43-THẾ GIỚI CỦA PHẬT A DI
ĐÀ LÀ THẾ GIỚI TƯỞNG
Phật tử: Bạch
Thầy, Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật, Nam Mô Bổn Sư Thích Thông Lạc. Con là
tu tại gia, thì cũng thường xuyên đi chùa. Con muốn xin hỏi, bạch Thầy con tu
theo Tịnh Độ niệm Phật cũng như là các quý thầy nói, là cố gắng niệm Phật nhất
tâm, cũng như là thường xuyên niệm Phật đừng bỏ câu Phật ra khỏi tâm, sau này
mình có chết, cuối đời cũng được Đức Phật A Di Đà xuống để trợ giúp.
Tức là tha lực cho chúng con và đồng thời các bạn hữu tri thức cũng đến để
trợ niệm nữa thì chúng con được giải thoát. Thì chúng con cũng tin tưởng vô
cùng. Thế nhưng mà qua một thời gian cũng cứ nhất tâm niệm Phật như thế nhưng
con cũng được biết là, cũng có người ở trên này gửi một số quyển sách của Thầy
về cho con mượn. Con cũng có cái duyên lớn ở chỗ là hầu như chúng con ở cùng phố
nhưng mà ít khi nào đến nhà nhau chơi, nhưng hôm đó tự nhiên có cô cô ấy bảo cô
Diệu Nghĩa cho mượn quyển kinh của Thầy. Thì con đọc ngày đọc đêm, con vui quá,
quyển kinh là “Đường về xứ Phật”, con thấy nó hấp dẫn mà thấy nó tâm đắc vô
cùng, mà con đọc đến đâu nước mắt con cứ rơi chảy. Con cứ ngẫm rằng là, con cứ
nguyện là xin Thầy, trên cái Trái Đất này đúng là chỉ có nhất chứ không có nhì,
thành Phật ở trên thế gian này con có mắt mà không được nhìn thấy.
Thế mà bây giờ con ước ao con sẽ được gặp Thầy. Thì sau đó con thức mấy
ngày. Trước đó con cũng lên trên chùa Thường Chiếu thì con cũng xem tu học xem
thế nào, về con cũng rút kinh nghiệm, cũng vừa là tu học vừa làm công quả. Các
quý thầy quý cô với các bạn cũng đều quý mến, mới bảo về bên đó đừng có lại
nhà. Thế nhưng con thấy cũng như Thầy nói trong kinh, thật sự con cũng chẳng thấy
học được điều gì, thấy các cô ngồi thiền quá khổ đau, ngồi mấy tiếng đồng hồ
hành hạ thân xác, ngủ gà ngủ gật xong làm thì … con nói thật còn làm hơn cả những
người làm.
Khổ đến mức độ vậy thì không còn sức để mà tu tập nữa. Thế mà cứ ngồi mấy
tiếng đồng hồ, năm tiếng đồng hồ, năm phút đồng hồ con theo dõi thì chẳng có
tâm nào mà ngồi im nổi, chứ buồn ngủ rồi là muỗi cắn rồi đủ mọi trò. Con xuống
một tháng con cũng về. Bắt đầu con về con mới nghiên cứu mới dỡ lại cái phòng của
con để con làm rộng ra, cửa sổ làm to ra, thấp xuống, để con yên tịnh ở đó con
niệm Phật.
Thì con cũng tu luyện nhưng mà sau đó con gặp cái quyển kinh của Thầy, thế
là con đọc, con cảm thấy từ đấy trở đi con thôi thúc con xếp đặt, con nghĩ bảo
thôi trước tiên xa xôi thế này mà con đi xe nó khó lắm, sức khỏe lại yếu. Bây
giờ con bảo con lên tham quan con cũng gặp Thầy, Đức Phật lần đầu tiên ở trụ
trên cái mảnh đất Việt Nam này. Con lên thăm viếng sau đó thì con về luôn. Thì
hôm sau, khi về thất con có điều kiện thu xếp con lên tu học dài. Thế nhưng mà
con lên con định về hôm sau, nhưng mà con ra ở đến nay một thời gian được mấy
ngày, thì con không mang cái gì thiếu thốn mọi thứ nên con bảo là ngày mốt con
cũng xin về thì con vinh dự con được gặp Thầy thế này. Con cảm động và biết rằng
Đức Phật đầu tiên ra đời ở trên cái đất này, mà giảng dạy chúng con như thế mà
chúng con không tu tập thì đúng là bỏ công sức của Thầy.
Thầy cũng tuổi tác cao lắm rồi thì chúng con không biết có được dịp để mà
học hỏi pháp môn của Thầy không. Xin Thầy cũng an ủi để chỉ dạy chúng con lan rộng
ra khắp thế giới. Con nghĩ là trên cái hành tinh này, trừ những người đi đạo
không đi tu, chứ nếu mà họ đi tu theo đạo Phật họ đều đọc kinh sách của Thầy.
Chúng con cũng hết sức mong làm sao được Thầy sống thật là lâu và lâu nữa, lâu
dài để cứu độ cho chúng con, u mê khổ đau lắm. Chúng con xin cảm ơn Thầy.
(54:11) Trưởng lão: Mấy con ráng tu mấy con. Thầy biết
cái duyên của mấy con gặp được sách của Thầy, chứ nếu mà không gặp thì cũng
không biết đường đâu mà tu hết.
Phật tử: Thưa
Thầy bây giờ con hỏi con niệm Phật như thế thì liệu thế nào Thầy? Bây giờ con cứ
như đứng giữa ngã ba đường, chẳng biết là đi đường nào được cho nó chính xác.
Thưa Thầy, Thầy chỉ dẫn cho chúng con, bây giờ về nhà nếu như mà có việc mà
chưa lên đây được, con tu tại gia thì như thế nào?
Trưởng
lão: Để Thầy dạy cho. Bây giờ ở tại gia đó, thì mấy con cố gắng giữ gìn
năm cái giới của người cư sĩ đã, khi mà thọ tam quy ngũ giới đó con. Giữ gìn
năm cái giới nghiêm chỉnh đừng có vi phạm, nhớ kỹ Thầy dạy. Nhất là cái giới
sát sanh, đức hiếu sinh đó mấy con. Phải giữ gìn cái tình thương của mình đối với
tất cả chúng sanh, không riêng gì mình, mọi người mà còn chúng sanh ở trong đó
nữa.
Cho nên mấy con giữ gìn được cái giới, cái đức hiếu sinh đó, thì sau khi
mà được cái đức hiếu sinh rồi, thì tự nó nó sẽ ngầm xả tất cả những cái ác
pháp. Bởi vì trong cái giới luật đó là cái đức hiếu sinh, cái giới mà dạy không
nên giết hại chúng sanh đó, mà mình giết hại và ăn thịt chúng sanh là cái tội
nó rất lớn. Cho nên trong cái sự tu tập thì mấy con cố gắng giữ gìn năm cái giới
này, năm giới nhân bản, năm giới gốc, đạo đức nhân bản.
Khi mà giữ gìn rồi thì mấy con đừng tu pháp nào hết. Bởi vì tu cái pháp
niệm Phật là nhiếp tâm để cho nó đừng có cái ý thức nó khởi niệm. Nhiếp tâm đó,
thất nhật nhất tâm (bảy ngày niệm Phật mà tâm không loạn), như kinh Di Đà, Phật
dạy: “Thất nhật nhất tâm bất loạn chuyên trì danh hiệu A Di Đà Phật dữ
chư Thánh chúng, hiện tại kỳ tiền”, là nghĩa là khi mình niệm Phật như vậy
đó, mà tâm không bị loạn, không có một niệm nào hết thì mình sẽ thấy Thánh
chúng và Đức Phật Di Đà.
(56:17) Trong câu kinh Phật như vậy, nhưng mà khi mà niệm như vậy mà
cái ý thức nó không còn hoạt động nữa, thì cái tưởng thức nó sẽ hoạt động, thì
cái thế giới của Di Đà là cái thế giới tưởng, cho nên mình nhìn mình thấy hiện
ra cái cảnh mình đang ngồi niệm Phật. Mình thấy ra đức Phật Di Đà hiện xuống
hào quang ánh sáng y như kinh Di Đà mà vẽ cái hình ảnh đó, chứ không thể có
hình ảnh khác của ông Phật Di Đà khác được, mà cái hình ảnh mà người ta vẽ ra.
Một cái tác giả người ta vẽ cái hình đó ra, người ta viết ra cái bộ kinh
Di Đà, có người viết chứ không phải không có người viết đâu. Có người soạn viết
cái đó ra chứ không phải là đức Phật Thích Ca dạy, đức Phật không có dạy điều
đó đâu, đức Phật dạy: “Các con tự thắp đuốc lên mà đi”, không thể
niệm Phật mà đức Phật rước các con về cực lạc được.
Trong khi con niệm Phật, mà tâm tham, sân, si con không xả, mà ông Phật
Di Đà có thật đi nữa có dám rước con về không? Rước về đó mình sân lên một cái
thì chắc nước người ta nó lộn xộn rồi. Con hiểu chưa? Không có dạy cho mình xả
tham, sân, si, mà cứ dạy niệm Phật nhất tâm. Phải không? Cái đó là cái sai rất
lớn.
Phật tử: Con bạch
Thầy là các quý thầy ở các chùa nói rằng ở trên đó có cõi Tây phương Cực Lạc mà
biết bao nhiêu chúng sanh đã về đấy. Mà con thì cũng được xem các cái băng kinh
thì đúng là có cõi cực lạc ở đấy Thầy. Vậy là có thật không Thầy?
Trưởng
lão: Họ vẽ ra đó con. Nó không có thật, nó tưởng ra.
Phật tử: Lắm
lúc con nghĩ cứ như đứng giữa ngã ba đường, con bảo pháp môn của Thầy Thầy nói
rất dễ nhưng mà cũng rất khó, bởi chúng con cái nghiệp nó quá nặng mà rồi nó
còn đối nhân xử thế không biết chừng nào mới bỏ được. Thế bây giờ niệm Phật thì
đi, đứng, nằm, ngồi, khi ốm nằm như thế này cũng có thể niệm Phật được. Nhưng
mà nghe chừng hơi dễ. Chứ như Thầy nói thì bảo không có Cực Lạc thì chúng con…
Trưởng
lão: Làm sao mà có được con?! Con biết Ngô Thừa Ân viết cái bộ Tây Du Ký
chứ gì? Ông tưởng tượng ra, một nhà văn người ta tưởng tượng ra người ta viết
cái bộ Tây Du Ký, thế mà Tôn Hành Giả, phải không, Tôn Ngộ Không đó, lại tôn
xưng là Đấu Chiến Thắng Phật chứ. Trời đất ơi! Kinh Hồng Danh rõ ràng mấy con
thấy, xúm nhau vào lạy. Trời ơi! Cái nhân vật hư cấu của tác giả người ta đặt
ra, người ta bịa ra chứ có thật sao? Mấy ông bộ điên sao?
(58:37) Cho nên tất cả như Địa Tạng, hoặc là Thập Điện Diêm Vương đều
là hư cấu. Các nhân vật đó gọi là nhân vật tiểu thuyết. Bởi vậy bị lầm mấy ông
tác giả này hết. Cho nên khi mà niệm Phật, bị nó gieo vào cái hình ảnh, cái tưởng
đó đó con, cho nên khi mà niệm Phật được nhất tâm, cái tưởng nó hoạt động thì
cái hình ảnh nó hiện ra.
Cũng như bây giờ ngồi đây, nghe người ta nói ánh sáng hào quang, nhưng mà
niệm Phật được nhất tâm, ý thức nó không làm việc, cái tưởng nó làm việc, bắt đầu
thấy ánh sáng phóng đó, kỳ này hào quang dữ tợn rồi đó. Các con thấy chưa? Mà
mình đâu có hiểu. Mình ngỡ tưởng là thật bởi vì thấy thật mà, có đâu phải không
thấy thật sao?
Thấy thật, mà thậm chí nó như thế này: Có, xung quanh mấy con ngồi đây
này, Thầy ngồi đây Thầy tu Thầy nhiếp tâm Thầy bất động rồi, tức là ý thức Thầy
nó ngưng hoạt động rồi, tưởng thức Thầy nó hoạt động, mà mấy con sống ở đây mấy
con cũng bị ảnh hưởng tưởng đi, thì bắt đầu hào quang Thầy phóng ra thì mấy con
cũng thấy. Trời đất ơi! Cái cô này tu có hào quang thiệt chứ! Nhưng mà cái tưởng
của mấy con đều bắt gặp nhau hết, nó giao cảm mấy con, cái tưởng của mấy con, bởi
tại vì mấy con trong tưởng.
Chứ còn có người nói sao tôi không thấy? Người ta nói ông nặng bóng vía
chứ gì? Mấy con nghe bao nhiêu người thấy ma, có người nói tôi không thấy ma, họ
nói đại nặng bóng vía chứ gì? “Nhẹ bóng vía mới thấy chứ còn nặng bóng
vía không thấy”, tức là bị tưởng với nhau hết mà không biết. Các con hiểu
không? Đó, cái đó là sai mấy con.
Phật tử: Hướng
dẫn của Thầy đối với chúng con quý giá vô cùng. Trong cả cuộc đời chúng con được
lần đầu tiên gặp Thầy, chúng con y giáo phụng hành nghe lời Thầy để chúng con
thực hành những pháp môn này. Bây giờ con cũng chỉ mong sao thu xếp làm sao để
mà chúng con lại lên đây gặp Thầy gặp cô…
(01:00:20) Trưởng lão: Đúng rồi, lên đây để mà Thầy dạy
căn bản con. Không có căn bản tu không có được đâu. Về mấy con tu như thế này
nó lợi ích lắm, bởi vì cái ý thức nó không bị diệt.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét