380- KHÔNG DÙNG THẦN THÔNG DỤ NGƯỜI
(24:06) Các sư có hiểu điều Thầy nói không? Bây giờ quý thầy, quý sư đến đây, sống với Thầy rất khổ, ăn ngày có một bữa, không được vui chơi một cái gì cả hết. Thế mà chúng ta không đạt được, không phải uổng sao? Tại sao Thầy không thể hiện thần thông để mà lòe quý thầy để mà cho quý thầy ham tinh tấn tu? Điều đó điều sai. Thần thông thì nó phải có cái lợi ích của trong cái thần thông đó thì mới thực hiện còn cái không lợi ích không thực hiện.
Các sư, các thầy sẽ hỏi tại sao Thầy biết những người điên khùng như vậy mà còn nhận. Hoặc là Thầy chẳng biết gì hết. Nói đúng ra hoàn toàn người nào đến đây Thầy biết người đó tu được, người nào tu được, tu không Thầy biết hết. Tại sao Thầy biết hết, bởi vì Thầy chưa thấy có một người nào tu được cho nên Thầy chưa có nhận. Cho nên đến đây ai xin Thầy cũng từ chối hết, không người nào Thầy muốn nhận. Nhưng mà trước lòng tha thiết muốn tu, Thầy không nỡ từ chối.
Vì một con người tu thì không có bao giờ mà làm ác ai hết. Người ta tham thì người ta nói nhiều thì mình cũng chấp nhận thôi, tu được hay không? Cho nên quý thầy, quý sư vô đây làm sai, trước kia thì Thầy có một lúc Thầy bắt ức chế, như Mật Hạnh là Thầy ức chế. Mật Hạnh ức chế nhập được Sơ Thiền đã là thực hiện được những cái Thiền Định rồi. Nhưng mà vì ức chế cho nên Thầy biết rằng, nó sẽ thực hiện đi đến cái mức độ cuối cùng là cái tâm chưa ly dục ly ác pháp thì nó sẽ tai hại vô cùng.
Cho nên Thầy xả ra, Thầy biết là đạo Phật, người nào ý thức được, sống không phóng dật, xả tâm mình, nhàm chán thế gian thì người đó sẽ tu được. Còn người còn ham thích thế gian thì không thể nào tu được. Thật sự ra thầy nghiệm lại mình coi mình còn ham thích nó không, nếu mà còn ham thích chút xíu, còn thấy đời đẹp thì không tu được gì hết, mà phải thấy nhàm chán, chán ngấy cái đời này. Nhìn thấy cuộc đời này nhàm chán, thật chán thì quý sư mới tu được.
Và tu được thì lúc bấy giờ nhàm chán rồi thì không còn vui với ai nữa, không còn thích nói chuyện với ai, không còn làm bè bạn với ai nữa hết, thì lúc đó sẽ tu được. Bởi vậy cho nên Thầy nhàm chán cuộc đời mà Thầy nhập thất mười năm, hai chục năm mà Thầy chịu đựng nổi trong cái sự tu tập của Thầy mà. Thầy không còn ham thích cái cuộc đời này nữa. Còn bây giờ bắt buộc mà mình tự ép mình vào tu mà mình còn ham thích mình tự dối mình.
(26:50) Còn Mật Hạnh, còn quý thầy hồi đó ở đây, Thầy bắt ép. Thầy thấy rõ ràng là, Thầy bắt ép họ độc cư chứ gì. Mật Hạnh thì nó là cháu của Thầy nó sợ chứ gì, nó không dám. Nhưng mà quý sư quý thầy thì, Thầy bắt ép thì trước mặt Thầy thì không nói chuyện, sau đó nửa đêm mười hai giờ thức, bởi vì không nói chuyện chịu không nổi mà. Mười hai giờ thức rồi rủ nhau ra cái thất của sư mới đến ở đây này, ra góc đó, lén ra góc đó mà nói chuyện.
Vậy mà không tránh khỏi Thầy, Thầy còn ra Thầy gặp Thầy điểm mặt. Ba bốn lần như vậy Thầy mới kêu Thầy đuổi một lượt ba thầy. Khi ra đi rồi họ nói Thầy đủ thứ, nói xấu Thầy đủ thứ. Nói Thầy nào là lấy pháp của Thầy để thí nghiệm đệ tử, nào cái này, nào cái kia. Thầy nói pháp của Thầy Thầy không có chế, pháp của Phật chứ không phải pháp của Thầy. Thầy không sợ cái điều đó đâu. Phật dạy sao, Thầy dạy y như vậy chứ Thầy có chế pháp mới đâu.
Cho nên vừa rồi cái cuốn chín thì phải, Thầy nói đến thầy Chơn Đức, thầy cũng lập luận cái đó đối với ở ngoài Hà Nội, với một số cư sĩ ở ngoài Hà Nội, nói Thầy lấy pháp môn của mình để thí nghiệm đệ tử như là Thầy chế ra một thứ thuốc mới để thí nghiệm. Đó, rõ ràng mà. Vì chính những thầy, Thầy đã đuổi ở đây, họ đã nói câu nói đó rồi, cho nên họ đã lặp lại, thầy Chân Đức đã lặp lại cái lời nói của cái pháp Thầy rồi, đó chứ không phải là thầy Chơn Đức mới biết.
(28:22) Thầy biết điều này rất rõ. Nhưng Thầy không ngại đâu. Thầy nói rằng cuộc đời của Thầy chỉ đào tạo được một người thôi, một người chứng như Thầy thôi, là Phật Giáo vẫn còn. Thầy không cần nhiều. Thầy chỉ cần tha thiết một người về đây mà nỗ lực, không nói chuyện ai hết, sống một mình, có điều gì cứ thưa hỏi Thầy, Thầy chỉ dẫn dắt người đó tới nơi tới chốn. Mà đi nói chuyện người này, người kia rồi thì ngàn đời Thầy không bao giờ mà Thầy đem một cái pháp mà màu nhiệm nào mà Thầy dạy được hết.
Bởi vì những người này không thể nào là con người giải thoát được. Làm sao dạy được. Dạy, có tâm thương yêu tha thứ họ, dạy họ thì họ sẽ tu điên, họ sẽ tu họ đi đến chỗ bệnh tật. Ngày hôm nay họ chưa làm được, nhưng ngày mai họ làm được thì nó sẽ lạc vào con đường điên. Mà nếu họ có những cái thần kinh có cơ thể khỏe mạnh, thì họ sẽ thực hiện những cái thần thông tưởng này, thì thế gian này rất, họ sẽ bị những danh lợi và sắc đẹp, qua cái thần thông của họ sẽ cám dỗ họ liền tức khắc.
Bởi vì họ chưa có ly, họ chưa có diệt được cái lòng dục của họ, thì họ có thần thông thì họ bị cám dỗ ngay liền. Và những người mà có khả năng, có cơ thể mà khả năng như vậy, họ sẽ thực hiện pháp hướng sẽ có thần thông. Minh Tông mà nếu không khạc ra máu, không đứt mạch máu mao quản ở trong phổi của nó đó, thì đương nhiên nó có thần thông.
(30:00) Và thần thông rồi thì Thầy cũng không làm sao mà Thầy khóa cái thần thông này được. Chỉ có đem nữ sắc đến mà dập cho nó, làm cho nó ô nhiễm thì nó mới phá được cái thứ này, chứ còn không thì không phá được. Nhưng mà chắc chắn nó có thần thông thì ra nó bị ô nhiễm nữ sắc, không thể nào tránh. May mà nó khạc ra máu nó đình chỉ, chứ nếu còn không, nếu mà nó không khạc ra máu thì nó sẽ thực hiện được thần thông cho mọi người sẽ thấy.
Nó lấy cái pháp hướng của Phật, mà nó dám thực hiện tà đạo của nó, nó thần thông. Nó dám tuyên bố với Thầy mà. Thầy nói thật hôm nay có mặt quý sư, quý thầy tất cả, may là chư Phật còn giữ được cái chìa khóa, chứ không khéo là nó đã thực hiện thành một cái người rất lớn mà có thể giết hại chúng sanh trong cái đời này chứ không phải đời sau.
Cho nên ở đây, Thầy nói rằng Thầy đã lỡ mà đem cái pháp này ra nói rồi, Như Lý Tác Ý rồi, cho mọi người biết rồi, không khéo người ta sẽ sử dụng nó, người ta tin tưởng người ta sử dụng nó bằng một cái tà đạo. Tại sao Thầy nói tà đạo, là tại vì cái tâm chưa ly dục ly ác pháp mà mình luyện cái này thì tà đạo chứ sao. Phải hiểu được cái điều đó.
Còn cái tâm ly dục ly ác pháp sống đúng giới hạnh của một đời sống tu sĩ, nó ly dục ly ác pháp rồi, thì pháp này nó sẽ đưa dần đến Chánh Pháp chứ không còn tà đạo. Còn cái tâm mình chứa một cái lòng ham muốn, mà mình thực hiện cái pháp này thì nó, cái cơ thể mình không bị bệnh, không bị gì hết, nó có cái khả năng, thì nó sẽ thể hiện được cái lực của nó rồi.
Cho nên Thầy nói thật sự ra, một cái người mà luyện tập về cái pháp hướng này, họ đâu có cần ly dục ly ác pháp đâu, họ sẽ thực hiện được, nhưng mà nó trở thành tà đạo, nó có những thần thông, mà thần thông kinh khủng ghê gớm lắm.
Cô Thanh Hải, cô đã thực hiện được những cái điều này, mà có những chút ít thần thông này, cũng đều chính cô đã, do cái chỗ này mà cô đã cám dỗ biết bao nhiêu người theo cái đạo Thanh Hải. Thầy hiểu được cái điều này, nhưng nó là tà đạo. Cho nên nó đâu có đưa cô đi đến cái chỗ mà thân tâm cô thanh tịnh đâu. Cô ô nhiễm rõ ràng mà.
(32:10) Đó thì hôm nay Thầy nói, những cái lời băng này Thầy ghi lại, giữ lại, Thầy không có bao giờ sai, để cho thấy rõ ràng là cái sai của người ta, là ngay cái bước đầu vô mà không ly dục ly ác pháp mà cứ tập luyện, ở những cái chỗ để tìm cái thần thông.
Và thầy Thông Vân cũng là cái trường hợp tham vọng đó, để mà hỏi Thầy, khéo léo hỏi Thầy để mà Thầy nhắc đến cái chỗ mà tịnh chỉ hơi thở. Không phải Thầy không biết đâu, nhưng bây giờ làm sao bây giờ? Không thể nào mà, mà như thế nào. Nhưng càng có những điều kiện xảy ra, để chứng minh cho chúng ta học, chúng ta hiểu chúng ta rõ được, chúng ta mở con mắt lớn ra để chúng ta thấy được, những cái pháp môn của tất cả những cái tôn giáo ngoại đạo trên thế gian này có là những gì.
Mà trong lúc đó Thầy đang cố gắng hết mình để mà soạn và viết một cái nền đạo đức cho con người, chứ không bao giờ đem cái thứ bậy bạ này dạy. Nhưng bây giờ Thầy không nói ra, thí dụ như bây giờ Thầy không nói rằng mình có Tam Minh, có này, có kia, có nọ, thì quý sư nghĩ rằng đó là pháp thường thôi. Cũng như Đức Phật nói, ta nói, ta chấp nhận là cái thần thông giáo hóa, mà không chấp nhận thần thông biến hóa mà thần thông kí thuyết, có nghĩa là ta không phải không có những cái thứ đó.
Đức Phật đã xác định vậy, nghĩa là bây giờ Ông nói những cái đó huyễn hóa tức là Ông có chứ gì, nhưng mà cái này không có lợi ích đâu. Trái lại Thầy thì Thầy bao giờ cũng muốn đi vào con đường đạo đức đúng cái lời của Phật nói, không bao giờ thực hiện thần thông là bởi điều này. Bởi vì thực hiện thần thông, bây giờ mình có dạy đạo đức người ta, người ta nói người ta ham đạo đức chứ sự thật ra không phải họ ham đạo đức đâu mà họ ham thần thông.
(34:03) Ham đạo đức là ham cái đường giải thoát chứ không phải là ham cái sự thần thông. Nhưng cái người mà ly dục ly ác pháp rồi làm sao người ta không có. Tâm người ta thanh tịnh làm sao người ta không có cái gì? Mình phải đặt một câu hỏi rất lớn chứ, tâm một người thanh tịnh như Phật mà làm sao không có thần thông. Tại sao người ta tôn xưng Phật người ta không có dám làm hại Phật.
Không phải trong thời Đức Phật không có thần thông. Có bao nhiêu, ngoại đạo nó luyện thần thông còn hơn bây giờ nữa. Trong cái thời đó là thời thanh tịnh mà, nó đâu có ô nhiễm như vật chất chúng ta bây giờ. Còn bây giờ chúng ta vật chất nó ô nhiễm làm sao chúng ta luyện được. Còn thời Đức Phật là cái thời thanh tịnh, người ta chỉ cần luyện tập ở trong núi non là người ta có thần thông rồi.
Cho nên trong khi đó, thần thông của ngoại đạo không đối với Đức Phật ra cái gì hết mà. Nghĩa là như là hạt cát, còn cái sức thần thông của Phật như thế này. Vì do cái tâm thanh tịnh người ta. Còn mình, mục đích của mình tìm cái tâm thanh tịnh như Đức Phật thì cái thần thông đó chỉ là huyễn hóa thôi. Nhưng mà làm sao không có. Có để làm gì đây.
Cho nên ở đây chúng ta nói thật sự, có nhiều người đặt câu hỏi, Thầy có thần thông sao Thầy không biết thầy Thông Vân điên mà nhận thầy Thông Vân vô đây tu, phải không? Cho nên ở đây tại sao Thầy nhận thầy Thông Vân? Như thầy Chơn Thành hỏi Thầy cái câu hỏi, cái người bại liệt thần kinh, thì cái người đó họ có thể tu được hay không. Thầy chưa trả lời trong cái cuốn sách, chứ Thầy trả lời cuốn sách là tức là Thầy đã biết những cái người nào mà nó thuộc về cái loại nào rồi.
Bây giờ một cái người mà lên đồng nhập xác mà đến đây xin tu, Thầy biết người đó sẽ bị như thế nào khi mà tu pháp này. Thầy biết hết chứ, nhưng mà tại sao Thầy nhận họ. Thầy nhận họ làm cho họ không bất mãn với Phật pháp. Đến đây lần lượt gỡ lần để cho họ đi vào con đường đạo đức. Đó là Thầy thương họ, chứ đâu phải Thầy sợ ba cái điên khùng của họ đâu. Thầy đâu có phải sợ gì một người điên ở đây để rồi mang tiếng cái chùa này điên sao. Thầy đâu sợ. Pháp của Thầy là pháp của Phật chứ đâu phải của Thầy. Thầy đâu có chế ra cái pháp nào của Thầy đâu mà Thầy sợ.
Nếu mà pháp của Phật điên thì Phật dạy người ta điên chứ Thầy đâu có dạy. Thầy chỉ lấy cái pháp của Phật mà Thầy tu, Thầy được giải thoát thôi. Thầy đâu có sợ, Thầy đâu có mong quý thầy mà đến đây cực khổ Thầy. Nhưng vì tha thiết đến đây xin, Thầy vẫn cho. Không phải Thầy không biết đâu. Những cái hạng đồng cốt vô đây cái mặt là thấy đã biết liền. Phải không? Còn những cái người mà thần kinh bại liệt vẫn thấy cái mặt biết liền mà, đâu phải không biết đâu.
(36:47) Đây Thầy nói không có thần thông gì hết, với con mắt của quý sư, quý thầy cũng vẫn biết người đó được mà. Nghĩa là ở ngoài đời người ta nói cái người mát mát, đó là người thần kinh bại liệt. Còn cái người lên đồng nhập xác ta thấy cái mặt của họ là đã biết liền rồi. Còn cái người mà không có cái trạng thái đó là mình thấy mặt mình biết rồi, đâu phải là thần thông. Đó Thầy nói hôm nay để biết rõ ràng chứ không phải không.
Nhưng trước sự tha thiết của họ đến đây họ xin, họ là một đồng cốt, họ xin tu theo pháp Phật. Bây giờ đuổi họ không đi, họ nói Thầy đuổi con, con không đi, thì như thế nào. Không lẽ mình là một tu sĩ mình xách gói quăng ra. Mà bây giờ người ta tha thiết như vậy thì mình khuyên họ, bây giờ tu một tháng, nửa tháng, hai tháng, ba tháng chừng nào coi được thì thôi. Nhưng mà coi ở quen rồi thì người ta tu đúng, tu sai người ta tu theo kiểu người ta, người ta không có tu theo mình, thì mình cũng đành chịu thôi chứ bây giờ làm sao.
Rồi bây giờ người ta ở thêm nữa thì cũng đành chịu thôi chứ không sao gì. Nhưng mà các thầy cứ nghĩ rằng mỗi một ngày qua, mà cái số lượng đông người thì trong tu viện chúng ta nó đâu phải là có cái tổ nấu cơm, mà chỉ có hai, ba người phụ nữ người ta nấu cơm. Bởi vì nhìn thấy cái này, hột cơm mà của một cái người làm ra cho chúng ta ngồi tu mà chúng ta tu mà sai, chúng ta có xấu hổ không?
(38:19) Ở đây người ta đem cái sức của người ta, nửa đêm người ta dậy, người ta nấu cơm cho mình ăn, người ta thay thế cái sự mà đi xin cho mình để người ta nấu cơm cho mình ăn cho đúng, mà mình ăn không đúng, mình tu không đúng thì mình có xấu hổ không? Bởi vậy, cho nên vì vậy mình đi xin ăn từng bữa, từng nhà, mà khi mình tu không đúng, mình thấy mình còn khởi một cái tâm tham, mình quan sát thấy mình còn cái tâm tham là mình đã tự xấu hổ rồi, xấu hổ với cái bữa cơm của người ta cúng dường cho mình ăn.
Huống hồ mình vô đây, các sư, các thầy thấy cô Út rất là cực khổ. Cực khổ mọi mặt, có cái gì mà khổ thì cô kê vai cô gánh vác hết. Cô không từ ai. Lo cho chúng ta, cho có một ngày một bữa ăn để cho chúng ta thực hiện. Nhưng mà chúng ta tu không đúng thì chúng ta có xấu hổ không. Hay là chúng ta sống chơi chơi cho nó qua ngày tháng. Cô chỉ mong làm sao cho một người tu chứng là cô rất mừng vì cái công của cô làm nó không có uổng.
Mà nhìn trước nhìn sau, mà thấy quý sư nói chuyện, thấy quý sư đi tới, đi lui, thấy quý sư không chịu đi kinh hành, là cô đau xót vô cùng. Cô nói với Thầy mà, cô đau xót vô cùng. Con muốn làm sao cho quý sư tu đúng, quý sư đi kinh hành nhiều, để tâm tỉnh thức, để quan sát, đừng có ngồi nhiều trong thất nó sinh ra lười biếng hoặc cái này cái khác. Đừng có đọc kinh sách, đừng có ham học mà ở đây phải ham giải thoát.
Vì học thì nó phải có trường có xá có này kia người ta cấp chứng chỉ này kia, mà bây giờ vô đây ở như thế này rồi, Thầy không cấp chứng chỉ được mà con cũng không cấp chứng chỉ được. Họ đi ra họ làm cái gì đây. Bất quá đi ra thì họ nói xấu con, họ nói con thế này thế kia, thế nọ, thì họ nói có nhằm nhò gì đối với con nhưng mà uổng cho cái công của họ tu.
(40:18) Một trăm mấy chục người về đây rồi, bây giờ nhìn lại công dã tràng. Bây giờ đi ra có ra gì đâu, có phải đi ra ngoài đó họ tu họ thành Phật, họ giải thoát thì mình cũng mừng đi. Tại chỗ này mình dạy người ta không được, người ta ra kia người ta đã giải thoát. Còn bây giờ nhìn lại cái người nào cũng chơi vơi hết, không có ra gì hết. Không làm được một cái gì hết. Ở mình cũng không được, ra ngoài kia sống thì chỗ này người, chỗ kia người, cuối cùng không người nào được hết. Đau lòng.
Vì những người đã đến gặp mình, dù là một giây, một phút thôi, nó cũng có cái tình cảm ở trong đó rồi. Khi ra đi mình cũng nhớ chớ, cũng thương chớ, làm sao mình quên được, là con người mà, chứ đâu phải cây đá mà quên. Cái hình ảnh của mỗi người đều ở trong cái đầu của mình mà, nhớ đến người đó mà người đó được giải thoát, người đó được hạnh phúc thì mình sung sướng, mà người đó không có được hạnh phúc không có được giải thoát mà đang trên cuộc đời đau khổ như thế này, thì mình có sung sướng gì khi mà mình đã được giải thoát.