283- KHÂM LIỆM VÀ MAI TÁNG
(02:14:00) Hỏi: Khi chúng ta chết ở một nơi nào đó xa Thầy
thì phải khâm liệm mai táng thế nào cho hợp lẽ đạo.
Đáp: À khi mà
chết rồi thì tẩm liệm, cái gì tẩm liệm cũng được hết, mà tùy theo cái phong tục
ở đó mà theo.
Thí dụ như ở đó là nơi bộ lạc, chết rồi người ta sẽ đưa nó vào người ta hỏa
táng, người ta chất một đống trà, một đống cây, rồi người ta cho mặc y áo, kín
đáo đàng hoàng, người ta để lên trên đống trà người ta châm lửa mà đốt, đó là gọi
là hỏa táng.
Còn bây giờ mình sanh vào đất nước Việt Nam của mình, thì người ta thường
hay là địa táng. Cho nên khi có người chết rồi, chạy ra ngoài chỗ bán hàng
rương, có tiền nhiều đó thì mua cái tốt, mà không tiền nhiều thì mua cái xấu. Về
thì bỏ vô, rồi coi quần áo cái gì đó thì bỏ theo, coi cái người này hồi đó làm
đầu bếp thì do đó ai không biết thì bỏ thêm vô cái nồi, cái nêu, cái chảo đặng
xuống đó mà nấu có ăn. Tại vì người ta nghĩ vậy chứ nấu cái gì? Chết queo rồi,
bỏ vô mà nấu.
Cho nên Thầy nói tẩm liệm nó đủ thứ hết, rồi lại còn cái nghĩ tưởng nữa,
là nếu mà để cái thân người này, mà cái hòm rương mà nó rộng vậy đó thì cứ sợ
nó cục cựa đây, rồi con cháu ở trên nó chết, nó sợ cái thân chết rồi mà ở dưới
mà nó cục cựa thì nó chết. Cho nên bây giờ mới xin rơm, xin rạ, mới cột bó lại,
chèn ép lại cho cái thân nó đừng cục kịch. Cái tục lệ gì lạ lùng vậy, có phải
không? Nó có cục kịch nó cục kịch chứ, nó cục kịch nó động mồ, động mả hay sao
mà nó chết?
Bởi vậy mình cứ tin tưởng những cái điều kiện mà mình không có lý giải được,
không có giải thích ra được. Đó là cái sai. Cho nên ở đây, khi mà chết rồi đó,
không phải tẩm liệm đúng cách mà phải tùy theo cái địa phương đó, người ta đem
bỏ đống chài người ta đốt thì cứ đốt, mà người ta bỏ trong hàng rương người ta
tẩm liệm, thì người ta muốn khâm liệm như thế nào thì người ta khâm liệm.
(02:16:14) Chứ không phải dựa vào ‘Văn công thọ mai’ của người Trung
Quốc. Phải tẩm liệm như thế này, thế này mới đúng cách. Phải tẩm liệm mà làm Phật
làm Thánh thì cũng nên làm, còn cái này tẩm liệm rồi chôn thành đất chứ có làm
thành ai đâu? Mà cũng phải coi ‘Văn công thọ mai’ nữa. Cuốn sách này là cuốn
sách bày kiểng.
Thật sự thì chết cứ chôn đi. Thầy nói có hàng rương thì chôn hàng rương,
không có thì cuốn chiếu nằm đó quấn lại, cũng đem chôn cũng rồi. Còn không có nữa
thì khuyên đào lỗ lấp nó cũng rồi.
Còn tiện lợi nhất là mình làm chủ được, là bây giờ đó là mình còn sức thì
mình ra mình đào cái lỗ sẵn, phải không? Còn mình không có sức thì mình nhờ mấy
đứa thanh niên đồ: “Tụi bây giúp tao một chút, đào xuống cho tao chừng
cỡ chừng hai thước đất thôi”. Rồi mình trải chiếu xuống dưới: “rồi
bắt đầu tao trèo xuống dưới tao nằm, tụi bây ở trên làm ơn lấp lại dùm, tao
không sống dai nữa đâu”. Rồi mình xuống dưới mình nằm: “Rồi bây giờ
tao hết thở rồi nghe, ở trên lấp xuống đi”. Thì mình nói vậy là mình không
thở nữa thì ở trên nó đổ đất xuống nó lấp. Tụi nó xúm, nó lấp, lấp rồi thì
thôi, đâu có gì đâu. Đó là mình tự tại trong chuyện sống chết.
Còn mình chưa tự tại trong sự sống chết của mình, thì chờ cho tắt thở rồi
nó đem nó bỏ dưới nó chôn đi chứ đừng có mua hàng rương tốn tiền lắm mấy con, tốn
hao lắm. Bởi vậy Thầy nói đừng có bị ảnh hưởng, bộ có hàng rương tốt rồi cũng
chôn, để ngoài xe làm cái gì? Còn bây giờ không có hàng rương, thì mình cũng
chôn, cũng rồi.
À, bây giờ nó xong rồi, mà cái ngày mình còn sống đó, mình được sống được
những cái gì, cái đó là cái tốt, mình sống cái xấu thì mình không được tốt, có
vậy thôi.
(2:18:03) Năm giới luật của Phật mình sống đúng, thì đó là cái tốt của
mình, mình tiếp tục được làm người. Mà mình không sống đúng năm giới luật của
Phật, mình sẽ làm loài chúng sanh. Không chạy đâu khỏi hết. Bây giờ con không lẽ
con ăn thịt chúng sanh, con ăn cá, ăn thịt mà bây giờ con muốn làm người, ai
cho? Nghiệp nó cho mấy con à? Ờ, biết bao nhiêu thân xác ở trong bụng mấy người
bây giờ đó, mấy người cũng phải đi làm bao nhiêu thân xác của con cá, con tôm
chớ. Tới chừng đó mấy con chui xuống biển thành cá hết rồi, chúng nó chài lưới
bắt lên ăn lại. Có gì đâu. Cái chuyện đó là nhân quả, bởi vì đứng trong góc độ
nhân quả mấy con thấy không? Những người mà ăn thịt cá chúng sanh, không bao giờ
chạy khỏi thành thịt cá chúng sanh đâu. Mấy người ăn thịt heo, thịt bò thì mai
mốt cũng làm heo, làm bò, không có chạy đâu được. Nhân nào quả nấy mà. Thì đó
là cái quy luật của nhân quả như vậy.
Không có ai mà trốn khỏi cái luật của nhân quả. Còn chúng ta bây giờ ăn
toàn là rau cải tương dưa, mai mốt làm cỏ có gì đâu, làm cỏ vẫn tốt, cỏ ăn rồi
mai mốt lên nữa, phải không? Nó cắt ngang đó mình đâu có chết, sống hoài. Mà lại
làm lợi ích cho chúng sanh nữa, phải không? Mấy con thấy đó, cỏ nó lên vậy đó,
bò ăn rồi mai mốt nó lên nữa. Nghĩa là tôi luôn luôn lúc nào cũng làm lợi ích
chúng sanh.
Cũng như bây giờ, Thầy tu xong rồi, Thầy dạy mấy con cách thức tu tập thế
này, cũng làm lợi ích chúng sanh, thì bây giờ Thầy làm cỏ, Thầy cũng làm lợi
ích chúng sanh chứ sao? Cũng y như Thầy bây giờ đem một cái pháp dạy cho mấy
con chứ có gì đâu. Các con thấy chưa? Cái gì Thầy cũng làm lợi ích chúng sanh,
thì cái người mà làm lợi ích chúng sanh thì có gì mà sợ? Chỉ có mình ích kỷ, bỏn
xẻn cứ lo lợi ích cho mình mà không làm lợi ích cho người khác thì không hay
chút nào hết.
Cho nên ở đây, thì tùy theo con hỏi về sự mai táng, thì tùy theo những
cái nơi đó, con ở cái quê đó, người ta mai táng cách nào, thì mình không chống
trả, ngăn cản.
(02:20:06) Thí dụ như bây giờ con ở thành phố, bắt đầu gia đình mấy
con rước mấy ông thầy Đại thừa đến chỉ dạy mấy con phải tẩm liệm như vậy, như vậy,
phải tụng kinh Di Đà như thế này. Có ông thầy gõ mõ đứng trước cái đầu quan tài
gõ tung kinh Nam mô A Di Đà Phật, Nam mô A Di Đà Phật, thì mấy con cứ chấp
hành, đừng có nghe theo lời Thầy thì không được. Tại sao? Tại vì chỗ Thầy khác
mà tụi nó khác, chỗ này không tụng A Di Đà Phật cứu khổ mấy con đâu. Ở đó người
ta đã quen rồi, thì bắt đầu mình làm cho cả gia đình mình vui vẻ, người ta đã
chịu ảnh hưởng đó như vậy, thì mình chấp nhận.
Chứ đừng có làm khác, làm khác thì không nên. Trừ ra khi nào Thầy là một
cái người chuyển được cái Phật giáo đúng đắn của nó thì chừng đó mấy con mới
làm theo.
Chứ bây giờ mấy con nói: “Bây giờ tụi này bây giờ nó nghe lời thầy
ma đó”, bây giờ nó không biết kinh sách gì hết à, phải không? Nó không biết
kinh sách gì, bây giờ nó tẩm liệm nó cũng cần niệm Phật nữa. Mấy con lại, lại
làm cái hành động sai trái với cái phong tục đó thì họ sẽ chửi Thầy ma, các con
hiểu chưa? Nhiều người chửi Thầy ma lắm, chứ đâu phải không. Bởi vì Thầy nói
kinh sách Đại thừa sai, cho nên họ mới chửi Thầy ma. Chứ không phải kinh sách đại
thừa đúng, họ nói Thầy Phật. Có như vậy thôi, mà làm sao khi mà Thầy biết nó
sai, nó trật, làm cái chuyện cầu cúng như vậy, cầu an, cầu siêu, như vậy là
sai, phải không?
Thầy biết những cái kinh sách như kinh Di Đà, kinh Vu Lan, tất cả những
kinh này, không phải Phật viết, mà các tổ viết ra để đưa chúng ta đi đến cái chỗ
cầu cúng. Kinh Di Đà đâu phải ông Phật Di Đà viết, mà chính các tổ Trung Quốc
viết ra thành cuốn kinh Di Đà. Kinh Hồng Danh thì các tổ viết ra để chúng ta lại
sám hối, chứ đâu phải mà ông Phật viết ra. Bởi vì cái nhân vật hư cấu, thì các
con biết rằng đó là nhân vật Tề Thiên Đại Thánh, có phải không?
(02:22:02) Do tác giả người ta tưởng tượng ra ba cái nhân vật dựa
theo ngài Huyền Trang đi thỉnh kinh Đông Độ mà người ta viết cái bộ Tây Du Ký.
Bây giờ ở trong kinh Đại thừa thì lại có Đấu Chiến Thắng Phật. Trời đất ơi, hồi
ông Phật ổng đâu có biết cái ông này, có phải không? Ông Phật Thích Ca ổng đâu
biết ông này, bây giờ mà ổng lại giảng có cái ông Đấu Chiến Thắng Phật. Đời sau
chúng ta viết ra cái bộ kinh sách rồi cho là Phật thuyết. Thì như vậy chúng ta
là thật sự khéo lắm mấy con, muốn cho mọi người đều tin, thì chỉ gán cho ông Phật
Thích Ca thuyết là đủ rồi, đó là cái sai, mấy con.
Cho nên chúng ta là những người tu theo đạo Phật, cần phải sáng suốt, đừng
có tin nhầm nó, đừng có tin nhầm, các tổ khôn khéo lắm, dẫn dắt chúng ta đi vào
con đường sai, nhất là các tổ. Họ cúng bái dữ lắm, họ chịu ảnh hưởng của Khổng
Tử, cúng bái nhiều lắm con à. Việt Nam chúng ta nó không có chịu, ờ nó không có
những cái người cúng bái. Mà ở bên Trung Quốc thì nó từng có những cái vị phát
triển những cái giáo lý đó, phát triển những cái triết học đó. Cho nên nó đưa
qua sang Việt Nam chúng ta thì dân tộc Việt Nam chúng ta, các thầy chúng ta chịu
ảnh hưởng, chớ chúng ta không có những kinh sách đó. Thậm chí như kinh Di Đà,
kinh Vu Lan, nó hoàn toàn là tạng kinh Hán Tạng, chữ nho đó, chữ tàu đó. Thì Việt
Nam chúng ta không có.
Ờ bây giờ chúng ta có cái Tạng kinh dịch ra của hòa thượng Minh Châu, đó
là dịch từ cái bản kinh gốc của kinh Pali Phật dạy. Cho nên Tạng kinh đó Thầy mới
dựng lại được chánh pháp của Phật. Nó thấy được cái Phật giáo Việt Nam của
chúng ta nó sai chỗ nào, nó đúng chỗ nào. Nó lần lượt nó chỉnh đốn lại, để nó
xây dựng một Phật giáo Việt Nam của dân tộc chúng ta. Đó là cái nhiệm vụ mà hôm
nay mấy con cần thiết mà mấy con phải tu tập, để chúng ta cùng Thầy dựng lại
cái Phật giáo Việt Nam, chứ chúng ta không phải là người Việt Nam chịu ảnh hưởng
của Trung Quốc.
(02:24:09) Bởi vì người Trung Quốc bao giờ họ cũng có cái tư tưởng của
cái dân tộc của họ, mà chúng ta không sáng suốt thì chúng ta bị ảnh hưởng của
tư tưởng dân tộc người khác, cho nên nó không khéo. Vì vậy mà Phật giáo chúng
ta hiện giờ, mấy con thấy mà các chùa đồ mấy con thấy mà mái tung quất lên như
vầy, đều là ảnh hưởng của người Trung Quốc. Người Trung Quốc các con thấy, từ đền
đài vua chúa của chúng ta ở ngoài Huế đó đều là ảnh hưởng của Trung Quốc hết.
Người Trung Quốc họ cất chùa, họ cất đền đài của họ, đều là cái mái cong lên,
có rồng phụng hết, họ coi như loài rồng là chúa tể của loài vật đó.
Đó thì con ở đây con hỏi Thầy đó: Có những cái nơi thì người ta chôn cất
xong thì ba năm người ta cải táng, người ta hốt cốt. Còn có cái chỗ người ta
chôn luôn, như ở miền Nam chúng ta thì bây giờ người chết, người ta chôn người
ta xây mồ mả luôn, người ta không hốt cốt. Nhưng mà người miền Bắc người thì
người ta hốt cốt, người ta có cái tục lệ. Thì ở đâu thì theo cái tục lệ nấy, chớ
chúng ta không nên đi làm ngược lại.
Nhưng chúng ta thấy rằng, trong cái sự mà khuyên, thì chúng ta nên thấy rằng
sự hốt cốt nó cũng là một cái sự bất tịnh, nó có hơi hoặc là những cái không
khí, cái môi trường, nó không có làm trong sạch lắm, chúng ta chôn rồi bỏ đi.
Cho nên hiện giờ, thì coi như là người ta lấy cái hỏa táng, đốt thiêu để làm
cho nó sạch sẽ môi trường. Nhưng mà khi mà thấy mà đốt thiêu thì nó cũng không
hợp với tinh thần yêu thương của người dân Việt chúng ta. Cái người Việt của
chúng ta không phải là người Campuchia, không phải là người Ấn Độ, cho nên trước
cảnh cái người mất thì người ta thương xót lắm, cho nên khi mà người ta đem
thiêu đốt, người ta đau lòng lắm. Cho nên người ta bỏ trong cái quan tài người
ta đem người ta chôn. Phần nhiều thì cái tinh thần của dân tộc Việt Nam: “Sống
cái nhà, chết cái mồ”.
(02:26:15) Cho nên vì vậy mà cái câu tục ngữ của dân tộc của chúng
ta là như vậy, cái tình nghĩa là như vậy. Cho nên khi chết rồi chúng ta chôn cất
thì nó hợp với tinh thần của chúng ta.
Nhưng mà vì người ta nói đất càng ngày càng hẹp, mình chôn như vậy thì
sau này lấy đất đâu mà ở? Sự thật đối với Thầy, đi từ miền Bắc cho đến miền Nam
tháp tùng, Thầy nói đất rộng bây giờ không biết bao nhiêu người chôn cũng không
hết nữa. Ra cái đồi cát mà của ở ngoài miền Trung thì trùng trùng, điệp điệp,
có phải ai có về miền Trung thì thấy. Còn mấy con mà thấy đi xuống Đồng Tháp mười,
trời ơi, Thầy nói, nó mênh mông đại hải, nghĩa là bỏ qua, con người không có
làm sao làm hết được, đất nó rộng mênh mông rồi.
Cho nên nói chôn là hẹp đất là tại vì cứ mình chôn gần nhà mình, thì nó hẹp
thiệt. Nhà mình ở đây mình cứ chôn ở trong sân nhà mình thì nó làm hẹp mình ở
chứ. Sự thật mà cứ có một cái nơi nào đó quy hoạch, khu vực nào đó, thì chúng
ta sẽ đem đến đó, thì chúng ta chôn cất thì nó không đến nỗi hẹp chỗ ở của
chúng ta.
Đó là cách thức, do cái nhiệm vụ, cái bổn phận của người lãnh đạo đất nước,
còn mình ở đây tôn giáo thôi mình không có bàn cái vấn đề đó. Còn cải táng hay
không cải táng thì do cái phong tục ở tại đó mà thôi. Chứ chúng ta bàn bạc
trong cái vấn đề vệ sinh môi trường hay là không vệ sinh để lần lượt chúng ta
thay đổi cho nó tốt.
À qua cái sự mà diễn tả ở đây, thì cô Út cổ nói đó là cái vấn đề cận tử
nghiệp con, cái cận tử nghiệp của con người, mỗi người đều có cái tri biết, sắp
sửa chết rồi nó có cái cận tử nghiệp, thì nó sẽ hiện qua cái giấc mộng của
chúng ta khi mà người hấp hối hoặc là cái cận tử nghiệp ngắn hoặc dài thôi, chứ
nó không có gì hết.
(02:28:06) Thì khi mà mình tu hành thì mình biết ly dục ly ác pháp rồi
thì mình sẽ không bị, không bị tái sanh luân hồi. Là tại vì mình chấp nhận vào
cái chỗ “tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, cho nên khi mà
chết hoặc là lúc sắp sửa chết thì mình cứ giữ được cái “tâm bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự”, thì lúc bấy giờ nó không còn tái sanh luân hồi, nó hết.
Bởi vì nó là cái sự chấm dứt của nghiệp, nó không còn đi tái sanh luân hồi nữa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét