203-TẨU HỎA NHẬP MA/ 2
Ở đời người ta thường nói người nặng bóng vía và người nhẹ bóng vía. Nặng
bóng vía tức là không thấy ma, mà nhẹ bóng vía tức là người hay thấy ma. Mà người
nhẹ bóng vía tức là người này sống trong tưởng nhiều, mà người nặng bóng vía tức
là người sống trong ý thức nhiều. Cho nên người nhẹ bóng vía này nghe thấy ma
thì thấy hình bóng ma. Đó là những trạng thái của tưởng lưu xuất từ tưởng nhiều
tưởng ít mà thôi. Chớ không phải có thế giới có linh hồn người khác mà xuất hiện
ra để nhập vào mình hoặc nhập vào thân của người khác. Đó là chúng ta xác định
cho được để thấy cái tưởng thức nó đặc biệt và vi diệu mà hiện tượng xã hội
chúng ta nhiều người đã từng nghe thấy biết trực tiếp mà người ta không giải
thích ra nổi được.
Hành thức thì chúng ta biết rất rõ, mỗi cái hành động, mỗi cái điều kiện
có cái gì thì trong cái hành của chúng ta đều có sự hoạt động thì phải kèm theo
bên cái thức của sự hoạt động đó. Cho nên nó có sự điều động. Nhưng mà hành thức
thì không quan trọng. Cũng như thọ thức nó không quan trọng. Nó quan trọng là
khi mà cái thọ thức này hoặc hành thức này nó làm việc với cái sắc thức, thì
lúc bấy giờ thân rung động cảm giác này kia nọ thì cái thọ đó nó cảm giác theo
sắc thức, cũng như theo hành thức của nó mà nó xúc chạm. Do đó nó có cảm giác
hoặc cái này cái khác thì do đó mà chúng ta nhận ra được cái cảm giác và cái
hành động của chúng ta trong khi nó sử dụng cái sắc uẩn của nó.
Còn cái tưởng thức này thì nó đặc biệt riêng, nó sử dụng riêng. Nhưng
trong cái sử dụng của tưởng thức thì nó cũng có thọ thức và hành thức chớ không
phải không có. Cho nên trong giấc mộng chúng ta thấy ăn chúng ta cũng biết
ngon, mà chúng ta có cảm giác. Thí dụ như thấy lửa cháy, lúc bấy giờ chúng ta
chạy vào trong cái nhà để chữa lửa, chúng ta thấy nóng, thấy rát nhưng mà sự thực
ra thì nó không có phỏng lửa và không có nóng rát khi chúng ta thức dậy.
Cho nên cái thọ ở trong tưởng thức nó vẫn có, trong cái hành của tưởng thức
nó vẫn có vì nó có đi đây đi đó ở trong đó, cho nên nó phải có cái hành ở trong
đó. Vì vậy cái thọ thức và cái hành thức chỉ là những sự phụ thuộc vào sự điều
khiển của tưởng thức và sắc thức mà thôi. Như vậy thì quý thầy đã hiểu rõ trên
cái hành thức và cái thọ thức thì nó không quan trọng, nó không tạo thành thế
giới siêu hình mà nó chỉ phụ thuộc vào những cái sắc thức và thức thức mà thôi.
Bây giờ đến Thầy giải thích về cái thức thứ 5 tức là Thức thức.
Thức thức nó dùng gì? Nó dùng thức. Ở đây Thầy xin giải thích thêm để
chúng ta thấy này.
Sắc thức thì dùng lục nhập: mắt tai mũi miệng thân ý.
Mà thọ thức thì dùng xúc. Cái thọ của chúng ta mà nó không có xúc thì nó
không cảm thọ gì được hết. Nó phải dùng cái xúc nó mới có thọ được.
Mà tưởng thức thì nó dùng tưởng. Chớ nó không thể dùng mắt tai mũi miệng
thân ý chúng ta được. Phải rõ cái chỗ này.
Hành thức thì nó dùng hành, chớ nó không dùng tưởng được mà nó cũng không
dùng xúc được, mà nó phải dùng cái hành. Cho nên hành thức thì nó phải dùng cái
hành.
Mà cái thức thức thì nó dùng thức. Nó không có dùng cái lục nhập này. Tức
là khi chúng ta nhập Tứ Thiền, cái thức thức nó hoạt động thì nó lại không có
dùng mắt tai mũi miệng thân ý chúng ta. Vì mắt tai mũi miệng thân ý chúng ta,
Phật nói mắt là nhục nhãn, con mắt nhục không thể nào thấy xa ngàn dặm được.
Cho nên nó phải sử dụng thức thức của nó. Thức thức nó phải sử dụng cái thức, tự
nó sử dụng cái tâm của nó cho nên nó ngồi đây mà nó thấy muôn ngàn vạn dặm. Hoặc
nó thấy trong quá khứ nhiều đời nhiều kiếp. Đó tức là cái thức đó đó.
Như vậy là chúng ta thấy biết được 5 cái thức này: sắc thức,
thọ thức, tưởng thức, hành thức và thức thức. Nó sử dụng cái gì
thì ở đây Thầy giải thích quý thầy rất rõ.
Mặc dù ở trong kinh không có nói bài này, nghĩa là
trong các kinh Phật không có giảng bài này như vậy nhưng mà qua cái sự hiểu biết
của Thầy trong sự tu tập, Thầy biết rằng trong thời đức Phật chưa có người thưa
hỏi ngay điều này cho nên không có bài giảng này. Trái lại vì trong thời chúng
ta nó có những ma chướng như vậy, cho nên Thầy mới giải thích cái này để chúng
ta thấy rằng cái thọ nó dùng cái gì, mà cái sắc thức nó dùng cái gì, mà cái tưởng
thức nó dùng cái gì, mà cái hành thức nó dùng cái gì và cái thức thức nó dùng
cái gì.
Cho nên chúng ta nghĩ cái thức thức nó dùng cái sắc uẩn
của chúng ta thì không được, nó sẽ dùng mắt tai mũi miệng thân ý của chúng ta
cũng không được. Mà nó dùng tưởng cũng không được. Nó dùng xúc cũng không được.
Mà nó dùng hành cũng không được. Mà thức thức nó chỉ dùng cái thức của nó mà
thôi. Tức là tâm dụng tâm đó. Người ta nói tâm dụng tâm đó. Hay một danh từ của
Thiền tông thì nói thể dụng thể đó. Nó không có dụng cái chuyện khác được mà nó
dụng ở nơi nó. Cho nên nó dẫn tâm về Tam minh là cái chỗ này. Vì vậy sau khi nhập
Tứ Thiền quý thầy sẽ thấy rõ cái này.
Sắc thức dùng lục nhập là mắt tai mũi miệng thân ý căn. Mà ý căn là bộ óc
của chúng ta, chủ thể điều khiển toàn thân qua các căn của nó. Nghĩa là cái ý
căn, đương nhiên chúng ta thấy cái bộ óc của chúng ta là ý căn. Có nhiều người
cho ý căn là trái tim của chúng ta. Nhưng mà sự thật không đúng. Trong kinh thường
có chỗ cũng giảng nói ý căn là trái tim của chúng ta, như bây giờ nói nhãn căn
là con mắt của chúng ta, mà nhĩ căn là lỗ tai chúng ta, mà tỷ căn là lỗ mũi
chúng ta thì cái đó chỉ rất đúng. Nhưng mà đến ý căn thì hầu như người ta không
hiểu đức Phật muốn nói cái gì. Nhưng mà chúng ta xét trong thời đại chúng ta,
chúng ta biết rất rõ là vì khoa học có hẳn hòi. Bởi vì ý căn là bộ óc của chúng
ta. Nó điều khiển toàn thân của chúng ta. Cho nên hiện bây giờ chúng ta sử dụng
ý căn là một điều kiện rất tốt cho nên do sự hiểu biết này mà Thầy tận dụng ý
căn của Thầy tu tập ở trong 4 thiền. Nương vào hơi thở để điều khiển cho nó từ
chậm nhẹ cho đến khi nó ngưng hoàn toàn là do ý căn. Nếu mà chúng ta dùng tưởng
thức mà điều khiển là chúng ta sẽ lạc.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét