207-TẨU HỎA NHẬP MA/ 6
- Phần
thứ 4: một vị thầy và học trò chưa thấu đạt sự thành tựu pháp môn và giới
luật của Ta mà vội vàng cùng nhau xây dựng một ngôi nhà tại ngã tư đường với lời
nguyện: từ bốn phương nếu có tu sĩ hay cư sĩ nào lại thì ta sẽ cúng dường pháp
tùy theo khả năng, tùy theo sức của họ thì cũng giống như người chưa thấu đạt
pháp ăn trái cây rụng, rễ cây, củ để sống mà vội vàng vào rừng.
Đó thì đức Phật đã xác định cho chúng ta. Khi chúng ta tu chưa có tới
đâu, chưa có thành tựu mà vội cất chùa lớn để nhận người. Rồi đem cái pháp mà
chúng ta chưa thành tựu đó mà dạy người thì cũng giống như người ăn trái cây rụng
mà chưa có tập ăn trái cây rụng để sống trong rừng, mà vào rừng lượm trái cây rụng
mà ăn thì người này chỉ có ăn trái cây mà chết mà thôi. Chưa biết trái cây nào
mà ăn sống, chưa biết trái cây nào mà ăn điên cho nên vô đó thấy trái cây rụng
cứ lượm ăn thì kể như là chết. Vì vậy mà không phải chết một người mà chết bao
nhiêu người.
Ở đây trong kinh Phật: từ 4 phương nếu có tu sĩ hay cư sĩ nào lại thì ta
sẽ cúng dường, nghĩa là giúp cơm giúp gạo cho họ ăn đó. Nghĩa là như quý thầy về
đây mà Thầy không rành thì đó là hình ảnh của Thầy đó. Dạy quý thầy bằng cách
tùy pháp theo khả năng của mọi người, dạy ai nghe cũng hay hết, cũng thấu hết
nhưng mà rồi tới chừng nó điên rồi, Thầy thí dụ như thầy Thiện Thuận ở đây mà
đêm đó thầy điên luôn thì thử hỏi có phải Thầy là người không thông không hiểu
pháp không? Nghĩa là không thông hiểu thì thầy Thiện Thuận phải tiêu rồi. Đâu
làm sao mà giải trừ được. Đó thì quý thầy đặt thành vấn đề như ở trong đây một
quý thầy nào mở cái chùa đi, rồi nhận chúng đi, theo kinh sách dạy đi, gặp trường
hợp thầy Thiện Thuận thì chỉ còn có nước đem nhà thương điên chứ có làm gì hơn.
Quý thầy hiểu điều đó, điều rất quan trọng. Sinh mạng của người
ta mà mình coi như là lông hồng à?
Mình lấy cái đó để mình kinh doanh, để cho mình làm giàu cá nhân mình,
cho nổi tiếng nổi danh lên. Nhưng sự thật mình giết người mình đâu biết. Các thầy
phải thấy được điều quan trọng, sinh mạng của người ta lớn lắm chứ đâu phải nhỏ.
Đời sống của người ta phải lợi ích cho xã hội, lợi ích cho họ. Thế mà họ phải
khép chặt, họ bỏ hết công ăn việc làm, bỏ cả vợ con, họ vào đây. Cuối cùng cuộc
đời họ làm được cái gì? Ương ương gàn gàn chớ có làm được cái gì? Cho nên kinh
điển của Phật dạy rất đầy đủ, tại sao người ta không đọc cái này mà người ta giảng
cho mọi người biết. Tại vì người ta sợ quá.
Đó là 4 phần mà đức Phật đã xác định trong một bài kinh. Thầy thấy quá
tuyệt vời. Để nhắc chúng ta khi làm thầy là chúng ta phải đạt được, cho nên khi
Thầy ra thất Thầy thấy sự làm chủ của Thầy rất rõ. Thầy muốn đi hồi nào Thầy đi
được, Thầy điều khiển được thân Thầy mà. Cho nên Thầy mới về Thầy bàn với Hòa
thượng để Hòa thượng trắc nghiệm. Trên cái sự trắc nghiệm như thế nào? Nghĩa là
trắc nghiệm qua sự nhập định của Thầy để xem Thầy có làm chủ được không? Nhưng
mà Hòa thượng lờ qua chuyện đó, Hòa thượng lại hỏi qua những công án. Những
công án đó làm sao mà Thầy không biết, Thầy biết cả tâm niệm của Hòa thượng nữa
chứ đâu phải là biết công án đó không. Cho nên đối với vấn đề đó là vấn đề quá
rõ ràng không thể nào mà không biết được. Nhưng ở đây mình phải thấy được trách
nhiệm dẫn người đi có được hay là không, hay là phí cuộc đời người ta.
Vì vậy mà hôm nay tại sao Thầy tuyên bố ẩn bóng? Tại vì Thầy thấy quý thầy
đến tu với Thầy mà không bỏ cuộc đời, không đoạn dứt cho nên Thầy bỏ Thầy đi.
Chớ nếu quý thầy mà hoàn toàn người nào đến đây với Thầy mà đứt đoạn hết cuộc đời,
trắng như vỏ ốc thì Thầy hoàn toàn Thầy ở đây dạy. Sau thời gian Thầy đã chứng
nghiệm hai khóa rồi Thầy thấy hoàn toàn là ương ương gàn gàn, đời không chịu bỏ
mà đạo thì muốn tu. Làm sao mà Thầy dẫn đi được, cho nên Thầy phải ẩn bóng mà
thôi. Là Thầy còn thương đời đó, chớ còn không Thầy nhập diệt.
Đến đây quý thầy đã biết con đường của Đạo Phật thực tế và cụ thể giải
thoát cho con người. Không còn mơ hồ, huyền bí mà chỉ có tu sai không đúng pháp
của Phật thì mỗi ngày tâm dục, tâm sân càng to lớn và thiền định thì dễ lọt vào
tà thiền khiến con người rối loạn, cơ thể mất trí trở thành điên khùng hoặc ông
lên bà xuống, ợ ngáp, xưng ông này bà kia. Thật sự là do dùng tưởng ức chế tâm
quá mạnh, làm cho cơ thể rối loạn thần kinh.
Cho nên muốn tu hành giải thoát theo đạo Phật thì quý thầy phải chọn một
bậc minh sư, giới đức thanh tịnh, thiền định sâu mầu, trí tuệ bao la, sống ẩn
bóng nơi rừng xa, lánh danh lợi và sự cung kính tôn trọng của thế nhân. Lời Người
dạy là thước vàng khuôn ngọc, tức là lời đức Phật đã nói: một người
tu sĩ mà khi có danh có lợi thì nên tránh sự danh lợi, cung kính đó đi. Cho
nên lời đức Phật dạy Thầy thấy là khuôn vàng thước ngọc cho một bậc chân tu. Lời
Phật dạy là thước ngọc khuôn vàng phải tuân theo, tu tập và sống cho đúng đời sống
phạm hạnh của người tu sĩ thì con đường tu tập của đạo Phật không còn khó khăn
vì nó có nhiều phương cách tu tập, trau dồi, dứt bỏ mọi tâm niệm uế trược, bất
thiện, tham sân si mạn nghi để được tâm trong sạch thanh tịnh, không chướng ngại
trước các pháp nào. Nhờ tâm được thanh tịnh như vậy nó mới chỉ được các hành
trong thân, làm chủ sống chết. Từ nơi đó nó mới phát xuất trí tuệ vô lậu, chặt
đứt mầm tái sanh luân hồi. Như thế sanh đã tận, phạm hạnh mới xong, những việc
làm đã làm xong, không trở lui trạng thái này nữa. Tức là không trở về với sự sống
chết của con người nữa. Nghĩa là chấm dứt một đời này mà thôi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét