206-TẨU HỎA NHẬP MA/ 5
Nếu mà nó kết hợp với hành thì gọi là sắc hành. Bây giờ thấy ông Phật ông
đi, ông rờ tay trên đầu mình, ông xoa rồi ông ấn chứng cho mình một kiếp nữa sẽ
thành Phật thì đó là sắc hành. Hoặc là cái sắc của chúng ta hành, nếu mà kết hợp
với hành thì gọi là sắc hành. Như bây giờ chúng ta nó kết hợp với hành, thì cái
tay chúng ta rờ đầu người nào đó, đó là nó kết hợp với hành thì gọi là sắc
hành.
Nếu nó kết hợp với thức thì gọi là sắc thức, nếu nó kết hợp với cái thức
của chúng ta, mà bây giờ chúng ta biết cái gì đó, thì cái đó ngay cái thân của
chúng ta biết, thì cái đó gọi là sắc thức.
Thọ tưởng hành thức kết hợp từng cặp nhau cũng đều gọi như vậy.
Tóm
lại, ở đây
chúng ta chỉ nêu lên 3 cái thức, một là sắc thức, hai là tưởng
thức và ba là thức thức. Đó là những điều quan trọng,
nêu lên để chúng ta thấy còn những cái phần kia là cái phần câu hữu, kết hợp lại,
nó bằng cách này bằng cách khác nó rất là vi tế ở trong đó. Chúng ta
không phải là nhà duy thức học nên chúng ta không phân tích nhiều rườm rà và đồng
thời nó cũng làm cho rối loạn. Cho nên Thầy chỉ nhắc sơ như vậy để
chúng ta hiểu mà thôi chớ còn cái vấn đề đó chúng ta không cần quan trọng. Cần
quan trọng là ở chỗ chúng ta tu tập làm sao mà để làm chủ sanh tử mà thôi.
Nhưng vì trường hợp xảy ra để chúng ta biết được thế giới siêu hình và
cái ma mà nhập vào trong người chúng ta là do cái thức nào để chúng ta biết nó
để mà chúng ta tránh trong thời gian tu tập thiền định, chúng ta biết được cái
nào là tưởng thức, cái nào là sắc thức, cái nào là thức thức để chúng ta thực
hiện cho đúng con đường thiền định mà thôi. Đó là cái ý ở trong cái bài này chớ
không phải là giảng duy thức nói về 6 thức hoặc nói về tất cả những câu hữu, kết
hợp của thân ngũ uẩn này bằng cách này bằng cách khác. Chia chẻ nó ra
nhiều làm rối loạn thêm chứ không ích gì.
“Có 4
nguyên nhân đưa đến tu tập thất bại trong giáo pháp của Ta”.
Đây là lời đức Phật nói, như vậy là sau khi mà nói về vấn đề Tẩu Hỏa Nhập
Ma, Thầy phân cho biết mấy cái thức, rồi đây là bài của Phật nói để chúng ta biết
phải được như thế nào mà chúng ta tránh. Đây ông Phật cũng dạy chúng ta để
chúng ta biết mà tránh chứ không phải riêng Thầy mà Thầy nói cái vấn đề này
không.
- Một: Một vị thầy và học trò chưa
thấu đạt sự thành tựu pháp môn và giáo giới của người cư sĩ mà vội vàng cùng
nhau tu tập những điều chưa biết hay biết một cách lờ mờ, không rõ thì cũng giống
như người chưa thấu đạt pháp ăn trái cây rụng để sống, và chưa thấu đạt pháp ăn
củ rễ cây để sống mà vội vàng vào rừng thì những người này có sống được chăng?
Ông Phật ví dụ. Nghĩa là chúng ta chưa rõ cái giáo giới của Phật, pháp
môn của Phật mà hiểu một cách lờ mờ chưa có chính xác rồi cùng nhau mà tu tập
thì thử hỏi giống như là cái người mà ăn trái cây rụng, vô trong rừng lượm trái
cây rụng để ăn, sống ở trong rừng, cũng như đi đào rễ cây củ trong rừng để ăn để
sống, không cần ăn cơm nữa đó. Thì thử hỏi những người đó chưa có tập ăn như vậy,
chưa bao giờ tập ăn lá cây, chưa bao giờ tập ăn trái cây rụng để sống, chưa bao
giờ ăn củ để sống, ăn rễ cây để sống mà vội vào trong rừng mà ở thì những người
này có chết không?
Nghĩa là trước khi chúng ta muốn sống ở trong rừng ăn trái cây rụng, củ rễ
cây mà sống thì chúng ta phải tập và biết cái cây, cái củ nào, trái cây nào ăn
được, trái cây nào ăn không được. Vô trong rừng đụng trái cây nào cũng ăn thì
có điên không? Cho nên khi đó mình không biết mà đi vào rừng ở để không ăn cơm
gạo thì người đó không bao giờ sống được. Cũng như một người chưa biết giáo
pháp, pháp môn, giáo giới của Phật như thế nào mà vội vàng tu tập thì cũng như
những người đó. Đó là phần thứ nhất.
- Phần thứ 2: một vị thầy và học trò chưa
thấu đạt sự thành tựu pháp môn giáo giới của Tỳ kheo mà vội vàng cùng nhau tu tập
những điều chưa biết rõ hay biết một cách lờ mờ hoặc đầy ắp những kiến chấp 62
lập luận tà kiến trên mây xanh thì cũng giống như người chưa thấu đạt pháp ăn
trái cây rụng để sống, chưa thấu đạt pháp ăn củ rễ cây để sống mà vội vào rừng
thì có sống được hay chăng?
Đó, đức Phật ví dụ, bây giờ đến giai đoạn thứ 2, người mới hiểu sơ sơ
thôi, chưa biết rõ giáo pháp của Phật thế nào, nghe đạo Phật cái nhảy vô lo tu
thôi. Người ta bảo niệm Phật thì mình cứ tu thôi không biết gì cứ niệm hoài, đó
là một cách lờ mờ, không hiểu. Còn bây giờ những người này thì họ lại khác hơn,
nhưng mà họ có những kiến chấp đầy ắp 62 lập luận, ở đây Phật nói 62 lập luận
chớ nó còn nhiều nữa kìa. 62 lập luận tà kiến trên mây xanh, họ bị kiến chấp
vào những lập luận đó thì phỏng chừng họ có giữ gìn giáo pháp và giới luật của
Tỳ kheo được không?
Như người ta nói: thõng tay vào chợ, tự tại vô ngại, đói ăn khát uống mệt
ngủ. Thì như vậy cái giới luật của Phật họ nghe chấp vào tà kiến như vậy thì họ
còn giữ được giới luật của Phật không? Đói thì mình ăn, khát thì mình uống là
giải thoát rồi, còn gì nữa? Cho nên do cái chỗ chấp tà kiến như vậy để đưa người
căn cơ còn thấp kém đi lên chỗ giải thoát được, thì họ bị tà kiến đó thì làm
sao họ thực hiện được. Cho nên họ phải như người ăn trái cây rụng mà chưa quen
mà vào rừng sống thì đâu có sống được. Đó là phần thứ hai.
- Phần thứ 3: một vị thầy và học trò chưa
thấu đạt sự thành tựu pháp môn và giới luật của Ta mà vội vàng cùng nhau nhen
nhúm lửa tại cuối làng hay cuối xóm để mọi người đến chiêm ngưỡng, lễ bái, cúng
dường thì cũng giống như người chưa thấu đạt pháp ăn trái cây rụng, củ rễ cây để
sống mà vội vàng vào rừng sống thì có sống được chăng?
Đó đức Phật ví dụ. Bây giờ mình chưa có tu học gì được hết, mà mình nghe
hiểu hiểu được một số giáo lý nào đó. Bắt đầu đi ra cất chùa, nhen nhúm tại ngă
3 ngă 4 nào đó, cái chùa cái miễu đó để cho mọi người đến chiêm ngưỡng, lễ bái,
cúng dường thì như vậy là giống như người ăn trái cây rụng mà chưa biết cách ăn
trái cây rụng ở trong rừng như thế nào, để rồi sống ở trong rừng thử nghĩ người
đó có chết hay không?
Tội lỗi
tày trời, đọa địa ngục chứ đâu còn nữa. Đó là phần trong kinh điển Phật
cảnh giác cho chúng ta rất là lớn, rất là vĩ đại. Chưa gì hết mà lo dạy đạo đó,
đó là cái phần này đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét