56-HIỆN TƯỢNG NGOẠI CẢM, THẾ
GIỚI SIÊU HÌNH VÀ NHÂN QUẢ TÁI SINH
(1:02:51) Phật tử 2: Vấn đề mà bây giờ xã hội đang đau đầu những
nhà ngoại cảm đó Trưởng lão, họ dựa vào đâu mà họ lại biết được chuyện quá khứ
vị lai của người khác, họ dựa vào đâu mà nói là có thế giới siêu hình và họ dựa
vào đâu mà họ nói là khế lý, khế cơ, thế này thế khác? Xin Thầy chỉ dạy ạ?
Trưởng
lão: Sự thật ra thì Thầy nói như thế này, trong thân chúng ta nó có ba cái
thức. Cái thức thứ nhất, nó gồm có sáu cái thức, mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý
thức nó gọi là tâm, đó là sắc thức. Và cái thức thứ hai đó là tưởng thức, mà gọi
là tưởng uẩn đó, tưởng thức. Cái thức thứ ba gọi là thức thức, Sắc - Thọ - Tưởng
- Hành - Thức, nó tới ba cái thức. Như vậy chúng ta biết rằng hiện giờ một con
người mà đang sống bình thường thì nó hay hoạt động của hai cái thức. Còn cái
thức thứ ba thì chỉ có người tu chứng mới đánh thức nó mà hoạt động mà thôi.
Cho nên, trong cái đầu của chúng ta, cái hệ Thần kinh của chúng ta, cái óc của
chúng ta nó hoạt động ba cái thức, chứ không phải hoạt động một cái thức.
Cho nên khi mà các con đang ngồi nói chuyện đặng nghe Thầy thuyết giảng
đây thì đó là cái ý thức, đang tập trung nghe Thầy là cái ý thức. Đang thấy Thầy,
đang nhìn thấy Thầy nói, đang nhìn thấy Thầy đưa tay, đang nghe âm thanh của Thầy
đó là sáu cái thức của mấy con, của sắc thức nó đang hoạt động.
Nhưng khi mấy con ngủ thì sáu cái thức này nó không còn hoạt động nữa thì
giấc mộng của mấy con đó là tưởng thức. Để thấy rằng khi ban ngày mấy con làm
việc bằng ý thức, thì ban đêm mấy con ngủ thì tưởng thức sẽ làm việc. Tưởng thức
thì mấy con thấy rõ ràng nó không có không gian và thời gian. Tuy rằng bây giờ
là mấy con đang ở Trảng Bàng, nhưng mấy con ngủ tại Trảng Bàng. Nhưng mà khi
trong giấc mộng mấy con thấy ở thành phố, hoặc là ở bên Úc, bên Mỹ nữa. Nó xa
như vậy mấy con vẫn nằm chiêm bao thấy được cái giấc mộng của mình, cho nên nó
không có thời gian và không có không gian.
Vì vậy mà tại sao các nhà ngoại cảm họ đến cái nơi nào đó, mà họ chỉ ngay
dưới lòng đất ở chỗ này có cái hài cốt? Coi như cô Bích Hằng đã tìm được hài cốt
liệt sĩ mà. Ở dưới lòng đất làm sao mà với cái ý thức của chúng ta thấy được.
Cho nên cô này hoạt động được cái tưởng thức của cô. Mà cô hoạt động được tưởng
thức của cô nó không phải là một cái điều tự nhiên, mà trải qua một cái giai đoạn
là cô bị chó điên cắn. Một người bạn cô. Mấy con đọc lại những cái câu chuyện rất
là rõ ràng _ thì khi chó điên cắn, thì người bạn của cô chết và cô là người còn
sống.
(1:05:37) Do đó mà cái đầu của cô nó tiết ra một cái chất để nó phá
đi cái chất độc của nọc của con chó điên, cho nên cô mới sống được. Nhưng mà tiết
ra một cái chất đó là phải qua một cái hoạt động của tưởng. Vì vậy mà cái tưởng
của cô nó hoạt động với một cái ý thức cô rất bình thường. Cô đang đi đang nói
chuyện với mình bằng ý thức, nhưng mà nó giao cảm liền. Đang đi với một đoàn đi
kiếm hài cốt thì cô cũng nói chuyện bình thường bằng ý thức, chứ cô có nói chuyện
bằng tưởng thức đâu, cô đâu có nói chuyện trong giấc mộng đâu. Nhưng mà cô sử dụng
được cái tưởng thức của cô, là khi mà cô nhìn xuống đây thì cô thấy, thì cô thấy
bằng cái tưởng của cô, cô mới thấy dưới lòng đất được. Chứ còn ý thức của chúng
ta làm sao thấy dưới lòng đất có bộ xương được? Con hiểu chỗ đó không?
Cho nên trong thân chúng ta có cái tưởng thức đang hoạt động. Một người
mà tu luyện, một người tu luyện để hoạt động tưởng thức, chúng ta thấy cái lực
của tưởng nó làm rất rõ ràng. Bây giờ Thầy dạy mấy con cách thức pháp đi Thân
Hành Niệm. Mà nếu mấy con cứ giở gót lên, rồi giở chân lên, đưa chân tới, hạ
chân xuống, hạ gót xuống. Rồi chân bên đây cũng vậy, giở gót lên, đưa chân tới,
hạ chân xuống, hạ gót xuống. Rồi bắt đầu mấy con muốn tạo cho nó cái lực chứ
gì? Cứ giở gót lên mấy con tưởng tượng như có ai đẩy cái gót của mấy con lên,
giở chân lên mấy con tưởng như là ai đẩy. Chứ sự thật ra trong giai đoạn đầu là
mấy con dụng cơ, mấy con giơ lên, chứ không bao giờ có ai đẩy đâu.
Nhưng mà mấy con nghĩ sao nó đẩy lên nè? Rồi mấy con đưa tới mấy con thấy
nó đẩy tới, mấy con dùng tưởng. Một thời gian sau nó đẩy thật sự mấy con. Cái lực
tưởng của mấy con nó đẩy thật sự. Cho nên mấy con tu pháp Thân Hành Niệm không
khéo mà mấy con nghĩ tưởng một cái gì thì nó sẽ thực hiện cái tưởng của mấy con
ra. Bởi vì nó tập trung cái ý thức của mấy con lại, nó không còn khởi một cái vọng
tưởng. Cho nên cái tưởng nó dễ hoạt động lắm. Mấy con hiểu chỗ Thầy muốn nói
chưa?
Đó thì mấy con thấy rằng khi mà cái người mà lên đồng nhập cốt, hoàn toàn
là những người này họ là dùng tưởng, chứ đâu phải họ giỏi. Bây giờ họ nói có
cái cô gì hay cái bà gì chết nhập họ, hay là cô gì đó nhập họ. Sự thật không phải
nhập, mà cái tưởng nó bắt gặp được cái người đó, cái từ trường của người đó chết,
họ treo cô họ chết ở đây nè, phải không? Nhưng mà bây giờ chôn cất cái cô đó giờ
mười năm rồi có ai biết đâu? Nhưng mà cái người mà tưởng đó, họ vô đây cái tưởng
họ giao cảm, thì họ thấy được cái hình ảnh bị treo cô, tên người đó sao sao. Họ
biết hết tất cả những cái sự việc, oan ức gì trong lòng cái người đó. Bởi vì
cái tưởng nó giao cảm, nó không có không gian và thời gian. Nó biết rõ từng tâm
niệm, cho nên nó nói ra mà nó cũng đâu có biết cái tưởng nó hoạt động đâu. Nó
nói cô đó nhập, cái người đó nó nói cô đó nhập, nói vậy chứ còn nó không biết
gì hết. Bởi vì khi nó bình thường thì nó không nhớ gì hết mấy con, có phải
không?
Sự thật ra đâu có linh hồn đâu mà nhập? Nhưng mà cái tưởng nó bắt gặp, rồi
nó tạo thành như vậy, mà mình có biết nó là tưởng đâu? Nếu mà biết tưởng, thì
chắc chắn nó không nhập rồi. Mà biết tưởng thì mình dùng tưởng mình biết thôi.
Còn đằng này cô này đâu có biết cái tưởng của cô hoạt động, cho nên cô thấy như
nó nhập. Bình thường mình đang ở ý thức vầy, mà sao bây giờ mình không biết gì
hết, mà lại biết được cái này kia, không phải là nó nhập vô sao? Có phải linh hồn
người chết oan nó nhập sao? Sự thật ra cái tưởng nó làm vậy, chứ không phải là
có linh hồn nhập. Bởi vì người chết rồi thì không còn có một vật gì ở trong đó
cả, không linh hồn, không gì cả.
Cho nên, những cái điều mà Đại thừa mà dạy chúng ta cầu siêu là dạy mê
tín không có đúng, không đúng đạo Phật. Bởi vì khi đức Phật ra đời, thì khi ra
đời, mà đức Phật đi tu chứng đạo, thì đức Phật đã phá vỡ ba mươi ba cõi Trời của
ngoại đạo, lúc bây giờ đã xây dựng ba mươi ba cõi Trời. Trong cái bài kinh Pháp
Môn Căn Bản thì đức Phật đã xác định rất rõ ràng:"Ba mươi ba cõi Trời
là tưởng tri chứ không phải liễu tri". Nghĩa là cõi không có thật,
cõi tưởng ra thôi. Cho nên làm cho ngoại đạo nó tê liệt hết, không thể nào xây
dựng được cái thế giới siêu hình, thì làm sao mà cúng bái? Cho nên đức Phật thấy
ngoại đạo mà cúng bái, mấy ông làm chuyện này không có đúng. Đó là dẹp người ta
bằng cách như vậy.
Thì hôm nay chúng ta thấy tại làm sao Đại thừa mà lại còn cúng bái, cầu
siêu, cầu an? Trong khi chúng ta đi ăn trộm mà cầu cho chúng ta đừng ở tù, thì
cái điều đó đâu có được, không thể nào. Mình làm ác thì mình phải thọ lấy cái
quả ác chứ. Cho nên ở đây, mấy con thấy rất rõ là vì tất cả những cái điều mà
người ta hiểu lầm, người ta cho đó là đúng. Nhưng mà sự thật nó hoàn toàn sai.
Mà xung quanh chúng ta những tôn giáo đều xây dựng có cái thế giới siêu hình.
Tôn giáo nào cũng có thế giới siêu hình hết. Đại thừa thì cũng xây dựng có cái
thế giới siêu hình, cõi Cực Lạc Tây Phương không phải là siêu hình sao?
(1:10:08) Rồi bây giờ chúng ta dựa vào trên một số những khoa học,
những cái sự kiện này kia, rồi dựa vào những cái danh từ mơ hồ không đúng. Cho
nó là Phật tánh, rồi tưởng tượng ra như thế này, thế khác. Thì các nhà khoa học
chứng minh cho cái Phật tánh đó bằng những cái vật vô hình như thế nào thế nào.
Nhưng cuối cùng đi đến cái chỗ nào? Cái đó để làm gì?
Còn ở đây Thầy xác định cho mấy con nè, cái tâm bất động, thanh thản, an
lạc, vô sự là tại vì mấy con có cái biết. Cái biết của mấy con, mấy con nhận ra
cái thanh thản, an lạc, vô sự. Là ở đây mấy con nhận qua cái thân của mấy con,
không có đau, tê, nhức thì nó là an lạc. Mà mấy con nhận qua cái tâm mấy con
không khởi niệm nghĩ thì nó là thanh thản, có phải không? Nhưng mấy con nhìn
không gian vũ trụ, cây nó không lay động, không bị gió thổi thì nó là thanh thản
chứ sao? Ở ngoài không gian nó có, chứ đâu phải là của riêng Thầy? Đâu phải là
của riêng người nào đâu? Cái này là cái có chung, cái trạng thái vô lậu mà,
chung của vũ trụ, chứ không phải là có riêng của người nào.
Nhưng chúng ta đứng ở trên cái thân của chúng ta là cái không gian của
chúng ta, và cái thời gian chúng ta đang có thì chúng ta nhìn thấy cái thanh thản,
an lạc, vô sự. Tại vì chúng ta dựa vào cái chỗ này để nhìn cái trạng thái đó.
Nhưng mà trạng thái đó ở ngoài nó có, chứ đâu phải là có trong thân chúng ta
không đâu? Cho nên nó đâu phải là Phật tánh, nó cả vũ trụ cơ mà. Các con hiểu
chỗ đó chưa?
Cho nên ở đây nói Phật tánh là phải của riêng tôi chứ? Không lẽ bây giờ
Phật tánh gì mà ngu quá vậy? Chết rồi cũng đi chui qua bên kia vậy? Mọi người đều
có Phật tánh hết mà sao Phật tánh gì ngu quá vậy? Đi chui qua cái bào thai chi
mà cho khổ sở vậy? Bị điên sao? Đó thì mấy con thấy đó là không có đúng. Cho
nên ở đây muốn hiểu biết cho rõ đó, chỉ có những người, người ta tu người ta đủ
sức, người ta đủ cái tuệ Tam Minh thì người ta mới thấy biết, mà người ta xác định.
Những danh từ nó cũng rất khó, nó làm cho các con cũng khó hiểu, bởi vì nó
không có đủ từ để mà người ta nói.
Thí dụ như bây giờ Thầy nói cái từ trường, khi chúng ta đưa tay ra thì nó
có một cái từ trường nó phóng ra. Nhưng mà chúng ta đâu có hiểu được cái từ trường
là như thế nào, thì do đó phải mượn cái danh từ đó ở trong khoa học để thấy rằng
cái nam châm với một miếng sắt, nó có cái sức hút. Cái sức hút nó vô hình mà nó
hút rất mạnh, thì đó gọi là từ trường của nam châm. Phải không? Danh từ của
khoa học. Thì bây giờ chúng ta đưa cánh tay chúng ta ra, thì nó phải có cái từ
trường nó phóng ra, chứ sao lại không? Nhưng mà từ trường này nó có hút ai đâu?
Nhưng mà bây giờ Thầy giận dữ, cái từ trường giận dữ Thầy nó cũng phóng ra chứ
sao, nhưng nó sẽ tương ưng, nó sẽ hút với cái từ trường của người nào giận bằng
nó thì nó phải tái sanh luân hồi. Các con hiểu không? Nó tái sanh bằng cái nghiệp
lực, bằng cái từ trường đó.
Cho nên mấy con thấy một cây xoài nó lên, nó có trái, nó chưa có chết mà,
nó vẫn ra trái mà, nhân quả mà. Thì mấy con coi chừng một hành động của mấy con
làm một điều ác thì nó cũng đi sanh, chứ nó đâu phải là ngồi đó, nó chờ mấy con
chết rồi nó mới sanh đâu? Nhưng mà cái cận tử nghiệp là cái nghiệp mấy con phải
trả đó. Còn cái mà nó sanh ra là tại vì cái hành động ác này nó phải thọ lấy
cái quả khổ. Cho nên mấy con biết bao đời mấy con đã làm khổ biết bao nhiêu
chúng sanh không? Mấy con sanh ra để làm khổ biết bao nhiêu chúng sanh. Mấy con
nói "Kệ nó, nó sanh ra bao nhiêu nó khổ, chứ có khổ tôi đâu",
có phải không? Nhưng mà không ngờ ai làm ra nó đó?
Thật sự ra Thầy nói như thế này để cho mấy con thấy. Bây giờ cháu bé đó
cũng do cha mẹ sanh ra, mà sanh ra để cho nó khổ. Chứ mấy con thấy cha mẹ sanh
ra làm cho nó đừng đau đi, đừng chết đi, đừng bệnh đi, có sanh ra nó khỏi
không? Nó đau bệnh thì cha mẹ chỉ lo, chứ có đau thế được không đâu. Đó là mình
đem nó ra đời để mà sanh nó ra khổ đó. Còn bây giờ mấy con vô tình, mấy con chửi
mắng, mấy con đánh người ta một cái. Ở kia nó sanh ra một con người nào đó để lớn
lên chúng cũng vả trên đầu nó bốp bốp như mấy con đánh người ta vậy. Thì
nói "Mặc nó, ai đánh nó kệ nó, chứ có đánh tôi đâu mà tôi sợ".
Thì mấy con ăn nhằm gì. Nhưng mà tại sao mấy con sanh ra cho nó khổ vậy?
Cũng như cháu bé này tại sao mấy con sanh nó ra để cho nó thọ khổ như vậy?
Nó phải bệnh, phải đau, phải khổ, phải rên, đói nó chịu không nổi, nó phải
khóc, không phải khổ sao? Ban đêm muỗi cắn, mấy con không giăng mùng nó, nó
khóc, nó la thì mấy con thấy nó khổ, chứ đâu phải nó sung sướng đâu? Tại sao
sanh ra cho nó khổ chi vậy? Đừng có sanh ra, có phải không mấy con thấy không?
Tại mình điên đảo cứ sanh đẻ ra cho cố xác, cho nó khổ. Rồi người này cho đến
người khác mà cứ tạo ra khổ, rồi hàng ngày cứ tức giận phiền não, rồi sanh ra
biết bao nhiêu mà vô tình mình không biết. Ở đâu sanh ra, ai khổ đâu không biết
mà. Cũng như bây giờ cháu bé này khổ, mẹ nó có khổ đâu? Nó khóc thì dỗ nó thôi,
chứ mẹ nó có khổ đâu? Nó đau, nó nhức cái đầu thì mẹ nó có nhức được giùm cho
nó đâu. Cho nên vì vậy mà tại sao sanh nó ra để cho nó khổ? Cũng như tại sao mấy
con lại hành động ác như vậy để cho bao nhiêu người khác phải khổ như vậy?
(1:15:08) Phải không mấy con? Cho nên từ đây về sau đừng có hành động
ác, đừng có đánh người ta. Đánh người ta rồi nó sanh ra bao nhiêu người bị người
ta vả đầu lại đó. Bởi vì cái quy luật của nhân quả con, nhân nào thì quả nấy. Một
hành động là nó phải tái sanh luân hồi đó, chứ đừng nói là tôi làm làm, chứ tới
chừng tôi chết rồi tôi mới sanh. Cái đó là cái nghiệp cận tử mấy con phải trả
thôi, cái điều đó là cái điều riêng mấy con phải lãnh. Cũng như bây giờ mấy con
thấy nè, mấy con cắt cô con gà. Con gà bị cắt cô thì cái hành động cắt cô con
gà nó tương ưng nó tái sanh làm con gà. Thì con gà bị người ta cắt cô lại, chứ
đâu phải con bị cắt cô, con đâu có lo, phải không? Bởi con chỉ mần thịt con gà,
cắt cô con gà, con gà bây giờ đây đau. Nhưng mà cái hành động ác của con thì nó
sẽ làm con gà để người ta cắt cô lại đó.
Nhưng mà cái chuyện đó là cái chuyện bên ngoài, nó không phải là cái chuyện
của con. Nhưng mà hành động con nó đã tạo cái ác đó, cái khổ đó. Rồi kế đó thì
con phải thọ lãnh cái quả mà con đã cắt cô con gà. Mai mốt con phải đau yết hầu,
con đau cần cô con. Con cắt cô gà thì con phải chịu đau cái yết hầu, chứ con chạy
đi đâu khỏi cái chuyện mà nhân nào quả nấy. Mai mốt đem bác sĩ nó mổ, có cái bướu
đây nó mổ nó cắt cần cô con lại chứ sao? Chứ không lẽ không cắt cần cô con làm
sao lấy bướu? Đó là nhân nào quả nấy phải không? Bây giờ đó thì Thầy trả lời
như vậy để mấy con thấy rằng cái nhân quả nó rất là vi diệu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét