196-TU TẬP KHÔNG ỨC CHẾ Ý
THỨC
Bây giờ Thầy ngồi đây à, các
con lưu ý hết. Tất cả các Phật tử lưu ý cái chỗ này rất là quan trọng
đây: Ngồi chơi, chứ đâu có ngồi mà nhiếp tâm để cho đừng có ý thức dừng.
Thường thường người ta ngồi, cứ người ta nương hơi thở, hoặc cố gắng giữ tâm bất
động để cho đừng có niệm khởi, điều đó sai.
(9:17) Các con nghe trong
kinh Pháp Cú, đức Phật dạy: “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”.
Chúng ta đâu có diệt cái ý thức của chúng ta đâu. Mà chúng ta phải nuôi dưỡng ý
thức, phải rèn luyện ý thức, chứ đâu có diệt ý thức. Còn bây giờ mấy con ngồi
đây mà cố gắng niệm Phật cho được “nhất tâm bất loạn” tức là
diệt ý thức. Hoặc là ngồi đây mà có những cái niệm gì đều buông hết để cho
chúng ta không còn niệm, gọi là “thiền định”. Đó là thiền điên chứ
thiền gì? Nó sanh ra thiền tưởng. Bởi vì ý thức nó dừng thì tưởng thức nó phải
hoạt động. Cho nên người ta tu thiền, tu riết rồi tu điên. Rồi mà nó điên quá
thì người ta nói “tẩu hỏa nhập ma”. Nó nói bậy nói bạ, nói không
đúng vào đâu hết, không còn là con người bình thường thì người ta gọi đó
là “tẩu hỏa nhập ma”. Chứ sự thực ra là do chính mình tu sai, làm
sai, diệt ý thức của mình. Mà đức Phật dạy ý thức: “Ý làm chủ, ý tạo
tác, ý dẫn đầu các pháp”. Cái ý nó quan trọng vô cùng, không có được phép
diệt cái ý của chúng ta.
Cho nên hở hở ra một chút quý vị
mà ở trong thất đều là tu tập sai. Cứ lo diệt ý thức của mình đừng có niệm để
cho mình gọi là thiền định. Đó đâu phải là thiền định. Thiền định của đạo Phật
là “ly dục, ly ác pháp”. Khi ngồi đây mà tâm nó khởi muốn ăn, muốn cái
gì, còn ham muốn tức là chưa ly dục. Thì ngay đó lấy cái tri kiến, tức là cái sự
hiểu biết của chúng ta đó, quán xét xả nó đi. Thì khi xả nó, thì tâm nó không
còn ham muốn nữa, thì tức là thiền định chứ gì? Tâm bất động là thiền định mấy
con. Nhưng mà bất động bằng cách ly dục, ly ác pháp chứ không phải bất động bằng
cách diệt ý thức của chúng ta.
Cho nên hầu (như) xét lại tất cả
những phương mà của kinh sách Đại Thừa, của Thiền Đông Độ dạy chúng ta, đều là
phương pháp của người Trung Quốc, chứ không phải của Phật giáo. Mà người Trung
Quốc thì mấy con cứ nghĩ rằng đất nước Trung Quốc có hai nhà triết lý. Hai nhà
đó là Khổng Tử và Lão Tử. Việt Nam chúng ta đâu có Khổng Tử mấy con, đâu có Lão
Tử. Khổng Tử thì đưa cái tư tưởng của Khổng Tử thì nó trở thành cúng bái, mê
tín, đủ loại. Còn Lão Tử thì đưa cái pháp Vô Vi của Lão Tử, cho nên nó biến
thành Thiền Đông Độ. Cho nên chúng ta hoàn toàn cứ diệt cái ý thức của chúng
ta, đó là một điều quá sai.
Phật giáo Việt Nam không bao giờ
tu tập điều đó. Người Việt Nam không chịu ảnh hưởng của người Trung Quốc. Chắc
chắn chúng ta sẽ tu tập đúng chánh pháp của Phật. Bởi vì Hòa thượng Minh Châu -
người đã dịch tạng kinh Pali, người Việt Nam chúng ta dịch. Thì Hòa thượng Minh
Châu là người Việt Nam chứ đâu phải người Trung Quốc. Còn Hán tạng, cái kinh mà
chữ Hán của người Trung Quốc thì mấy con thấy rõ ràng là dạy chúng ta tu từ…
pháp niệm Phật, tu từ… pháp Thiền Đông Độ. Thì mấy con thấy tất cả đều là sai.
Do đó từ khi mà các Tổ từ Trung Quốc truyền sang qua Việt Nam cho các thầy Tổ của
Việt Nam chúng ta tu cho đến bây giờ, bao nhiêu năm? Hơn cả ngàn năm, có người
nào làm chủ sanh, già, bệnh, chết chưa? Chưa có ông Sư, ông Thầy nào! Các con
thấy không?
Ngồi thiền như ngài Vũ Khắc
Minh, Vũ Khắc Trường để lại nhục thân như vậy. Nhưng mà không ngờ là lọt vào
thiền tưởng, nhập Không Vô Biên Xứ Tưởng. Khi không biết lối ra cho nên ngồi đó
mà để lại nhục thân. Khi Thầy đến thăm, Thầy biết rõ ràng. Bởi vì những cái từ
trường mà phóng ra nơi mà của các ngài tu nó còn y, không khác. Ngài tu như thế
nào nó đều còn y, không có mất. Cái từ trường nó phóng ra, nó còn giữ lại không
gian. Cho nên Thầy đến đó không phải nhìn cái nhục thân của các ngài, mà nhìn
cái từ trường của các ngài, chung quanh các ngài đó. Cho nên biết ngài đã lọt
vào Không Vô Biên Xứ Tưởng. Bởi vì diệt ý thức của mình thì nó phải lọt vào
Không Vô Biên Xứ Tưởng chứ sao. Mà nếu mà chúng ta nhập vào từ một giờ, hai giờ
trở lại thì còn ra vô được. Mà nếu kéo dài từ sáu giờ cho đến một ngày đêm thì
không còn biết cách thức ra, ở trong đó chết luôn.
(14:45) Bởi vì Thiền Đông
Độ có nói là “thiền không xuất, không nhập”. Còn đạo Phật thiền xuất,
nhập đàng hoàng. Trước khi muốn nhập các Định, thì cái người tu thiền mà Phật
giáo là phải tu Tứ Niệm Xứ. Mà khi Tứ Niệm Xứ đã thành tựu thì nó có Tứ Thần
túc. Định Như Ý Túc - định như ý mình muốn. Tức là mình muốn nhập Định nào là
mình tác ý ngay Định đó là nó sẽ nó nhập vào. Cho nên thiền người ta có xuất,
có nhập đàng hoàng. Người ta muốn vô là vô, muốn ra là ra chứ không phải thiền “không
xuất, không nhập”. Không xuất không nhập, làm sao mình làm chủ được?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét