281- NIỆM KHỞI VÀ HÌNH ẢNH
TƯỞNG
Tu sĩ: Còn
nếu như mà mình ngồi mà tự cái niệm trong đầu mình khởi ra thì đó là niệm khởi?
Trưởng lão: Niệm khởi.
Tu sĩ: Còn
nếu mà mình ngồi mà tự trong đầu nó hiện lên những cái hình ảnh. Ví dụ như ngày
xưa con đi chơi, con đi làm từ thiện, con đi làm cái gì, những cái hình ảnh đó
nó hiện lên thì lúc đó cái niệm đó gọi là vọng tưởng?
(2:18:45) Trưởng lão: Cái
đó là không phải niệm mà cái hình ảnh nó hiện lên đó là cái hình tưởng của nó
nó hiện lên. Chẳng hạn như bây giờ con ngồi đây mà con thấy được hồi đó đi Đà Lạt,
bây giờ thấy cái vùng mình đi chơi hồ Thở Than hoặc là khu rừng hoặc là những
cái cây thông. Đó, rồi nghe, mình ngồi đây mà mình nghe tiếng vi vu trên cây
thông nó kêu nữa, chứ không phải là âm thanh nó không nghe đâu. Nó nghe trong
cái tưởng của nó chứ nó không phải nghe trong cái tiếng thật sự bên ngoài, trong
tưởng mình nó nghe, con hiểu không? Tức là nó hồi tưởng, nó nhớ lại những âm
thanh, sắc tướng của nó gọi là cái hình ảnh của tưởng, đó là tưởng.
Cho nên trong cái khi mà mình
ngồi lại, thì cái tưởng nó hiện ra mình biết, mà cái ý thức hiện ra cái niệm mình
biết. Cái hiện là cái tưởng, cái tưởng thì nó hiện ra cái hình ảnh của nó, cũng
giống như cái vọng tưởng của mình vậy, nhưng mà cái hình ảnh. Còn cái vọng tưởng
mình, nó hiện lên cái niệm.
Tu sĩ: Vậy
cái hình ảnh đó mình xả sao vậy Thầy?
Trưởng lão: Mình xả, mình tác ý: “Chỗ này không phải là chỗ của tưởng
hiện ra những cái bóng dáng này, đi đi”
Tu sĩ: Chứ
không phải đó là mình ức chế ý thức của mình hả Thầy?
Trưởng lão: Không, mình đang dùng ý thức đuổi nó đi, đuổi cái tưởng đó đi, nó
không có dùng cái hình ảnh đó nữa.
Tu sĩ: Tức
là bất cứ hình ảnh gì hiện lên là đuổi hết?
Trưởng lão: Đuổi hết, nó là tưởng hết, không có để nó, mình nuôi dưỡng nó là bị
nó… Thành ra ví dụ con nuôi dưỡng một thời gian sau là con hay bị chiêm bao lắm!
Cái người chiêm bao là bị cái tưởng của họ, họ không có đuổi những cái tưởng của
họ. Cho nên họ nằm xuống là họ thực hiện qua cái tâm muốn, cái tâm tức giận của
họ hiện qua cái chiêm bao. Con giận con cũng chiêm bao con, con thương ghét nhiều
nó cũng bị chiêm bao, thì cái tưởng nó hiện qua giấc mộng của con.
Tu sĩ: Bạch
Thầy, nhưng mà bây giờ con có cần phải dùng cái câu tác ý không? Hôm nay thì
con không có dùng cái câu tác ý nào hết. “Tâm bất động” hay là
lúc trước thì con có nói là: “Tâm như đất ly tham, sân, si. Ly dục, ly
ác pháp, không còn tham, sân, si, mạn, nghi nữa”. Nhưng mà được ít hôm thì
con có hỏi cô Trang đó thì Trang mới nói: “Thôi, dừng đi”. Tại vì
cái trường hợp của con xem xét là con đã bị tu sai, cho nên Trang nói: “Thôi,
không có tác ý cái gì nữa hết, giờ vô chị chỉ ngồi chơi thôi” …tập
cho chị biết thôi, sống với cái biết của mình
Thì từ hôm đến nay con cũng có
ngồi thôi. Con ngồi thì coi có cái niệm gì khởi lên hay không? Nhưng mà sao con
bị cái niệm ít. Cho nên là khi mà con không có bị cái niệm, không có khởi niệm
thì tự nó lại biết ở trong thân của con, thì nó lại có cái hơi thở ở mũi, thì
Trang kêu con là phải phá đi, tại vì cái đó tu con bị tưởng, nên có phá như vậy.
Bây giờ con phá rồi, con hít mạnh hoặc con thở không có cho nó theo cái mũi con
nữa, giờ nó biết cái hơi thở trong ngực con.
Thì bây giờ thí dụ con ngồi vậy,
cái hồi mà con biết trong thân con, con hỏi Trang: “Như vậy thì đúng
không?” Trang nói: “Đúng, nhưng nó lại có cái sự mà hễ con ngồi
xuống thì nó mới có như vậy”. Thì con xin hỏi lại: là do cái sai trước của
con nó còn lại? Nó cứ gom vậy đó Thầy.
Trưởng lão: Nó còn lại đó nó cứ gom. Thì con cứ tác ý đuổi thôi, để cho nó trở
về cái trạng thái bình thường. Nó trở về trạng thái bình thường của nó, đừng để
cho nó gom vô ở chỗ nào hết. Con ngồi đâu cái nó gom lại, tức là nó gom lại chỗ
ngực của mình nó cũng gom lại hoặc gom hơi thở. Tất cả những cái đó đều tác ý hết,
dùng câu tác ý phá nó.
Tu sĩ: Tác
ý như thế nào vậy Thầy?
(2:22:33) Trưởng lão: Tác
ý: “Mày đi đi, ở đây không gom chỗ này nữa. Mình phải thanh thản, an lạc,
vô sự” Cái tâm của mình phải vô sự.
Tu sĩ: Tức
là mình không có được chú ý tới cái gom biết thân. Và trong cái bây giờ xả ra
con ngồi con chơi vậy, nó cũng biết vô cái thân con.
Trưởng lão: Nó cũng biết vô thân, nó gom vô đó, tác ý xả ra, để cho nó đừng có
gom vô. Nó biết rồi, nó biết cái thân gom rồi nó cứ tập trung đó thì không cho,
nó cứ gom hoài một chỗ thì không được.
Tu sĩ: Dạ.
Còn mà như kiểu cô Tâm Định nãy có cô nói: Cũng như ngồi biết ngồi, đi biết đi,
đứng biết đứng, mà cô thấy nó khó chịu, tức ngực, nhức đầu. Còn trường hợp của
con không có bị như cô, con ngồi con thấy nó bình thường nó cũng khỏe.
Trưởng lão: Tốt cái đó tốt. Còn cái kia gom quá mạnh!
Tu sĩ: Vậy
trường hợp của con là cũng sai, nhưng mà nó ít hơn?
Trưởng lão: Nó ít hơn, chưa tới cái mức độ đó. Chứ tới mức độ đó là tức ngực. Bởi
vì khi nó vô cái nó siết vô.
Tu sĩ: Vậy
trường hợp con vô chỉ ngồi chơi xả tâm thôi. Trường hợp đến khi nào con mới được
gặp Thầy dạy phương pháp tiếp tục?
Trưởng lão: Rồi khi mà thời gian sau khi mà con tu được, thì cháu Trang sẽ cho
gặp Thầy, Thầy sẽ gặp con hỏi, Thầy sẽ dạy mấy con, cuộc đời của mấy con uổng lắm
mấy con.
Tu sĩ: Nhưng
mà trước khi con vô thất thì con có hỏi chú Mật Hạnh là: “Khi ngồi
trong thất tu thì có cần áo tràng không?” Thì Mật Hạnh nói là: “Mặc
đồ ngắn bình thường thôi cũng được, tại vì ăn thua là cái tâm chứ không phải
cái bộ đồ. Cho nên chị khỏi thêm, chị chỉ trong thất đóng cửa chơi vậy thôi, rồi
chừng nào ăn cơm, đi khất thực mới mặc áo”.
Trưởng lão: Mặc áo cho oai nghi.
Tu sĩ: Thành
ra con muốn gặp Thầy con hỏi vậy có được không?
Trưởng lão: Được con. Cho nó gọn gàng, cho nó dễ dàng, chứ không khéo nó luộm
thuộm. Nhưng mà khi mình đi ra ngoài…
HẾT BĂNG.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét