387- CÒN TÁI SANH LUÂN HỒI DO MANG NGHIỆP THAM SÂN SI
(22:05) Đâu
phải là cái thần thức, đâu phải linh hồn chúng ta đi tái sanh, mà là cái nghiệp,
cái nghiệp do hành động thiện ác của chúng ta mà trở thành nghiệp.
Cái nghiệp
như thế nào? Chúng ta uống rượu, nó sẽ quen đi với cái rượu, không có rượu thì
nó làm cho cơ thể chúng ta khó chịu. Phải không? Chúng ta hút thuốc, nó quen
đi, bây giờ không có hút thuốc nghe nó buồn, nghe nó làm sao khó chịu trong người
mình, chỉ cần hút thuốc vô là thấy nó khỏe liền.
Đó là cái
nghiệp, cái nghiệp nó dẫn dắt mình, nó lôi mình làm cho mình khổ sở. Cái nghiệp,
do vì vậy mà khi mà chúng ta nhiễm cái gì, nó thành cái nghiệp đó.
Bây giờ,
chúng ta lại làm chủ được cái nghiệp, tức là nó làm sao nó dẫn mình đi tái sanh
được? Phải không? Nó còn tham, sân, si thì nó dẫn mình đi tái sanh. Còn bây giờ
hàng ngày Thầy tu, tại sao Thầy tu mà Thầy lại làm chủ được cái nghiệp?
Tại vì Thầy,
mới đầu Thầy không có cái tâm không tham, không sân si đâu. Nhưng mà hàng ngày
Thầy nhắc: "Tâm không tham, sân, si nhen! Ly dục, ly ác pháp
đi!". Phải không? Hay hoặc là Thầy nói: "Tâm như cục đất,
ly tham, sân, si đi! Đừng có tham, sân, si! Tham, sân, si là ác pháp".
Thầy nhắc nó như vậy. Nhưng mà ngày nào Thầy cũng huân, Thầy nhắc vậy, nó thành
một cái nghiệp không tham, sân, si.
Còn hồi đó
(đến) bây giờ, mỗi chút gì chúng ta cũng tham, sân, si thì nó huân thành cái
nghiệp tham, sân, si chứ gì? Còn bây giờ, Thầy huân cái nghiệp không tham, sân,
si chứ gì? Mà cái nghiệp không tham, sân, si thì nó có tái sanh không quý vị?
Còn bây giờ, chúng ta đi tái sanh là do cái nghiệp tham, sân, si tái sanh chớ
đâu phải linh hồn chúng ta đi tái sanh!
Bởi vì Đức
Phật xác định mà, thân Ngũ Uẩn chúng ta: Sắc Thọ Tưởng Hành Thức, thì cái Thức
của chúng ta nó cũng hoại diệt luôn chớ! Nó rã cái thân này là nó rã hết. Cái Sắc
Uẩn này nó rã thì cái Thức Uẩn nó cũng rã. Thì nó đâu còn cái gì đâu, nó đâu
còn gì cái Thức đâu?
Nghĩa là nó
không còn một chút xíu nào hết. Hễ mà chúng ta còn chấp nó ở trong này nó có
cái thần thức, thân này nó có cái linh hồn biết, cho nên vì vậy mà thấy có linh
hồn nhập vào đồng cốt, thì đó là điều tưởng của chúng ta thôi, chúng ta sai,
không đúng đâu.
Tưởng có
nghĩa là chúng ta thấy có những cái trạng thái thật sự có linh hồn. Nhưng mà trạng
thái từ đâu mà xuất ra chớ đâu phải có linh hồn người chết thật! Bởi vì Đức Phật
đã nói rằng nó không có cái gì, khi mà chúng ta chết rồi, nó không còn có cái
gì hết.
Nó chỉ còn
có cái hành động thiện ác, tức là nó thành cái nghiệp thiện ác của chúng ta,
cái đó nó đi tái sanh. Cho nên chúng ta mãi mãi tái sanh là trong cái hành động
thiện ác của chúng ta.
(24:20) Đó
thì hôm nay chúng ta đã rõ biết được. Khi bây giờ các vị không tu thì các vị
làm sao có một cái có này để mà các vị mãi mãi được?
Cho nên cái
bây giờ chúng ta chưa có là chúng ta chưa có cái không tham sân si. Hàng ngày
chúng ta huân tập nó trở thành một cái nghiệp, cái lực không tham sân si. Cái
nghiệp lực không tham sân si. Phải không? Cái nghiệp kia là cái nghiệp tham sân
si. Còn cái nghiệp này là cái nghiệp không tham sân si. Do đó chúng ta huân tập
thực hành cái này.
Vì vậy mà Đức
Phật ví dụ, cái cây kia nếu chúng ta vạt bỏ vỏ, bỏ giác thì còn cái lõi. Nhưng
mà cái lõi này đâu phải từ cây mới mọc lên có lõi được đâu, nó phải có một quá
trình thời gian nó mới có. Thì chúng ta là con người, chúng ta phải có quá
trình thời gian tu, nhưng mà tu đúng, nó mới có cái lõi.
Mà tu không
đúng, bây giờ quý vị không có cái pháp Như Lý Tác Ý đi, quý vị không có hướng
tâm, không nhắc đi, mà cứ ngồi thiền vậy nó có cái lõi được không?
Rồi quý vị
chấp nó có cái Phật Tánh, vậy thì nó tự ở trong thân này nó có, thì quý vị tu để
mà quý vị giữ cái đó, để mà nó thường hằng như vậy, thì cỡ như ông Phật ngu quá
vậy? Tại sao có Phật Tánh mà đi đầu thai hoài vậy? Phật sao toàn giác mà tại
sao lại ngu vậy mà đi? Để ham đắm cái gì mà đi?
Thì cái đó
là một cái tưởng của chúng ta thôi, sự thật ra chúng ta chưa có một cái gì hết.
Nghĩa là con người chúng ta chưa có gì, chúng ta sanh ra từ cái trường sống, tức
là nhân quả. Nếu chỗ nào không có môi trường sống thì chỗ đó không có nhân quả.
Tại sao vậy?
Tại vì nó đâu có hành động đâu. Nó có hành động thì nó mới có mưa, có bão, có
gió. Phải không? Nó có cái hành. Mà có mưa, bão, gió thì nó có cái độ ẩm. Độ ẩm
nó mới có, cây cỏ nó mới sanh ra. Cây cỏ, nó sanh ra thì nó mới có loài vật
sanh ra. Bởi vì cái loài vật sanh ra, nó phải ăn cây cỏ nó mới sống, nó mới
sanh, chớ còn không có cây cỏ, nó sanh ra nó lấy cái gì nó sống?
(26:02) Đây
Thầy đặt cái vấn đề rõ ràng. Bây giờ con người chúng ta là cái thân tứ đại, Đức
Phật nói đất, nước, gió, lửa, mà nó hợp lại, nó thành cái thân của chúng ta. Mà
nếu không có đất, nước, gió, lửa bên ngoài mà chúng ta ăn vào thì chắc chắn cái
thân chúng ta sẽ bị hoại diệt.
Cho nên thí
dụ chẳng hạn bây giờ cái thân của chúng ta nè, bây giờ sanh ra mà trong cái môi
trường sống này nó không có cái vật cho cái thân này ăn thì cái thân này có
sanh ra được không? Mà sanh ra, nó có sống được không? Cũng đâu có được!
Cho nên nó
phải phù hợp. Từ cái cây cỏ, nó sanh ra trước, rồi sau đó lần lượt những cái
loài vật, thứ ẩm ướt nó sanh ra trước, rồi kế đó là cái loài vật noãn sanh, rồi
thai sanh nó mới sanh ra sau. Còn hóa sanh là những cái bậc siêu việt, người ta
mới hóa sanh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét