204-TẨU HỎA NHẬP MA/ 3
Cho nên hầu hết một số người chưa biết cho nên người ta tưởng ý căn là
trái tim của chúng ta. Thì người ta dùng cái tưởng mà người ta tu thì người ta
sẽ bị lạc. Đồng thời người ta cứ bắt buộc cái ý căn phải ngưng hoạt động, không
cho nó hoạt động, thì điều đó là người ta sẽ đi lạc mất, bởi vì ý căn mà ngưng
thì chủ thể điều khiển cái thân cũng như ông vua điều khiển cái nước, mà ông
vua bây giờ không điều khiển được thì người ta sẽ cướp nước ông. Do đó mà chúng
ta biết cái ý căn nó rất quan trọng chứ không phải nhãn căn hay nhĩ căn quan trọng
đâu, mà cái ý căn rất quan trọng, nó là cái bộ óc của chúng ta. Nhưng mà để người
khác mà vào bộ óc chúng ta nó điều khiển trong đó thì guồng máy của đất nước đó
sẽ bị mất.
Thì hôm nay chúng ta thấy ý căn là vấn đề rất quan trọng, bởi vì cái sắc
này thì nó phải có cái ý căn, mà cái ý căn là cái vấn đề điều khiển toàn thân của
nó, cho nên chúng ta muốn điều khiển sống chết do ý của chúng ta, ý căn đó. Vì
vậy mà chúng ta mới làm chủ được cái sống chết của chúng ta. Do ý căn đó mà
chúng ta mới chấm dứt được sự luân hồi, mới phát triển được trí tuệ. Nếu không
có ý căn chúng ta chẳng phát triển.
Cho nên có một số người dạy tu thiền là tu vô phân biệt, tu rồi không
phân biệt gì hết. Thì như vậy là ý căn có làm việc gì đâu? Tỉnh táo đó, biết
đó, ai đụng tới hỏi bảo gì thì nói mà không bảo gì thì không phân biệt gì thì
có phải giống như người điên không?
Đó là những cái họ hiểu lầm, họ tưởng rằng khi vô phân biệt thì tức là nó
sẽ được giải thoát hoàn toàn thành Phật. Cho nên có một vị thiền sư sai một người
đệ tử: Con hãy vào trong lấy cho thầy một cái thùng để ra xách nước. Vị đệ tử
này mới vô xách cái rổ đem ra. Cái rổ thì quý thầy biết nó có lỗ lỗ. Thế mà vị
thiền sư cả cười, người đệ tử của mình chứng đạo rồi. Thì các thầy nghĩ như thế
nào?
Đó là những cái mà người ta tập trung để ca ngợi phương pháp vô phân biệt,
để đưa con người đi đến chỗ ngơ ngẩn, lầm lạc. Họ đâu có phải chết, họ đâu có
phải là người chết, bởi vì họ đang ở trong trạng thái vô phân biệt, họ không
phân biệt gì hết, cho nên họ vẫn thản nhiên xách cái rổ mà họ tưởng là cái
thùng, họ đâu có phân biệt. Bảo họ xách cái cuốc, họ vô họ xách cái dao. Bảo họ
làm cái này họ lấy cái khác thì cái đó là cái làm cho ý căn của chúng ta nó
ngưng hoạt động, nó không còn phân biệt được nữa, nó không còn biết được nữa.
Thì như vậy là hệ thần kinh chúng ta bị lạc rồi chứ gì? Đó, đó là một điều sai
mà trong nhiều thế kỷ gần đây người ta tu theo thiền người ta bị lạc rất nhiều
cái điều đó.
Thọ thức dùng xúc cảm giác mọi trạng thái hỷ lạc, khinh an, đau nhức, tê
nóng, rát hoặc là nặng nhẹ, nhói, chạy rần trên thân người. Đó là những cái cảm
giác mà chúng ta cảm giác khi mà cái thọ thức của chúng ta làm cho chúng ta biết
những cảm giác như vậy.
Tưởng thức thì dùng tưởng nên luôn luôn tưởng về quá khứ và vị lai. Nghĩa
là chúng ta xét thấy cái tưởng nó không bao giờ tưởng ở trong hiện tại được. Tưởng
ở trong hiện tại thì nó không bao giờ tưởng được mà nó tưởng thì nó phải tưởng ở
quá khứ và tưởng ở vị lai. Nó ngồi nó ước vọng về vị lai, nó là tưởng đó. Mà nó
nghĩ ngợi, nó nhớ một cái gì ở quá khứ, đó là tưởng. Nó thuộc về loại ma đó, nó
không phải là thuộc về loại tốt đâu. Cho nên từ cái nghĩ về quá khứ làm tâm ta
đau khổ, làm tâm ta dày vò, ray rứt về quá khứ, những sự kiện gì xảy ra trong đời
chúng ta. Mà khi tưởng nó sử dụng cái tưởng về quá khứ để làm chúng ta nhớ lại
thì tâm chúng ta nó đã bị khổ. Vì vậy khi mà tâm bị khổ thì Phật bảo rằng đó là
bị ma.
Về tương lai thì nó quyến rũ ta, cho nên đức Phật gọi nó khi mà cái tưởng
nó khởi về tương lai, nó nghĩ như thế này: Ngày mai này mình sẽ tu tập, mình sẽ
làm chủ được sanh tử, rồi mình ra đây mình mở một cái tu viện to lớn đồ sộ,
mình hướng dẫn cả trăm cả ngàn người để cho họ theo tu. Mình làm sáng tỏ Phật
Pháp lại. Nghĩ về vị lai như vậy đó là nó thuộc về bị ma tưởng cám dỗ chúng ta,
lôi cuốn chúng ta, chúng ta bị ma rồi đó. Thì đó rõ ràng nó nhập vô đó. Nếu ý
thức của chúng ta luôn luôn ở trong hiện tại thì ma tưởng không bao giờ nhập.
Đây là những cái mà chúng ta thấy nó chưa đến đỗi làm rần rần người chúng ta rồi
chúng ta mất cái biết đâu, chúng ta còn ý thức một bên, vậy mà ma nó vô đó. Nó
cám dỗ chúng ta trong quá khứ và trong vị lai. Nó lôi cuốn chúng ta, nó làm
chúng ta đau khổ mọi từng phút giây ở trong đó.
Cho nên có một bài kệ Thầy nhắc quý thầy:
Quá khứ
không truy tìm
Vị lai
không ước vọng
Đó là ma tưởng của chúng ta ở trong quá khứ và vị lai đó, cho nên chúng
ta phải biết mặt nó để mà diệt trừ nó. Không có để nó xen vô ở trong quá khứ của
chúng ta. Mà không để nó xen vô ở trong vị lai của chúng ta. Thì lúc bấy giờ
chúng ta đang ở trong hiện tại. Thì đó là một nguồn giải thoát chơn thật nơi
quý vị.
Nó không có môi trường hoạt động trong hiện tại. Đó là Thầy xác định cho
rất rõ. Vì môi trường hoạt động của nó trong hiện tại không có. Bởi vì trong hiện
tại phải có những đối tượng. Mà có đối tượng thì ý thức hoạt động. Cho nên vì vậy
Thầy mới xác định được cái chỗ mà chúng ta tu thiền. Hơi thở chúng ta mất là bị
tưởng, mà hơi thở còn là không bị tưởng. Vậy thì chúng ta khi mà vào định mà
hơi thở mất thì chúng ta biết chúng ta ở trong trạng thái của đối tượng nào của
ý thức, của định. Còn nếu mà cái trạng thái đó nó là tưởng thì nó làm cho chúng
ta thích thú, tức là tưởng nó phải là dục rồi, nó đâu còn thanh tịnh nữa. Cho
nên nó làm chúng ta thích, nghe mà ngồi nó hỷ lạc khinh an nghe khoái quá. Đó
là chúng ta bị trạng thái tưởng chứ đâu phải là trạng thái của thiền định.
Phật nói định sinh hỉ lạc hay là ly dục sanh hỉ lạc đâu phải cái trạng
thái khiêu khích chúng ta thích thú. Mà là một trạng thái rất là thanh thản.
Làm cho thân tâm chúng ta thanh tịnh, càng thanh tịnh càng sâu mầu trong thanh
tịnh. Nó mới lắng sâu được chứ. Còn đằng này cứ nghe yên yên, khinh an nhẹ
nhàng là cho nó là định, là thiền. Hỏi ai mà tu có khinh an là thấy là được rồi,
như vậy là tốt rồi. Điều đó là đưa người ta đi đến chỗ chết. Chưa biết trạng
thái khinh an như thế nào mà dám xác định điều đó là dẫn người ta vào những định
tưởng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét