282-VƯỢT QUA NỖI ĐAU MẤT
NGƯỜI THÂN
(01:00:05) Câu hỏi của Phật tử: Con kính lạy Thầy, xin Thầy
cho con được hỏi: Mẹ con mất nay được một tháng mười bốn ngày rồi, nỗi buồn đau
đó khổ cứ day dứt trong tâm con hàng ngày. Làm sao cho con có nghị lực, niềm
tin để đối diện với cuộc sống mỗi ngày mà con phải đối diện với nó.
Con rất buồn Thầy ơi, biết làm sao đây hả Thầy, niềm tin nghị lực mất hẳn
ở trong người con. Con muốn xin Thầy giảng dạy cho con được hiểu để mỗi ngày
con phải mạnh mẽ, có niềm tin, nghị lực vượt qua nỗi đau này. Rất mong Thầy cứu
giúp con để con có nội lực trong cuộc sống, con phải đối diện hàng ngày, hàng
giờ.
Con Nguyễn Thị Kiều Nga, pháp danh Liễu Hạnh
Con cúng cơm cho mẹ mỗi ngày, nay con không dâng cúng cho mẹ nữa, vậy có
đúng không hả Thầy? Thầy chỉ dạy cho con. Vì đám hai mươi mốt ngày của mẹ con
đã xả tang rồi, sắp tới đây mỗi ngày con làm gì cho đúng với lòng yêu thương
tình mẹ hả Thầy? Mong Thầy giải thích tận tình cho con hiểu để tăng thêm sức mạnh
niềm tin cho con, con kính bạch Thầy.
Trưởng
lão: Về cái câu hỏi đầu, cái nỗi buồn của người mất mẹ thì ai cũng có, cũng
khổ hết chứ không phải không. Nhưng mà nếu muốn vơi được nỗi buồn khổ đó thì Thầy
khuyên con hãy trực tiếp đi ra cái nghĩa địa, nơi đồng mả đó xem xem có bao
nhiêu người thì mẹ mình cũng nằm trong cái quy luật vô thường phải chết.
Có tư duy suy nghĩ vậy thì cái tâm nó sẽ cởi mở, chứ đừng có ở nhà đó mà
cứ thấy cái chỗ này mẹ mình ngồi chỗ kia mẹ mình nằm, chỗ nọ mẹ mình ăn, cái
bát này của mẹ mình, cái rổ kia của mẹ, cái áo này của mẹ mình thì cái này nó sẽ
làm cho mấy con đau khổ.
(01:02:06) Dẹp hết tất cả cái kỷ niệm của mẹ mình đem cất vào trong
tủ hết. Rồi bắt đầu cái tâm của mình nó còn đau khổ nữa thì ra ngoài cái đồng mả
nhìn xem tất cả mọi người đang nằm trong đồng mả. Nó sẽ thực tế, nó sẽ đem lại
cái sự sáng suốt cho mình hoặc quán xét tự nó nhìn thấy bao nhiêu người nằm dưới
lòng đất thì nó sẽ vơi đi. Mẹ mình thì cũng chung số phận đó mà thôi không
khác. Hãy đi ra cái đồng mả, đó là lời khuyên của Thầy.
Còn cái vấn đề cúng cơm hoặc này kia, Thầy đã viết sách rồi, không có
linh hồn thì cúng đây ai ăn? Nhưng vì mẹ mình mới chết cho nên hàng ngày tới cái
giờ ăn mình xới một bát cơm mình để gọi “Mẹ về ăn cơm”, mình cứ nói vậy thôi.
Ăn hay không ăn thì mình biết không có linh hồn nhưng mình tưởng như người
còn đang sống trước mặt, trong khi mình mới mất mẹ. Sau một thời gian thì những
cái điều này chấm dứt đi, đừng có làm nữa để nó vơi bớt rồi.
Mới mất thì nó còn xốn xang nó còn đau khổ nên những việc làm đó nó nói
lên cái tình thương của mình. Cho nên mới mất thì phải làm nhưng sau đó thì
thôi. Lần lượt thấy nó vơi bớt đi thì xả bỏ không có làm những điều nhảm nhí
đó, không có ai ăn đâu.
Cho nên phải làm cho đúng cái Chánh tín, cho đúng cái hiểu biết cụ thể,
rõ ràng. Mà Thầy đã viết cái tập sách “Không Có Linh Hồn” là mục đích Thầy đã
thay đổi cái nhìn cái ngó của mọi người, cái lòng thương yêu của họ. Cho họ thấy
cái thương của họ phải thương đúng chứ không thể biến cái lòng thương của họ
thành những cái mê tín, những cái sai lệch, những cái mù quáng, đó là những cái
sai.
Cho nên hôm nay con nhắc cái người này nên đi ra đồng mả để xem xét, có vậy
thôi. Bữa nay đi thấy nó còn nhớ mẹ thì ngày mai đi thêm, ngày mai đi tiếp, cứ
như vậy thì mấy con sẽ vơi bớt.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét