385-KHÁC NHAU GIỮA THẦN THÔNG CỦA NGOẠI ĐẠO VÀ PHẬT GIÁO
Rồi cuối
cùng thì họ sao? Họ cũng chạy theo danh lợi buôn Phật bán pháp bằng hình thức
mê tín này, bằng hình thức mê tín khác mà sống. Sống trong cách thức lừa đảo
tín đồ để ngồi trong mát ăn bát vàng. Nghĩa là mình nói khéo: "Ờ!
Bây giờ phải cầu kinh như vậy, phải vẽ cho họ, phải trai Tăng cúng dường như thế
này, thế này, để cầu cho vong linh người đó như thế này thế khác." Mình
có biết được cái vong linh đó có thoát sanh hay là chết? Hay hoặc là đi về đâu?
Mình đâu có biết! Nhưng mà mình bày vẽ cho người ta đủ cách, để rồi mình làm
cái đó rồi mình ăn tiền người ta bằng cách này, bằng cách khác. Không phải đó
là cách thức lừa đảo người ta sao? Không phải là cách thức đó bán Phật bán pháp
sao? Để cho mình ngồi trong mát mình ăn bát vàng.
Thay vì mình
phải ra đồng mình cày cấy, mình làm lụng cái này kia mới có tiền ăn. Còn bây giờ
mình bày vẽ cho người ta, người ta bỏ tiền ra: "Bây giờ phải đốt
tiền vàng mã nè, phải dán kho nè, phải dán xe honda, tủ lạnh nè, gửi xuống cho
bà con của mấy bà chết ở dưới có mà xài chứ ở dưới bây giờ khổ lắm, không có ai
sản xuất được cái thứ đó." Thành thử rồi bày đặt như vậy bây giờ
người ta dán đồ mã đủ loại đủ thứ hết. Mà làm sao cái đồ giấy đó mà xài cái gì?
Thế mà chúng ta cũng tin theo mấy cái miệng của ông Thầy. Nói mấy ông Thầy chắc
là Thần Thánh, nói đâu có đó. Cho nên tu riết rồi chúng ta sẽ bị gạt gẫm mà
không biết.
(59:45) Thần thông của ngoại đạo dù cho
tưởng tu tập như Yoga, Mật Tông, khí công, nội công v.v… Vừa rồi các con nghe
báo công an mà cô Út có đem tờ báo. Thì trong cái chuyến đi mà về Phước Hải thì
Minh Tâm có nói chuyện với Thầy:
Là cái ông
đó tự dưng ổng có tới cái ngày nào đó, ổng có vợ con rồi, ổng bảo vợ ổng: "Thôi
đi lấy người khác đi, ổng bây giờ không thể sống chung vợ con được". Mà
ổng đang ăn mặn đồ vậy, bắt đầu ổng ăn chay. Ổng ăn chay rồi tự cái thần lực của
ổng trong đó nó phát hiện ra, rồi ổng trị bệnh người ta. Cho nên nó có những
cái đặc biệt công an đến cái gia đình đó. Từ công an ở cái vùng đó, rồi công an
ở thành phố ra, mới đăng lên trên báo công an.
Những cái
hành động của ông ta làm rất là đặc biệt. Ví dụ như ổng chỉ thổi một hơi thì
cái người bệnh đó họ ngã xuống họ té họ mê man tàn tịch, họ không biết gì hết.
Lấy cái tay của cái người bệnh đó mà dộng ở dưới đá, dưới gạch, dưới ván đùng
đùng vậy mà cái người bệnh không có giật mình, không có tỉnh lại, không có biết
gì hết. Mà khi mà ông hà một hơi thổi trong mặt cái người đó thì người đó tỉnh
lại. Thì hỏi người đó có đâu có nghe đâu gì không? Thì người đó nói không có
đau gì hết, không biết gì hết. Mà hỏi cái bàn tay chỗ này có ê không? Thì nó
hơi ê ê chỗ đó. Mà cái ông đó ổng đi ở trên cái thân của người khác ổng dậm
đùng đùng ở trên thân của người ta mà không có sao hết. Cách thức mà công an nó
diễn tả như vậy.
Nhưng mà
Minh Tâm nói bây giờ hết rồi. Ông đó chỉ có một thời gian thôi. Ổng chỉ ước ao
rằng ổng làm cái điều này. Nghĩa là ổng phải dùng cái lực của ổng đó, ổng đẩy
cái khối cỡ 20kg hay 50kg từ cái chỗ này ổng xê dịch lại chỗ kia, bay lại chỗ
kia được. Thì cái chuyện mà ổng nói để mà ổng làm cái chuyện đó thì ổng chưa
làm. Nhưng bây giờ hoàn toàn là ổng không còn làm được gì hết, không còn trị bệnh
được ai hết, không còn hà hơi thổi ai mà mê man bất tỉnh nữa hết. Nghĩa là hoàn
toàn là coi như là biến mất, cái thần thông của ổng biến mất rồi. Thì trong một
cái bài vấn đáp, tức là một cái bài vấn đạo hỏi, thì Thầy có nói rằng đó là những
cái tưởng. Khi mà cái phước nó đến thì cái người đó không có làm ác, chứ còn nếu
mà cỡ làm ác thì cái ông này vẫn là khi mà cái phước nó hết rồi, thì ông sẽ đi ở
tù.
Cho nên có một
số ngoại đạo tu về Mật tông luyện có những cái Thần thông biết chuyện quá khứ vị
lai. Như ở trên Đà lạt chẳng hạn, như Giáo chủ sương mù ở Đà lạt. Thì ông này ổng
biết chuyện quá khứ. Công an đến bao vây cái chùa ổng thì ổng biết ngày mai hay
ngày mốt có công an đến xét chùa ổng biết liền. Nhưng mà tới chừng mà ổng phạm
vào những cái tâm mà danh lợi, dâm dục, ổng rớt vào trong đó thì cái thần thông
nó mất đi. Cho nên công an đến bao vây bắt ông ta thì bắt quả tang ngay tại trận.
Cho nên từ đó mà đem về điều tra ổng, thì vì vậy mà trên báo chí công an đăng
cái ông Giáo chủ sương mù này làm cho chúng ta thấy cái gia đình Phật giáo
chúng ta có nhiều cái rất là tệ. Đó là thuộc về Mật tông đó các con.
(1:02:37) Cho nên cái tưởng mà khi mà còn
trong sạch thanh tịnh đó thì nó có cái thần thông. Nhưng mà khi mà cái tưởng đó
nó đã bị ô nhiễm đi, vì cái tâm dục họ không ly mà cho nên họ bị ô nhiễm ở trên
sắc dục, trên nữ sắc, cho nên họ sa ngã. Rồi họ sa ngã thì họ sẽ sa vào cái lưới
pháp luật của Nhà nước của công an, rồi họ sẽ bị bắt. Đó là những cái điều kiện
mà xảy ra và đồng thời cái người mà thanh niên ở ngoài trung này mà có những
cái thần thông như vậy do đó ông ta chỉ trị bệnh không lấy tiền của ai hết. Ông
chỉ ước ao rằng Nhà nước nếu mà công an hoặc là Nhà nước mà vì một cái điều kiện
gì ông dùng thần thông này mà nếu mà ông chỉ ước ao rằng những nhà hảo tâm, những
người giàu giúp ổng chừng 3 tỷ bạc ông làm việc từ thiện mà thôi. Nhưng mà ông
chưa có được 3 tỷ bạc thì cái thần thông ông đã mất rồi, không còn nữa.
Đó! Thì các
con thấy đừng có đi trên con đường mà sai lệch của Mật tông. Nó dùng những cái
thần thông tưởng để rồi chúng ta phạm vào một cái danh lợi nào đó thì những cái
thần thông đó chẳng còn và nó đưa đến chúng ta sẽ vào cái sự sa đọa trong danh
lợi và sắc đẹp. Mà tâm dục chưa diệt do tưởng tu tập nên có thần thông, mà tâm
dục chưa diệt ác pháp chưa trừ nên dễ sa ngã trong nữ sắc danh và lợi v.v… Do
sa ngã nữ sắc danh lợi nên thần thông mất dần.
(1:04:07) Ở đây Thầy nhắc lại đó các con
thấy không? Ở đây thì thần thông của ngoại đạo do dùng tưởng mà tu tập. Nhất là
những cái phương pháp Yoga. Yoga nó cũng luyện khi mà dìm ở trong đất, dìm
trong nước, chôn sống nó, nó không có chết. Đi ở trên lửa nó không có nóng. Đó
là những cái phương pháp nó luyện về tưởng. Mà nó biểu diễn người ta thấy rất
là thần thông. Mật Tông thì các con biết nó luyện tập nó biết chuyện quá khứ vị
lai. Còn khí công như cái ông hồi nãy mà Thầy nói đó là khí công. Còn nội công
là những cái người mà người ta luyện nội công đó trọng công đó. Người ta biểu
diễn đó như một cái đống đá vầy người ta dùng cái tay người ta chặt xuống đá nó
bể ra hay gạch nó bể ra, đó là trọng công hay là nội công.
Tất cả những
cái sự luyện tập như vậy để biểu diễn cái tâm danh của mình. Cho nên từ đó khi
mà tạo nên cái thế danh nó có rồi thì bắt đầu từ đó những cái pháp, cái thần
thông đó lần lượt nó sẽ bị mất đi, nó không còn đối với người đó nữa. Cho nên họ
biểu diễn một lần, hai lần rồi dần sau đó thì mình thấy vắng bóng không thấy
ông ta nữa, là lúc bấy giờ ông ta đã mất đi.
Thì các con
cũng biết rằng trong phim nó có những cái người mà người ta biểu diễn. Vạn lý
trường thành như vậy họ chỉ đi qua vạn lý trường thành như thế này thì thấy nó
qua bên kia, thì họ đi xuyên qua đá, qua vách đá một cách dễ dàng. Họ bay lơ lửng
ở trên không cho chúng ta xem. Nhưng mà chỉ có một thời gian rồi họ không làm
được nữa. Cho nên họ biểu diễn có một lúc mà thôi. Đó là những cái người mà luyện
về Mật tông, tu tập về Khí công, tu tập về Yoga và Nội công thì họ sẽ có thần
thông. Nhưng mà khi mà có danh rồi thì họ bị sa ngã liền. Họ dễ sa ngã trong
danh lợi và sắc đẹp. Cho nên từ đó họ mất những cái thần thông đó.
(1:05:48) Do sa ngã nữ sắc danh lợi nên
thần thông mất dần. Vì vậy có nhiều vị Giáo chủ mới xuống núi danh sắc đầy đủ
uy nghi chánh hạnh khiến cho mọi người ai cũng kính nể. Lại có thần thông kêu
mây hú gió, sai binh khiển tướng, tàng hình biến hóa, đi trên nước lửa, ngồi
trên hư không như chim bay, đi xuyên qua vách đá, chui xuống đất như đi trong
hư không v.v… Những hành động này đã khiến cho mọi người kính trọng đem dâng của
cải tài sản và ngay cả sắc đẹp. Tâm dục chưa trừ nên thấy của cải tài sản ham
thích nên lần lần sa ngã và thần thông tiêu mất. Cho nên thỉnh thoảng báo chí
công an phát giác ra đăng tin vị Giáo chủ này, vị Giáo chủ kia, ông Đạo nọ, ông
Đạo kia làm chuyện lừa đảo tín đồ nhẹ dạ.
(01:06:38) Ngược lại Thần thông của đạo Phật
không do tu tưởng mà có. Chỉ ly dục ly ác pháp, diệt ngã xả tâm đoạn dứt tâm
tham, sân, si mạn nghi cùng diệt sạch thất kiết sử. Do tu tập đoạn dứt những điều
này mà tâm được thanh tịnh. Muốn có tâm được thanh tịnh thì phải tu tập giới luật
sống đúng giới hạnh. Do đó thần thông của đạo Phật là thần thông vô dục, vô ác
pháp.
Nhờ giới luật
mà diệt trừ được dục và ác pháp nên trong kinh ước nguyện Phật dạy: "Nếu
Tỳ kheo có ước nguyện mong rằng ta chứng được các loại thần thông, một thân hiện
ra nhiều thân, nhiều thân hiện ra một thân, ta hiện hình tất cả các loài vật,
biến hình đi ngang qua vách qua thành, qua núi đá như đi ngang qua hư không, ta
độn thổ trồi lên ngay qua đất liền như trong nước, ta đi trên nước không chìm
như đi trên đất liền, ta ngồi kiết già đi trên hư không như chim bay với bàn
tay ta chạm và rờ mặt trời, mặt trăng. Những vật có đại oai lực, đại thần lực
như vậy ta có thể. Thân ta có thần thông bay đến phạm thiên". Đó
là đức Phật nói nếu mà chúng ta muốn mà có thần thông như vậy thì phải giới luật,
phải ly dục ly ác pháp thì chúng ta sẽ đạt được thần thông.
Nhưng mà các
con thấy một người mà có thần thông như Phật ly dục ly ác pháp rồi. Thì có danh
lợi, tiền tài, sắc đẹp có cám dỗ họ được không? Đâu làm sao cám dỗ được. Còn những
người mà tập luyện như vậy, không có đúng giới luật cho nên vì vậy mà làm sao
ly dục ly ác pháp được. Mà không ly dục ly ác pháp được thì do đó tâm dục nó
còn, mà khi có những thần thông thì danh với lợi và sắc đẹp của phụ nữ sẽ dễ
cám dỗ cho những vị này sa ngã. Và sa ngã thì mất dần và đi ở tù.
“Muốn
được vậy Tỳ kheo hãy sống đầy đủ giới hạnh, đầy đủ giới bổn, sống phòng hộ sáu
căn với sự phòng hộ của giới bổn. Đầy đủ oai nghi chánh hạnh, thấy sự nguy hiểm
trong các lỗi nhỏ nhặt. Chơn chánh lãnh thọ và tu học các giới học”.
(1:08:36) Đó! Thì các con thấy ở đây nó rất
rõ là đức Phật muốn dạy chúng ta phải đi từ giới. Muốn có thần thông, muốn làm
chủ sanh tử luân hồi, muốn hết vô lậu thì đều là do giới luật mà ra. Thế mà
chúng ta cứ bẻ vụn giới luật. Chúng ta sống cứ chạy theo loanh quanh sự sống chết
của thân này. Hở ra một chút, hở đau một chút là chúng ta đã phạm giới rồi.
Không có chịu giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh. Thầy nói thiệt trong cái đời Thầy
tu hành thà chết nhất định là không bao giờ phạm giới luật. Ai làm gì làm nhất
định là không phạm là không phạm. Cho nên tu cho đến giờ này các con có thấy Thầy
thị hiện thần thông mà biểu diễn cho các con xem bao giờ không? Không bao giờ
mà Thầy làm cái chuyện mà mê man, mê mờ.
Có một lần
Thầy về với Tâm Như một lần ngồi nói chuyện, nó nói như thế này: "Con
gần như là con thấy Thầy là coi như là có đầy đủ thần thông, mà chưa hề mà thấy
Thầy thị hiện thần thông. Còn Hòa thượng Thanh Từ thì Hòa thượng thị hiện Thần
thông con thấy rất rõ ràng."
Đó! Thầy
nói, thì các con so sánh. Thầy nói là đúng ở trong giáo pháp của Phật không sai
một chút. Nhưng mà các con chưa từng mà thấy Thầy thể hiện thần thông. Không
bao giờ mà đứng trước một cái cám dỗ nào làm cho Thầy xúc động để mà Thầy thị
hiện thần thông.
Ví dụ như
hôm đó như cháu Chỉnh nè ba nó đi vô đây kiếm nè, Thầy cũng không thấy ba nó
khóc, nhưng mà nghe cô Út nói ba nó khóc, ba nó rất là khổ đau. Cho nên cô Út cổ
động lòng, cổ mới đưa ba nó đi ra ngoài chùa thầy Thông Uyển, rồi đi ra ở ngoài
chùa cô Diệu Hảo để dẫn ba nó đi tìm. Còn riêng đến nói với Thầy thì Thầy chỉ
thấy đó là nhân quả mà thôi, chứ Thầy không có nói ra một lời nói nào. Hoàn
toàn là Thầy không bao giờ mà có một cái chút nào mà Thầy thị hiện thần thông
mà nói: "Bây giờ cháu Chỉnh nó ở chỗ này, ở chỗ khác, ở chỗ nọ." Không
bao giờ mà Thầy mở miệng mà Thầy nói ra. Mặc dù nước mắt của họ mà có đổ ngập cả
biển đi nữa. Thầy cũng chẳng bao giờ mà Thầy động lòng trước để mà thị hiện thần
thông. Trừ ra có một cái điều kiện lớn lao nhất là vì chúng sanh, là vì Phật
pháp như thế nào…
(1:10:48) Thầy tu mà thôi, thì như vậy
thì nó không có đúng. Mà phải có một hai người thì lúc bây giờ thì Thầy trò sẽ
thị hiện, để rồi người ta nói không phải có một mình. Còn bây giờ người ta nhiều
khi người ta phỉ báng Thầy người ta nói chỉ Thầy tu như vậy được chứ không ai
tu được! Thì cái chuyện đó họ cũng làm cụt hết mọi người rồi.
Cho nên ở
đây các con thấy từ ngày tới giờ Thầy nói rất đúng ở trong giáo pháp ly dục ly
ác pháp sẽ có. Mà các con có tin hay không tin thì mặc ở các con. Nhưng mà ở
đây là lời Phật nói các con có tin không? Còn nếu mà các con không tin, các con
cứ tu ngang xương thì các con sẽ biết rằng cái nỗi khổ. Nếu mà đạt được thần
thông thì các con lại nguy hiểm. Mà chưa đạt thần thông thì lại càng khổ sở hơn
nữa.
Ví dụ như Mật
Hạnh tu có được cái chuyện xảy ra cho nó biết được những cái trực giác như vậy.
Thì đâu phải cái chỗ đó là cái chỗ hoàn tất được con đường đâu. Nhưng mà cuối
cùng thì các con sẽ thấy khi mà cái tâm nó quay trở ra nó phóng dật ra rồi thì
cái đó nó còn không? Nó đâu còn. Khi nó quay vô thì nó thanh tịnh nó được cái
trực giác như vậy. Nhưng mà khi mà nó quay ra rồi thì cái trực giác nó mất đi rồi
nó còn cái gì nữa. Nó có lợi ích không?
Cho nên khi
mà chúng ta có được những cái giả mà không thực là do cái tâm dục chúng ta còn
chúng ta chưa ly nó. Mục đích chúng ta ở đây là tu tập làm chủ, cái sống của
chúng ta là chúng ta phải tâm chúng ta quay vào để mà ly dục ly ác pháp để
không còn đau khổ nữa. Và đồng thời từ cái không đau khổ đó chúng ta đi đến cái
chỗ làm chủ sự sống chết. Qua cái pháp hướng để cho nó điều khiển được cái sự sống
chết của cái thân chúng ta. Chúng ta không còn sợ hãi trước cái sự sống chết của
chúng ta nữa. Đó là cái mục đích chính của chúng ta. Còn cái chuyện mà điều khiển
được sự sống chết của cái thân này thì thử hỏi điều khiển mà như là thần thông
đó chúng ta điều khiển được không? Được chứ sao lại không được!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét