà phải có một hai người thì lúc bây giờ thì Thầy trò sẽ thị hiện, để rồi người ta nói không phải có một mình. Còn bây giờ người ta nhiều khi người ta phỉ báng Thầy người ta nói chỉ Thầy tu như vậy được chứ không ai tu được! Thì cái chuyện đó họ cũng làm cụt hết mọi người rồi.

Cho nên ở đây các con thấy từ ngày tới giờ Thầy nói rất đúng ở trong giáo pháp ly dục ly ác pháp sẽ có. Mà các con có tin hay không tin thì mặc ở các con. Nhưng mà ở đây là lời Phật nói các con có tin không? Còn nếu mà các con không tin, các con cứ tu ngang xương thì các con sẽ biết rằng cái nỗi khổ. Nếu mà đạt được thần thông thì các con lại nguy hiểm. Mà chưa đạt thần thông thì lại càng khổ sở hơn nữa.

Ví dụ như Mật Hạnh tu có được cái chuyện xảy ra cho nó biết được những cái trực giác như vậy. Thì đâu phải cái chỗ đó là cái chỗ hoàn tất được con đường đâu. Nhưng mà cuối cùng thì các con sẽ thấy khi mà cái tâm nó quay trở ra nó phóng dật ra rồi thì cái đó nó còn không? Nó đâu còn. Khi nó quay vô thì nó thanh tịnh nó được cái trực giác như vậy. Nhưng mà khi mà nó quay ra rồi thì cái trực giác nó mất đi rồi nó còn cái gì nữa. Nó có lợi ích không?

Cho nên khi mà chúng ta có được những cái giả mà không thực là do cái tâm dục chúng ta còn chúng ta chưa ly nó. Mục đích chúng ta ở đây là tu tập làm chủ, cái sống của chúng ta là chúng ta phải tâm chúng ta quay vào để mà ly dục ly ác pháp để không còn đau khổ nữa. Và đồng thời từ cái không đau khổ đó chúng ta đi đến cái chỗ làm chủ sự sống chết. Qua cái pháp hướng để cho nó điều khiển được cái sự sống chết của cái thân chúng ta. Chúng ta không còn sợ hãi trước cái sự sống chết của chúng ta nữa. Đó là cái mục đích chính của chúng ta. Còn cái chuyện mà điều khiển được sự sống chết của cái thân này thì thử hỏi điều khiển mà như là thần thông đó chúng ta điều khiển được không? Được chứ sao lại không được!


384- NÓI ĐIỀU MỌI NGƯỜI KHÔNG HIỂU ĐƯỢC LÀ NÓI LÁO

 

384- NÓI ĐIỀU MỌI NGƯỜI KHÔNG HIỂU ĐƯỢC LÀ NÓI LÁO

(40:43) Phật tử Thạch: Mô Phật. Dạ xin phép Thầy cho con hỏi câu hỏi như thế này. Tức là trong một cái bài pháp mà thầy Chân Quang nói chuyện cho đại chúng thì thầy nói như thế này, tức là Đại Thừa người ta cũng có những cái hay.

Tức là giống như ngày xưa Đức Phật nói rằng: "Điều ta chứng được như lá trong rừng, mà cái điều mà ta nói cho các con, ta dạy cho các con như lá ta nắm trong tay!" Như vậy phải chăng là những gì mà Đức Phật thuyết chỉ có một phần thôi, mà còn rất nhiều cái mà Đức Phật chưa nói?

Vậy thì có phải là các Tổ đã nói ra những điều mà Đức Phật chưa nói hay không? Xin Thầy chỉ dạy.

(41:24) Trưởng Lão: Bởi vì cái trình độ của các Tổ không thể hơn Phật được mà dám nói cái điều mà Phật đã chứng, thì đó là nói sai hết. Phải không?

Bởi vì mình chưa chứng như Phật mà mình dám nói như Phật, mình nói cái điều mà Phật chưa dám nói ra. Bởi vì cái trình độ của con người lúc bấy giờ chưa có hiểu được cái điều đó mà nói ra thì “như nói láo trong ta”, Đức Phật đã nói trong bài kinh Tương Ưng mà.

Khi mà chúng sanh chưa có hiểu được điều đó mà chúng ta nói, thì như nói láo. Còn chúng sanh hiểu được, như bây giờ chúng sanh hiểu điều đó, ta nói điều đó thì chúng sanh hiểu, ta cũng hiểu thì tức là ta không có nói láo. Còn bây giờ mọi người không hiểu mà ta nói, tức là nói láo.

Như vậy là các nhà Đại Thừa nói láo chớ không phải là nói thật. Bài kinh đó xác định như vậy mà.

Cho nên đối với Thầy, qua trong kinh Nguyên Thủy toàn bộ Thầy đã hiểu biết, Đức Phật đã xác định điều này: Nếu ta nói một cái điều mà chúng sanh không hiểu, trong cái tưởng đó mà ta nói chúng sanh không hiểu, bây giờ không có thế giới siêu hình, ta nói có thế giới siêu hình! Phải không? Thì như vậy chúng sanh cứ mường tượng cái đó, thì tức là ta có nói láo. Mà nói láo mà ta dẫn chúng sanh tới trong đau khổ. Nó không thật!

(42:26) Cho nên ở đây Đức Phật đã xác định rõ ràng. Vì vậy mà thầy Chân Quang chỉ đứng ở trong tưởng Đại Thừa hay là chỉ kiến tưởng giải mà thôi, chớ không hay gì hết. Nếu mà hay thì tức là phải có một sự chứng làm chủ sanh tử hơn Đức Phật chớ? Mới hay chớ! Tại sao hay mà không có người nào làm chủ? Chỉ nói láo mà thôi.

Nghĩa là bây giờ Đại Thừa hay thì phải cái một số người tu hơn đệ tử của Đức Phật ngày xưa, trái lại không bằng đệ tử của Đức Phật chút nào hết. Sống phá giới, phạm giới mà dám nói một cái điều phi đạo đức như vậy, dám nói cái điều mà Đức Phật chứng mà không nói ra, bây giờ các Tổ nói ra, thì không phải là hay sao? Hay sao được? Nói ra mà không làm được thì cái này là không hay đâu. Nói ra phải làm được thì mới hay. Đó là cái…​

Cho nên ở đây thật sự ra các Tổ không đủ sức để nói. Thầy dám khẳng định cái điều này mà. Bởi vì các Tổ chưa phải là Phật mà, còn là đệ tử của Phật mà. Làm sao dám nói những điều mà Đức Phật chứng được?

Cho nên những gì bây giờ, thí dụ như những gì mà Thầy nói là đạo đức cho quý vị, mà Thầy nói xa hơn nữa là quý vị không hiểu. Thật sự ra bây giờ những cái mà Thầy hiểu thì phải đợi cái con người của quý vị, phải hiểu đến tầm vóc đó Thầy sẽ nói. Chứ bây giờ Thầy nói là sai.

Mà các Tổ nhìn thấy chúng sanh ngu như thế này mà đi nói cái chuyện ở trên trời, nói lý Bát Nhã với chúng sanh thử coi, bao giờ mà chúng ta tụng Bát Nhã, hàng ngày chúng ta tụng: "Hành thâm Bát Nhã Ba La Mật Đa thời chiếu kiến Ngũ Uẩn giai không". Có ai giai không không? Có phải là tưởng không?

Đem cái thế giới tưởng mà đặt vào cái thế giới con người của chúng ta, làm sao mà con người chúng ta tu được? Cho nên Long Thọ hay là hay cái miệng chớ đâu có hay cái gì đâu?

Ai bao giờ, chúng ta phải thấy rõ ràng chớ gì, ai cũng nói là Ngũ Uẩn giai không chớ gì? Mà hàng ngày chùa nào, thầy nào cũng tụng hết. Mà bây giờ nó lại không không, mà lại nó thêm Honda, nó cúp rồi đủ thứ hết. Rồi nó lại thêm chùa to nữa, Phật lớn nữa, hồng chung lại nhiều nữa. Thì đó là nó thêm chớ nó đâu có không đâu? Nếu nó không thì nó phải quét sạch hết. Phải không?

(44:16) Cho nên cái luận của tổ Long Thọ hay chớ, nhưng mà hay của thế giới khác chớ không phải hay của thế giới con người.

Cho nên Đức Phật nói: Ta nói vừa đủ cho con người để tu hành, để giải thoát thôi, Ta không nói thừa. Mà Ta nói thừa tức là Ta nói sai. Thừa là khi nào Ta nói được cái điều mà Ta chứng, Ta sẽ nói trong cái cõi khác, không phải nói ở cõi này, vì nói cõi này làm loạn người ta đi, người ta điên mất đi!

Cho nên chúng ta vì cái chỗ mà Chơn không Diệu hữu, cái lý Bát Nhã của Long Thọ mà chúng ta điên lên hết. Nhiều người giữ không riết, nó không ngơ như cây đá, nó không riết, nó không có ra cái gì hết. Tưởng nó không thật.

Cho nên cái chết của Tổ Sư Tử là vì Ngũ Uẩn giai không mà Tổ bị vua giết. Phải không? Vua Kế Tân giết Tổ Sư Tử. Đó là chúng ta nghĩ rất là oan uổng. Nếu bây giờ lỡ mình nói nó giai không mà ông vua xin cái đầu mình không chấp nhận sao? Phải chấp nhận. Nhưng mà chấp nhận trong cái mình mù mờ, mình không biết, không biết cái lối của mình đi. Đó là những cái Tổ mà nói luận.

Cho nên thầy Chân Quang cũng đều luận trên cái luận của thầy để rồi đưa ra một cái, cái coi như là hơn Phật, làm hơn Phật. Phật không dám nói mà mình dám nói là mình hơn chứ sao? Nhưng thử hỏi bây giờ mình sống có đúng đời sống như Phật không? Nhìn lại đời sống giới luật của mình không ra gì hết mà mình dám nói hơn Phật à?

Thầy không dám nói hơn Phật chỗ nào, Thầy nói cái gì Phật nói, Thầy nói ra thôi. Thầy chưa có dám nói cái gì, Thầy chỉ giải thích bấy giờ Đức Phật nói: Cái thế giới siêu hình, ba mươi ba cõi trời, đó là tưởng tri chớ không phải liễu tri. Thầy giải thích chữ “tưởng tri”, do cái năng lực tưởng của chúng ta tạo ra. Do chúng ta hành động thiện đó mà cái năng lực tưởng đó, nó sẽ làm cho chúng ta sống được cái trạng thái đó.

Thầy chỉ giải thích cho chúng ta dễ hiểu thôi. Thầy không dám dạy cái gì mà hơn Đức Phật đã dạy cho chúng ta. Đọc ở trong sách của Thầy, Thầy không bao giờ mà Thầy thêm cái gì mới hết cả.

(46:15) Đức Phật nói “hóa sanh” thì nó cô đọng quá, chúng ta không hiểu hóa sanh như thế nào?

Có người nói hóa sanh như là một con tò vò, nó tha con sâu, nó bỏ trong đó, nó biểu “hóa hóa hóa”, nó kêu, rồi từ đó con sâu đó nó thành ra con tò vò con của nó. Sự thật đâu phải! Trong nhà Đại Thừa giải thích cái kiểu này đó. Thầy đọc cái cuốn sách nào đấy giải thích kiểu đó.

Con tò vò thật sự ra nó làm cái tổ phải không? Nó đẻ cái trứng nó trong đó chớ gì. Rồi bắt đầu bây giờ nó bắt con sâu, nó chích con sâu đi, rồi nó để cho con sâu sống ở trong đó, để rồi nó nhét con sâu trong đó. Rồi con tò vò con, nó nở lên, nó ăn thịt con sâu đó, nó mới mọc cánh, nó mới cắn cái ổ nó mới đi ra. Chớ đâu phải là con sâu mà hóa ra con tò vò. Con hiểu không?

Cái đó là chúng ta không có đúng khoa học rồi sai rồi, không có đúng. Ở đây Thầy giải thích. Vì vậy mà các Thầy dám giảng ở trong kinh sách Đại Thừa là nói đó là hóa sanh! Thì đây đâu có đúng được đâu, phải hiểu nó như vậy, nó sai rồi.

Cho nên chúng ra đừng có tưởng tượng ra mà chúng ta giảng qua cái tưởng của chúng ta. Thành ra chúng ta dẫn dắt một cái người ta hiểu, người ta vô mình, chớ người ta có sáng suốt được đâu, nghe như vậy, người ta tin như vậy, người ta đâu có hiểu được.

Đó là những cái sai.


383- CHƯA CHỨNG MÀ NÓI QUẢ A LA HÁN LÀ TƯỞNG RA MÀ NÓI

 

383- CHƯA CHỨNG MÀ NÓI QUẢ A LA HÁN LÀ TƯỞNG RA MÀ NÓI

(01:02:23) Cho nên tất cả những cái điều này là mấy con có duyên mấy con nghe chớ thật sự ra Thầy không nghe.

Nhất là có những cái điều mà thầy Chân Quang nói như vậy mà Thầy nói ở đây để giải thích cho mấy con nghe, thì không nên để cho thầy Chân Quang nghe. Thầy biết rằng mặc dù là thầy Chân Quang có thể phổ biến những cái băng này cho nhiều người nghe rằng mình lý luận như vậy là đúng, nhưng mà sự lý luận đó không đúng đâu.

Bởi vì nói bậc A La Hán như vậy là sai rồi, không đúng. Tức là mình chưa chứng quả A La Hán, mình dám nói quả A La Hán là mình sai. Khi nào mình muốn xác định được quả A La Hán là mình phải là người chứng quả A La Hán. Đó bây giờ thí dụ như Thầy chứng quả A La Hán nè, Thầy xác định quả A La Hán là đúng. Mà cái người đó chưa biết quả A La Hán như thế nào thì đâu có xác định được.

Cũng như con chưa có phải là một người làm nghề kiến trúc sư mà con phê bình vị kiến trúc sư này là con sai. Cũng như bây giờ con chưa phải là một ông bác sĩ mà con phê bình ông bác sĩ như thế này như thế khác là con sai. Khi nào con làm bác sĩ rồi, con mới nói ông bác sĩ này như vậy là tay nghề yếu thì đúng. Còn bây giờ ông bác sĩ này còn phải học những cái lớp gì, nghiên cứu gì nữa là con phải cao hơn ổng.

Còn cái này, con chưa có chứng quả A La Hán mà dám nói quả A La Hán thì tức là mình chỉ tưởng ra mình nói, đó là cái sai, không đúng.


Thứ Tư, 26 tháng 7, 2023

382 CHỨNG ĐẠO TRONG ĐẠO PHẬT KHÁC VỚI NGOẠI ĐẠO

 

382 CHỨNG ĐẠO TRONG ĐẠO PHẬT KHÁC VỚI NGOẠI ĐẠO

Như vậy tu đâu phải khó đâu. Chỉ mình sống đúng, ăn không phi thời, ngày một bữa. Ngủ không phi thời, giờ ngủ cho ngủ mà giờ không ngủ không được ngủ. Không được ngủ phi thời, để cho tỉnh, đặng chúng ta ngồi tu. Chứ nếu như nó, cái giờ mình tu mà nó lại buồn ngủ thì tu sao được. Cho nên ngủ không phi thời để cho tu. Và sống độc cư không nói chuyện, tức là mình không phóng dật. Còn mình tiếp duyên mình nói chuyện người này, người kia thì tâm của mình bị phóng dật, nó phóng dật. Cho nên vì vậy mà giữ ba hạnh này trọn vẹn, thì ở trong thất, chỉ sáu tháng, bảy tháng sau mình là chứng đạo. Chứng đạo tức là chứng cái trạng thái vô lậu, cái trạng thái tâm bất động, đó là trạng thái của những bậc A La Hán. Người chứng quả A La Hán là người ta chứng trong cái trạng thái vô lậu. Và khi mà chứng vô lậu thì nó đủ những cái lực để mà chúng ta làm chủ sự sống chết của chúng ta, muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống.

Cho nên người tu chứng đạo thì không có nghĩa là nó thay đổi hoặc là phóng hào quang ánh sáng gì cả, nhưng mà nó làm chủ bốn sự đau khổ. Ngày xưa đức Phật cũng vậy, khi đi tu là khắc khoải trong lòng của mình, là bốn sự khổ của kiếp người, đi ra bốn cửa thành. Quý Phật tử có đọc những lịch sử của đức Phật mà. Thấy nỗi khổ của con người cho nên đức Phật mới bỏ cung vàng điện ngọc, bỏ vợ bỏ con đi tu. Đi tu theo ngoại đạo, ngoại đạo dạy tu, nhập từ Không Vô Biên Xứ rồi Phi Tưởng Phi Tưởng Xứ. Nhưng cuối cùng thấy lòng mình cũng chưa hết tham, sân, si, cũng không làm chủ được sự sinh, già, bệnh, chết, những sự đau khổ đó. Nhưng mà đến khi mà tu khổ hạnh sáu năm, hoàn toàn cũng không thấy được cái sự giải thoát, không thấy được sự giải thoát. Cho nên cuối cùng thì đức Phật tự tìm ra một cái lối đi, tự tìm ra được lối đi dưới cội bồ đề. Cuối cùng đức Phật tìm ra được cái phương pháp "Ngăn ác diệt ác, sanh thiện tăng trưởng thiện", tức là Tứ Chánh Cần. Sau khi tu Tứ Chánh Cần thì dùng cái ý thức mình tác ý để mà ngăn diệt. Mỗi lần có một ý niệm, có khởi một cái niệm thương ghét hay hoặc là lo lắng điều gì thì đức Phật đều cũng tác ý dẹp. Gọi là ngăn ác diệt ác pháp trong tâm của mình, cuối cùng tâm thanh tịnh. Tâm thanh tịnh thì đức Phật nhìn lại thấy rõ ràng trên thân quán thân. Cho nên sau này đạo Phật có Tứ Niệm Xứ. Trên thân quán thân là pháp của Tứ Niệm Xứ. Tứ Chánh Cần là pháp của Phật, đâu phải là của của ngoại đạo.

(14:01) Ngoại đạo dạy dùng, chúng ta dùng tu tập để ức chế ý thức. Cho nên khi mà đức Phật còn bé, đi với vua cha mà làm cái lễ hạ điền. Vua cha xuống ruộng cày thì đức Phật ngồi dưới cây hồng táo. Rồi cũng nghe ngoại đạo dạy là "Ly dục ly ác pháp, nhập Sơ Thiền" cho nên đức Phật cũng ngồi. Lúc bé, bây giờ cũng ngồi bắt chước, là ức chế cái ý thức của mình. Ngồi im lặng, coi như ly dục, ly ác pháp, không còn cái niệm đó, mới gọi là ly dục ly ác pháp. Đó là ngoại đạo nó suy ngẫm như vậy. Cho nên đến khi mà đức Phật theo ngoại đạo tu mà không thấy giải thoát, tìm đến cội bồ đề, rồi mới ngồi dưới cội bồ đề, mới suy nghĩ: "Lúc nhỏ mình ly dục ly ác pháp, nhập Sơ Thiền." Thì đức Phật nói nhập Sơ Thiền như vậy rõ ràng là bây giờ ý thức của mình không vọng tưởng. Không vọng tưởng, thì lúc bấy giờ mình đã rơi vào trong không. Mà không thì Không Vô Biên Xứ, là cái vị Thầy đã dạy mình nhập Không Vô Biên Xứ bằng cách ức chế ý thức của mình để lọt vào trong không. Như vậy là không thể được, không thể ly dục ly ác pháp mà nhập Sơ Thiền này được, như vậy không được.

Cho nên đức Phật mới tư duy suy nghĩ, mới thấy từng niệm của mình. Mình ngồi lại bao giờ cũng có vọng tưởng mà. Từng niệm khởi ra, đức Phật mới tác ý dừng, diệt nó. Cho nên đức Phật mới biết được pháp Như Lý Tác Ý, chứ ngoại đạo đâu có biết. Các con thấy không? Cho nên vì vậy mà khi đó cái pháp đầu tiên, cứ tác ý ngăn dừng tất cả cái niệm. Tới cảm thọ đức Phật cũng làm gan, cũng không sợ trước cảm thọ, cho nên cứ tác ý thôi. Cứ ôm chặt pháp tác ý, cứ tác ý đuổi, tác ý đuổi, cuối cùng thì thân tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Từ bất động, thanh thản an lạc vô sự đó, cái thời gian nó còn ngắn, từ ba mươi phút, một giờ, thì đức Phật mới nghiệm lại cái thân của mình, coi cái tâm của mình bây giờ không niệm vậy nó ở đâu. Rõ ràng nó đang ở trên Tứ Niệm Xứ. Cho nên đức Phật nhìn lại, nhìn lại nó để coi thử nó đang ở trên đó, nó bất động bao lâu. Nhưng khi nhìn nó quán trên thân thì nó lại kéo cái thời gian dài ra, cái thời gian nó được kéo dài. Cho nên suốt bảy ngày đêm toàn ở chỗ cái tâm bất động đó, không cần ăn uống gì hết mà cơ thể thấy khỏe mạnh chứ không thấy bị đói, bị khát, bị khổ. Cuối cùng thì chứng đạo, chứng đạo. Cho nên có bảy ngày đêm chứng đạo.

(16:04) Cho nên vào đây thì Thầy, thứ nhất là như quý thầy hay các Phật tử mà muốn tu, vào đây thì phải ăn ngày một bữa. Coi như cái nội quy của Tu viện. Mà phải phá cho sạch hôn trầm, thùy miên, nghĩa là không còn ngủ phi thời. Giờ ngủ cho ngủ, chứ không phải là không cho ngủ. Cho nên khi mà không ngủ phi thời rồi, thì vào đây thì phải sống độc cư. Chỉ biết có một mình mình ở trong thất, không nói chuyện, không đến thất ai, không ai nói chuyện gì với mình cả. Mà thấy người nào men men đến thất là đóng cửa lại không tiếp duyên. Và suốt thời gian ở trong thất như vậy thì cái người này, Thầy sẽ hướng dẫn, họ sẽ chứng đạo, họ sẽ biết cách tu chứng đạo. Có vậy thôi, đơn giản quá mà. Mà chứng đạo là làm chủ được bốn sự đau khổ của mình, chứ không có cái gì khác hơn hết. Cho nên đức Phật nói: "Pháp ta không có thời gian, đến để mà thấy." Khi chúng ta không đến thì thôi, mà đến là chúng ta thấy sự giải thoát liền.

Nói thí dụ bây giờ tâm mình có sân này, ai đang nói gì mình tức đó, thì đức Phật có dạy rất rõ mà, đang sân mà: "Quán ly sân tôi biết tôi hít vô, quán ly sân tôi biết tôi thở ra". rồi hít vô thở ra năm hơi thở. Ngừng lại xem coi cái tâm sân đó nó mất. Tại vì ý của mình muốn không còn giận hờn nữa, cho nên mình nói: "Quán ly sân tôi biết tôi hít vô, quán ly sân tôi biết (tôi thở ra)". Nương vào hơi thở, cứ biết hơi thở ra vô vậy. Nhưng khi mà biết tập trung trong hơi thở, biết ra vô, thì khi dừng lại không cần chú ý hơi thở nữa, thì lúc bây giờ nhìn lại cái tâm sân của mình nó đã xả rồi. Còn bây giờ đó, mình biết là cái tâm mình còn sân, nhưng bây giờ chưa có ai động nó, cho nên nó không sân. Cho nên nó có một phương pháp khác là quán đoạn diệt tâm sân: "Quán đoạn diệt tâm sân tôi biết tôi hít vô, quán đoạn diệt tâm sân (tôi biết tôi thở ra)." Mình tu một thời gian, một tháng, hai tháng, ba tháng, thì cái tâm sân của mình nó đoạn diệt. Nó đoạn diệt, nó không còn có trong tâm mình nữa, gọi là giải thoát.

Đó, tu lợi ích lắm mấy con, tu là được. Mà chỉ mình ra công, mình cố gắng mình tu là lợi ích thôi. Đừng để cho hoàn cảnh, hoàn cảnh nó chi phối mình. Lo lắng cái này, lo lắng cái kia, nó làm cho mình không tu tập được, không tu tập được mấy con. "Được thân người là khó, mà gặp được chánh pháp còn khó hơn." Bởi vì tà pháp rất nhiều. Mấy con cứ, bây giờ đến chùa người ta dạy mấy con cầu cúng, cầu siêu, cầu an, dạy tu thiền thì bị ức chế tâm. Đâu có pháp nào mà chơn chánh, đâu có pháp nào mà làm chủ sự sống chết đâu. Cứ ngỡ tưởng mình ngồi thiền là sau này mình làm chủ sự sống chết. Nhưng cuối cùng, ngay từ bắt đầu mình không làm chủ, thì làm sao mình làm chủ được. Còn cái này vô đầu, tâm tôi đang sân, tôi chỉ ngay đó mà tôi tác ý ra "Quán từ bỏ tâm sân" hoặc là "Quán ly sân tôi biết tôi hít vô, quán ly sân tôi biết tôi thở ra". Rồi ôm cái hơi thở, thở ra thở vô năm hơi thở. Tác ý lần thứ hai nữa, năm hơi thở nữa xả ra thì vẫn thấy tâm sân mất, nó ly được đó. Đó là pháp thực tế mà, ngay liền là có giải thoát liền, thấy liền kết quả.


381- TU CHƯA XONG KIẾN GIẢI LẬP HỆ PHÁI RIÊNG, VIẾT KINH SÁCH, CHẠY THEO DANH LỢI

 

381- TU CHƯA XONG KIẾN GIẢI LẬP HỆ PHÁI RIÊNG, VIẾT KINH SÁCH, CHẠY THEO DANH LỢI

(16:56) Nếu mà Thầy ra đi Thầy nhập diệt rồi, thì mấy con cũng biến dần mấy con trở thành như các vị tu sĩ Đại thừa mà thôi. Từ đó mấy con sẽ từ ở trên kinh sách của Thầy, mấy con sẽ kiến giải theo cái hiểu biết của mình, sẽ manh nha thành ra nhiều hệ phái khác nữa, chớ nó không riêng. Bởi vì cái hình ảnh của đức Phật ngày xưa đã để lại chúng ta thấy: khi đức Phật diệt, các đệ tử của đức Phật, những người mà tu chứng, thì họ lần lượt họ ra đi. Tại sao vậy? Tại vì họ không đủ khả năng để mà nhiếp phục cái tâm tham vọng của những vị thầy khác.

Thậm chí như mấy con thấy khi mà đức Phật tịch, thì trong cái giáo đoàn của ngài Ca Diếp, có nhiều tu sĩ đã bảo: “ông già, ổng chết là mình khỏe, ông càng sống là mình khổ”. Các con thấy trong cái giáo đoàn mà thời đức Phật như vậy, thì thử nghĩ trong cái thời của chúng ta sao?

(18:02) Khi mà Thầy chết rồi thì có những người: “Thầy còn nói giới luật này kia khắt khe, ngày ăn một bữa, sống độc cư không cho nói chuyện. Bây giờ thả cửa mình kiến giải theo, viết theo kinh sách”. Thì như vậy còn gì những Phật pháp mấy con?!

20 bộ phái ra đời. Khi đức Phật nằm xuống rồi, người nào cũng danh lợi để cho mình củng cố làm bá chủ một trời. Ngay trong thời của Thầy, Thầy cũng thấy rồi. Thầy chưa chết mà Thầy cũng đã thấy rồi có nhiều người theo tu học Thầy, rồi bây giờ kiến giải thêm một số. Dựa vào những cái bài pháp Thầy dạy, kiến giải thêm một số, đi ra lập đứng một góc trời, thuyết giảng thế này thế khác, viết bài đưa lên mạng bằng cách này bằng cách khác. Thậm chí chớ còn chống đối lẫn nhau.

Mà trong khi chưa có người nào có thiền định cả! Trong khi chưa có người nào giới luật nghiêm chỉnh cả! Thế mà vẫn còn danh lợi đến mức độ như vậy, thì các con biết, tâm con người danh lợi lớn lắm mấy con!

Cho nên nếu mà Thầy không đào tạo cho các con tu chứng quả A la Hán, giải thoát hoàn toàn, thì khi mà Thầy tịch rồi, thì những điều mà Thầy dạy mấy con, họ sẽ dựa vào đó mà triển khai theo một cái hướng khác, để thành lập một, một hệ phái, một giáo đoàn khác. Đó là cái danh lợi của mình. Chứ bây giờ lỡ như mặc chiếc y áo, mấy con bây giờ sao giờ đây? Thôi, cũng phải đi tìm một cái nơi nào đó làm cái trụ xứ của mình, làm vị trí rồi mọi người đều theo mình, trở thành một số đệ tử của mình, thì chừng đó như thế nào mấy con biết? Sự giải thoát bản thân mình thì chưa được, mà lại làm cái chuyện giải thoát cho thiên hạ, thì như vậy là đã dắt người ta đi vào chỗ chết!

(20:17) Cho nên Thầy mới viết một bức thư, tâm thư Thầy gởi về! Chúng ta chưa giải thoát được gì mà vội viết kinh sách, vội biên soạn thế này thế khác, là chúng ta là người ăn trộm, ăn cắp. Mình biết cái gì? Mượn người khác, mượn kinh sách Đại thừa, mượn kinh sách của Phật, mượn viết ra. Trong khi đó mình không có kinh nghiệm gì cả, như vậy không phải mình ăn cắp văn, ăn cắp ý của người khác mình viết ra sao?

Bằng chứng mấy con thấy rất rõ, hiện giờ có những cái bài người ta viết ra cũng nói tu thế này, thế nọ, kia đủ thứ, mà có kinh nghiệm gì đâu?! Đó là cái sai. Cái sai của người này dẫn dắt đến cái sai của người khác. Làm cho biết bao nhiêu người, người ta lệch đường, lệch hướng không biết đường tu tập, quá uổng cuộc đời của con người! Ai khổ cũng muốn đi tu để cho thoát khổ, nhưng tu rồi thì lại tu danh, tu lợi, không thấy cái tu để thoát khổ.


380- KHÔNG DÙNG THẦN THÔNG DỤ NGƯỜI

 

380- KHÔNG DÙNG THẦN THÔNG DỤ NGƯỜI

(24:06) Các sư có hiểu điều Thầy nói không? Bây giờ quý thầy, quý sư đến đây, sống với Thầy rất khổ, ăn ngày có một bữa, không được vui chơi một cái gì cả hết. Thế mà chúng ta không đạt được, không phải uổng sao? Tại sao Thầy không thể hiện thần thông để mà lòe quý thầy để mà cho quý thầy ham tinh tấn tu? Điều đó điều sai. Thần thông thì nó phải có cái lợi ích của trong cái thần thông đó thì mới thực hiện còn cái không lợi ích không thực hiện.

Các sư, các thầy sẽ hỏi tại sao Thầy biết những người điên khùng như vậy mà còn nhận. Hoặc là Thầy chẳng biết gì hết. Nói đúng ra hoàn toàn người nào đến đây Thầy biết người đó tu được, người nào tu được, tu không Thầy biết hết. Tại sao Thầy biết hết, bởi vì Thầy chưa thấy có một người nào tu được cho nên Thầy chưa có nhận. Cho nên đến đây ai xin Thầy cũng từ chối hết, không người nào Thầy muốn nhận. Nhưng mà trước lòng tha thiết muốn tu, Thầy không nỡ từ chối.

Vì một con người tu thì không có bao giờ mà làm ác ai hết. Người ta tham thì người ta nói nhiều thì mình cũng chấp nhận thôi, tu được hay không? Cho nên quý thầy, quý sư vô đây làm sai, trước kia thì Thầy có một lúc Thầy bắt ức chế, như Mật Hạnh là Thầy ức chế. Mật Hạnh ức chế nhập được Sơ Thiền đã là thực hiện được những cái Thiền Định rồi. Nhưng mà vì ức chế cho nên Thầy biết rằng, nó sẽ thực hiện đi đến cái mức độ cuối cùng là cái tâm chưa ly dục ly ác pháp thì nó sẽ tai hại vô cùng.

Cho nên Thầy xả ra, Thầy biết là đạo Phật, người nào ý thức được, sống không phóng dật, xả tâm mình, nhàm chán thế gian thì người đó sẽ tu được. Còn người còn ham thích thế gian thì không thể nào tu được. Thật sự ra thầy nghiệm lại mình coi mình còn ham thích nó không, nếu mà còn ham thích chút xíu, còn thấy đời đẹp thì không tu được gì hết, mà phải thấy nhàm chán, chán ngấy cái đời này. Nhìn thấy cuộc đời này nhàm chán, thật chán thì quý sư mới tu được.

Và tu được thì lúc bấy giờ nhàm chán rồi thì không còn vui với ai nữa, không còn thích nói chuyện với ai, không còn làm bè bạn với ai nữa hết, thì lúc đó sẽ tu được. Bởi vậy cho nên Thầy nhàm chán cuộc đời mà Thầy nhập thất mười năm, hai chục năm mà Thầy chịu đựng nổi trong cái sự tu tập của Thầy mà. Thầy không còn ham thích cái cuộc đời này nữa. Còn bây giờ bắt buộc mà mình tự ép mình vào tu mà mình còn ham thích mình tự dối mình.

(26:50) Còn Mật Hạnh, còn quý thầy hồi đó ở đây, Thầy bắt ép. Thầy thấy rõ ràng là, Thầy bắt ép họ độc cư chứ gì. Mật Hạnh thì nó là cháu của Thầy nó sợ chứ gì, nó không dám. Nhưng mà quý sư quý thầy thì, Thầy bắt ép thì trước mặt Thầy thì không nói chuyện, sau đó nửa đêm mười hai giờ thức, bởi vì không nói chuyện chịu không nổi mà. Mười hai giờ thức rồi rủ nhau ra cái thất của sư mới đến ở đây này, ra góc đó, lén ra góc đó mà nói chuyện.

Vậy mà không tránh khỏi Thầy, Thầy còn ra Thầy gặp Thầy điểm mặt. Ba bốn lần như vậy Thầy mới kêu Thầy đuổi một lượt ba thầy. Khi ra đi rồi họ nói Thầy đủ thứ, nói xấu Thầy đủ thứ. Nói Thầy nào là lấy pháp của Thầy để thí nghiệm đệ tử, nào cái này, nào cái kia. Thầy nói pháp của Thầy Thầy không có chế, pháp của Phật chứ không phải pháp của Thầy. Thầy không sợ cái điều đó đâu. Phật dạy sao, Thầy dạy y như vậy chứ Thầy có chế pháp mới đâu.

Cho nên vừa rồi cái cuốn chín thì phải, Thầy nói đến thầy Chơn Đức, thầy cũng lập luận cái đó đối với ở ngoài Hà Nội, với một số cư sĩ ở ngoài Hà Nội, nói Thầy lấy pháp môn của mình để thí nghiệm đệ tử như là Thầy chế ra một thứ thuốc mới để thí nghiệm. Đó, rõ ràng mà. Vì chính những thầy, Thầy đã đuổi ở đây, họ đã nói câu nói đó rồi, cho nên họ đã lặp lại, thầy Chân Đức đã lặp lại cái lời nói của cái pháp Thầy rồi, đó chứ không phải là thầy Chơn Đức mới biết.

(28:22) Thầy biết điều này rất rõ. Nhưng Thầy không ngại đâu. Thầy nói rằng cuộc đời của Thầy chỉ đào tạo được một người thôi, một người chứng như Thầy thôi, là Phật Giáo vẫn còn. Thầy không cần nhiều. Thầy chỉ cần tha thiết một người về đây mà nỗ lực, không nói chuyện ai hết, sống một mình, có điều gì cứ thưa hỏi Thầy, Thầy chỉ dẫn dắt người đó tới nơi tới chốn. Mà đi nói chuyện người này, người kia rồi thì ngàn đời Thầy không bao giờ mà Thầy đem một cái pháp mà màu nhiệm nào mà Thầy dạy được hết.

Bởi vì những người này không thể nào là con người giải thoát được. Làm sao dạy được. Dạy, có tâm thương yêu tha thứ họ, dạy họ thì họ sẽ tu điên, họ sẽ tu họ đi đến chỗ bệnh tật. Ngày hôm nay họ chưa làm được, nhưng ngày mai họ làm được thì nó sẽ lạc vào con đường điên. Mà nếu họ có những cái thần kinh có cơ thể khỏe mạnh, thì họ sẽ thực hiện những cái thần thông tưởng này, thì thế gian này rất, họ sẽ bị những danh lợi và sắc đẹp, qua cái thần thông của họ sẽ cám dỗ họ liền tức khắc.

Bởi vì họ chưa có ly, họ chưa có diệt được cái lòng dục của họ, thì họ có thần thông thì họ bị cám dỗ ngay liền. Và những người mà có khả năng, có cơ thể mà khả năng như vậy, họ sẽ thực hiện pháp hướng sẽ có thần thông. Minh Tông mà nếu không khạc ra máu, không đứt mạch máu mao quản ở trong phổi của nó đó, thì đương nhiên nó có thần thông.

(30:00) Và thần thông rồi thì Thầy cũng không làm sao mà Thầy khóa cái thần thông này được. Chỉ có đem nữ sắc đến mà dập cho nó, làm cho nó ô nhiễm thì nó mới phá được cái thứ này, chứ còn không thì không phá được. Nhưng mà chắc chắn nó có thần thông thì ra nó bị ô nhiễm nữ sắc, không thể nào tránh. May mà nó khạc ra máu nó đình chỉ, chứ nếu còn không, nếu mà nó không khạc ra máu thì nó sẽ thực hiện được thần thông cho mọi người sẽ thấy.

Nó lấy cái pháp hướng của Phật, mà nó dám thực hiện tà đạo của nó, nó thần thông. Nó dám tuyên bố với Thầy mà. Thầy nói thật hôm nay có mặt quý sư, quý thầy tất cả, may là chư Phật còn giữ được cái chìa khóa, chứ không khéo là nó đã thực hiện thành một cái người rất lớn mà có thể giết hại chúng sanh trong cái đời này chứ không phải đời sau.

Cho nên ở đây, Thầy nói rằng Thầy đã lỡ mà đem cái pháp này ra nói rồi, Như Lý Tác Ý rồi, cho mọi người biết rồi, không khéo người ta sẽ sử dụng nó, người ta tin tưởng người ta sử dụng nó bằng một cái tà đạo. Tại sao Thầy nói tà đạo, là tại vì cái tâm chưa ly dục ly ác pháp mà mình luyện cái này thì tà đạo chứ sao. Phải hiểu được cái điều đó.

Còn cái tâm ly dục ly ác pháp sống đúng giới hạnh của một đời sống tu sĩ, nó ly dục ly ác pháp rồi, thì pháp này nó sẽ đưa dần đến Chánh Pháp chứ không còn tà đạo. Còn cái tâm mình chứa một cái lòng ham muốn, mà mình thực hiện cái pháp này thì nó, cái cơ thể mình không bị bệnh, không bị gì hết, nó có cái khả năng, thì nó sẽ thể hiện được cái lực của nó rồi.

Cho nên Thầy nói thật sự ra, một cái người mà luyện tập về cái pháp hướng này, họ đâu có cần ly dục ly ác pháp đâu, họ sẽ thực hiện được, nhưng mà nó trở thành tà đạo, nó có những thần thông, mà thần thông kinh khủng ghê gớm lắm.

Cô Thanh Hải, cô đã thực hiện được những cái điều này, mà có những chút ít thần thông này, cũng đều chính cô đã, do cái chỗ này mà cô đã cám dỗ biết bao nhiêu người theo cái đạo Thanh Hải. Thầy hiểu được cái điều này, nhưng nó là tà đạo. Cho nên nó đâu có đưa cô đi đến cái chỗ mà thân tâm cô thanh tịnh đâu. Cô ô nhiễm rõ ràng mà.

(32:10) Đó thì hôm nay Thầy nói, những cái lời băng này Thầy ghi lại, giữ lại, Thầy không có bao giờ sai, để cho thấy rõ ràng là cái sai của người ta, là ngay cái bước đầu vô mà không ly dục ly ác pháp mà cứ tập luyện, ở những cái chỗ để tìm cái thần thông.

Và thầy Thông Vân cũng là cái trường hợp tham vọng đó, để mà hỏi Thầy, khéo léo hỏi Thầy để mà Thầy nhắc đến cái chỗ mà tịnh chỉ hơi thở. Không phải Thầy không biết đâu, nhưng bây giờ làm sao bây giờ? Không thể nào mà, mà như thế nào. Nhưng càng có những điều kiện xảy ra, để chứng minh cho chúng ta học, chúng ta hiểu chúng ta rõ được, chúng ta mở con mắt lớn ra để chúng ta thấy được, những cái pháp môn của tất cả những cái tôn giáo ngoại đạo trên thế gian này có là những gì.

Mà trong lúc đó Thầy đang cố gắng hết mình để mà soạn và viết một cái nền đạo đức cho con người, chứ không bao giờ đem cái thứ bậy bạ này dạy. Nhưng bây giờ Thầy không nói ra, thí dụ như bây giờ Thầy không nói rằng mình có Tam Minh, có này, có kia, có nọ, thì quý sư nghĩ rằng đó là pháp thường thôi. Cũng như Đức Phật nói, ta nói, ta chấp nhận là cái thần thông giáo hóa, mà không chấp nhận thần thông biến hóa mà thần thông kí thuyết, có nghĩa là ta không phải không có những cái thứ đó.

Đức Phật đã xác định vậy, nghĩa là bây giờ Ông nói những cái đó huyễn hóa tức là Ông có chứ gì, nhưng mà cái này không có lợi ích đâu. Trái lại Thầy thì Thầy bao giờ cũng muốn đi vào con đường đạo đức đúng cái lời của Phật nói, không bao giờ thực hiện thần thông là bởi điều này. Bởi vì thực hiện thần thông, bây giờ mình có dạy đạo đức người ta, người ta nói người ta ham đạo đức chứ sự thật ra không phải họ ham đạo đức đâu mà họ ham thần thông.

(34:03) Ham đạo đức là ham cái đường giải thoát chứ không phải là ham cái sự thần thông. Nhưng cái người mà ly dục ly ác pháp rồi làm sao người ta không có. Tâm người ta thanh tịnh làm sao người ta không có cái gì? Mình phải đặt một câu hỏi rất lớn chứ, tâm một người thanh tịnh như Phật mà làm sao không có thần thông. Tại sao người ta tôn xưng Phật người ta không có dám làm hại Phật.

Không phải trong thời Đức Phật không có thần thông. Có bao nhiêu, ngoại đạo nó luyện thần thông còn hơn bây giờ nữa. Trong cái thời đó là thời thanh tịnh mà, nó đâu có ô nhiễm như vật chất chúng ta bây giờ. Còn bây giờ chúng ta vật chất nó ô nhiễm làm sao chúng ta luyện được. Còn thời Đức Phật là cái thời thanh tịnh, người ta chỉ cần luyện tập ở trong núi non là người ta có thần thông rồi.

Cho nên trong khi đó, thần thông của ngoại đạo không đối với Đức Phật ra cái gì hết mà. Nghĩa là như là hạt cát, còn cái sức thần thông của Phật như thế này. Vì do cái tâm thanh tịnh người ta. Còn mình, mục đích của mình tìm cái tâm thanh tịnh như Đức Phật thì cái thần thông đó chỉ là huyễn hóa thôi. Nhưng mà làm sao không có. Có để làm gì đây.

Cho nên ở đây chúng ta nói thật sự, có nhiều người đặt câu hỏi, Thầy có thần thông sao Thầy không biết thầy Thông Vân điên mà nhận thầy Thông Vân vô đây tu, phải không? Cho nên ở đây tại sao Thầy nhận thầy Thông Vân? Như thầy Chơn Thành hỏi Thầy cái câu hỏi, cái người bại liệt thần kinh, thì cái người đó họ có thể tu được hay không. Thầy chưa trả lời trong cái cuốn sách, chứ Thầy trả lời cuốn sách là tức là Thầy đã biết những cái người nào mà nó thuộc về cái loại nào rồi.

Bây giờ một cái người mà lên đồng nhập xác mà đến đây xin tu, Thầy biết người đó sẽ bị như thế nào khi mà tu pháp này. Thầy biết hết chứ, nhưng mà tại sao Thầy nhận họ. Thầy nhận họ làm cho họ không bất mãn với Phật pháp. Đến đây lần lượt gỡ lần để cho họ đi vào con đường đạo đức. Đó là Thầy thương họ, chứ đâu phải Thầy sợ ba cái điên khùng của họ đâu. Thầy đâu có phải sợ gì một người điên ở đây để rồi mang tiếng cái chùa này điên sao. Thầy đâu sợ. Pháp của Thầy là pháp của Phật chứ đâu phải của Thầy. Thầy đâu có chế ra cái pháp nào của Thầy đâu mà Thầy sợ.

Nếu mà pháp của Phật điên thì Phật dạy người ta điên chứ Thầy đâu có dạy. Thầy chỉ lấy cái pháp của Phật mà Thầy tu, Thầy được giải thoát thôi. Thầy đâu có sợ, Thầy đâu có mong quý thầy mà đến đây cực khổ Thầy. Nhưng vì tha thiết đến đây xin, Thầy vẫn cho. Không phải Thầy không biết đâu. Những cái hạng đồng cốt vô đây cái mặt là thấy đã biết liền. Phải không? Còn những cái người mà thần kinh bại liệt vẫn thấy cái mặt biết liền mà, đâu phải không biết đâu.

(36:47) Đây Thầy nói không có thần thông gì hết, với con mắt của quý sư, quý thầy cũng vẫn biết người đó được mà. Nghĩa là ở ngoài đời người ta nói cái người mát mát, đó là người thần kinh bại liệt. Còn cái người lên đồng nhập xác ta thấy cái mặt của họ là đã biết liền rồi. Còn cái người mà không có cái trạng thái đó là mình thấy mặt mình biết rồi, đâu phải là thần thông. Đó Thầy nói hôm nay để biết rõ ràng chứ không phải không.

Nhưng trước sự tha thiết của họ đến đây họ xin, họ là một đồng cốt, họ xin tu theo pháp Phật. Bây giờ đuổi họ không đi, họ nói Thầy đuổi con, con không đi, thì như thế nào. Không lẽ mình là một tu sĩ mình xách gói quăng ra. Mà bây giờ người ta tha thiết như vậy thì mình khuyên họ, bây giờ tu một tháng, nửa tháng, hai tháng, ba tháng chừng nào coi được thì thôi. Nhưng mà coi ở quen rồi thì người ta tu đúng, tu sai người ta tu theo kiểu người ta, người ta không có tu theo mình, thì mình cũng đành chịu thôi chứ bây giờ làm sao.

Rồi bây giờ người ta ở thêm nữa thì cũng đành chịu thôi chứ không sao gì. Nhưng mà các thầy cứ nghĩ rằng mỗi một ngày qua, mà cái số lượng đông người thì trong tu viện chúng ta nó đâu phải là có cái tổ nấu cơm, mà chỉ có hai, ba người phụ nữ người ta nấu cơm. Bởi vì nhìn thấy cái này, hột cơm mà của một cái người làm ra cho chúng ta ngồi tu mà chúng ta tu mà sai, chúng ta có xấu hổ không?

(38:19) Ở đây người ta đem cái sức của người ta, nửa đêm người ta dậy, người ta nấu cơm cho mình ăn, người ta thay thế cái sự mà đi xin cho mình để người ta nấu cơm cho mình ăn cho đúng, mà mình ăn không đúng, mình tu không đúng thì mình có xấu hổ không? Bởi vậy, cho nên vì vậy mình đi xin ăn từng bữa, từng nhà, mà khi mình tu không đúng, mình thấy mình còn khởi một cái tâm tham, mình quan sát thấy mình còn cái tâm tham là mình đã tự xấu hổ rồi, xấu hổ với cái bữa cơm của người ta cúng dường cho mình ăn.

Huống hồ mình vô đây, các sư, các thầy thấy cô Út rất là cực khổ. Cực khổ mọi mặt, có cái gì mà khổ thì cô kê vai cô gánh vác hết. Cô không từ ai. Lo cho chúng ta, cho có một ngày một bữa ăn để cho chúng ta thực hiện. Nhưng mà chúng ta tu không đúng thì chúng ta có xấu hổ không. Hay là chúng ta sống chơi chơi cho nó qua ngày tháng. Cô chỉ mong làm sao cho một người tu chứng là cô rất mừng vì cái công của cô làm nó không có uổng.

Mà nhìn trước nhìn sau, mà thấy quý sư nói chuyện, thấy quý sư đi tới, đi lui, thấy quý sư không chịu đi kinh hành, là cô đau xót vô cùng. Cô nói với Thầy mà, cô đau xót vô cùng. Con muốn làm sao cho quý sư tu đúng, quý sư đi kinh hành nhiều, để tâm tỉnh thức, để quan sát, đừng có ngồi nhiều trong thất nó sinh ra lười biếng hoặc cái này cái khác. Đừng có đọc kinh sách, đừng có ham học mà ở đây phải ham giải thoát.

Vì học thì nó phải có trường có xá có này kia người ta cấp chứng chỉ này kia, mà bây giờ vô đây ở như thế này rồi, Thầy không cấp chứng chỉ được mà con cũng không cấp chứng chỉ được. Họ đi ra họ làm cái gì đây. Bất quá đi ra thì họ nói xấu con, họ nói con thế này thế kia, thế nọ, thì họ nói có nhằm nhò gì đối với con nhưng mà uổng cho cái công của họ tu.

(40:18) Một trăm mấy chục người về đây rồi, bây giờ nhìn lại công dã tràng. Bây giờ đi ra có ra gì đâu, có phải đi ra ngoài đó họ tu họ thành Phật, họ giải thoát thì mình cũng mừng đi. Tại chỗ này mình dạy người ta không được, người ta ra kia người ta đã giải thoát. Còn bây giờ nhìn lại cái người nào cũng chơi vơi hết, không có ra gì hết. Không làm được một cái gì hết. Ở mình cũng không được, ra ngoài kia sống thì chỗ này người, chỗ kia người, cuối cùng không người nào được hết. Đau lòng.

Vì những người đã đến gặp mình, dù là một giây, một phút thôi, nó cũng có cái tình cảm ở trong đó rồi. Khi ra đi mình cũng nhớ chớ, cũng thương chớ, làm sao mình quên được, là con người mà, chứ đâu phải cây đá mà quên. Cái hình ảnh của mỗi người đều ở trong cái đầu của mình mà, nhớ đến người đó mà người đó được giải thoát, người đó được hạnh phúc thì mình sung sướng, mà người đó không có được hạnh phúc không có được giải thoát mà đang trên cuộc đời đau khổ như thế này, thì mình có sung sướng gì khi mà mình đã được giải thoát.


379- ĐẠI THỪA KHÔNG LÀM CHỦ ĐƯỢC SANH TỬ

 

379- ĐẠI THỪA KHÔNG LÀM CHỦ ĐƯỢC SANH TỬ

(48:17) Phật tử: Thưa Thầy, con cũng xin thưa Thầy. Con có thắc mắc điều trong các vị Tôn túc như quý thầy, quý Thượng tọa, đến chức Hòa thượng, mà sao con thấy cái mức lên của mấy ông được phong rồi đó, đã là cao rồi, sao con thấy có nhiều vị mà họ còn chấp trước, rồi nóng nảy, rồi coi cái tôi của mình, cái ngã của mình lớn quá, thì theo ông, ông thấy những cái điều đó khiến con hoang mang lắm. Con thấy làm lạ, tại vì trong giáo pháp là con nghĩ đến mức độ đó là họ đã phá hết rồi, mà sao vẫn còn những cái điều đó là?

Trưởng lão: Bây giờ Thầy nói như thế này nè, cái Giáo hội là của Phật giáo, là các vị Hòa thượng, Tôn túc, những người có trình độ học thức, có sự hiểu biết của kinh sách Đại thừa. Còn cái sự tu tập để làm chủ, thì quý Hòa thượng không làm được đâu. Nghĩa là làm chủ sanh, già, bệnh, chết rồi quý Hòa thượng, tại sao mà, như các con thấy như những vị Hòa thượng, cao Tăng đó đã có những cái Tu viện lớn.

(49:39) Thí dụ đây như Hòa thượng Thanh Từ đi. Sao Hòa thượng còn đi bệnh viện, còn đi uống thuốc, còn đi bác sĩ? Hằng ngày phải có người đến chích thuốc, đến thăm coi thử có bệnh không. Nuôi dưỡng Hòa thượng sống trong tuổi già đó bằng thuốc thang, như vậy đâu phải, phải không.?

Nghĩa là Hòa thượng thông suốt, từ trong các trường Phật viện để học kinh sách thông suốt rồi ra giảng dạy. Rồi lấy qua cái sự tu tập của các vị Thiền sư Đông Độ của Trung Quốc. Rồi mình không có chế tạo ra một cái gì của Phật giáo từ cái người Việt Nam của mình. Cho nên cuối cùng là các vị không làm chủ được sanh, già, bệnh, chết. Cho nên các vị làm sao mà, bây giờ Giáo hội thì phải có đó. Cũng như Thầy bây giờ đứng ở trong cái vị trí của Giáo hội, ban chứng minh của Giáo hội, nhưng mà tất cả các Thầy, họ làm sao làm chủ được như Thầy?

Nhưng mà nói họ thì họ đâu có nghe, trời ơi, tu cực khổ lắm chứ đâu có phải. Ăn ngày một bữa, mà các vị Hòa thượng đó có ăn ngày một bữa được không? Sáng phải có cái này kia chứ, các con thấy chưa? Mà ngay từ tuổi trẻ mà không rèn luyện ý chí của mình, để vượt qua những cái khó khăn của cái tâm dục thì lớn làm sao mà làm chủ được. Cho nên toàn bộ Giáo hội Phật giáo không thể nói quý Hòa thượng là hiểu biết, là giải thoát. Không đâu, cả một vấn đề tu tập

(51:06) Các con có nghe Thầy chín năm (tháng) ở trên Hòn Sơn, để mà sống một hình một bóng? Lên Hòa thượng Thanh Từ dạy pháp tu, tu thiền đó, tức là ngồi lại biết vọng liền buông, để tất cả những cái ý vọng tưởng của mình buông xuống. Ôm chặt nghĩ rằng khi mà buông hết thì chứng đạo chứ gì? Cho nên Thầy lên Hòn Sơn ôm pháp tu chín năm (tháng) ăn toàn lá cây. Ban đầu tập ăn cơm, rồi ít cơm, rồi rau nhiều, lần lượt ăn toàn lá cây không. Thế mà thâm sân si không hết mấy con.

Phật tử: Chính Thầy hả Thầy?

Trưởng lão: Chính bản thân Thầy nè, khổ hạnh đến cái mức độ. Nghĩa là cái người quyết đi tìm con đường giải thoát, chứ không phải là cái người tu chơi. Còn cái hạng mà tu chơi bây giờ mấy con thấy bao nhiêu Thầy? Tu chùa to Phật lớn thế này thế nọ, tuổi lớn như Thầy hoặc nhỏ hơn Thầy đều là Hòa thượng hết rồi, nhưng mà bệnh rề rề hết. Còn riêng Thầy nỗ lực tu, đến bây giờ Thầy làm chủ sanh, già, bệnh, chết mấy con thấy, tám mươi mấy tuổi rồi vẫn khỏe khoắn.

Phật tử: Thầy tám mấy rồi Thầy?

Trưởng lão: Tám mươi hai. Năm tới đây ít hôm đây là tám ba tuổi rồi, các con thấy không? Thầy khỏe khoắn đi như thường, không run rẩy, không chống gậy phải không, mấy con thấy không? Không nằm la liệt. Mấy con hỏi chú Mật Hạnh với cô Trang nè, cô Út có thấy Thầy mà rên la bệnh tật không?

Mà mấy người đó là rên la bệnh tật đó chứ, còn riêng Thầy thì không có bệnh đau gì hết, các con thấy lợi thiệt lợi, phải không? Cho nên các Hòa thượng làm sao được mấy con? Cả một cái Giáo hội đâu phải có một quý thầy đâu? Khi mà Thầy tổ chức cái Hạ năm đó thì Hòa thượng Trí Quảng, Trưởng ban Hoằng pháp Trung ương đó đã lên đây. Và một số quý Hòa thượng ở trong Giáo hội đều đến Tu viện - Chùa Am đó, mà mấy con có đến thăm rồi đến đó tổ chức cái Hạ năm đó.

(53:15) Sau đó thì Thầy đã nhắc nhở quý Hòa thượng rất nhiều: "Chúng ta hãy nỗ lực tu hành để làm chủ sự sống chết". Nhưng tới bây giờ có vị Hòa thượng nào đâu? Nói là một lẽ nhưng mà đâu có dám ăn một ngày một bữa, có phải không? Cho nên mỗi lần bây giờ có trường Hạ này kia, Thầy nói đừng có mời Thầy. Mời Thầy mà Thầy bắt chúng phải ăn ngày một bữa chắc họ cũng không có về nhập Hạ nữa đâu. Bởi vì ăn ngày một bữa họ trốn, họ không dám về đó, các con thấy không? Đâu có phải chuyện, coi vậy cái ăn nó đâu phải, mình phải làm chủ cái ăn, cái ngủ của mình. Mà mình không làm chủ được cái ăn, cái ngủ thì mình chưa có mong mình làm chủ được cái sự sống chết của mình đâu. Có gì hỏi Thầy đi!


398- PHẢI DỪNG TƯỞNG TUỆ

  398- PHẢI DỪNG TƯỞNG TUỆ (46:53)  Sư Tuệ Duyên : Dạ, về hôn trầm, thì hôn trầm thùy miên thì nó không có đau tê gì, chỉ cái phần nó không ...