197-THẦY NÓI VỀ NGŨ UẨN VÀ NGŨ ẤM
(43:21) Phật tử 2: Thầy
dạy cho con rõ Ngũ Uẩn với Ngũ Ấm khác nhau như thế nào?
Trưởng lão: À! Cái Ngũ Uẩn là nói theo đúng cái lời của đức Phật dạy, còn Ngũ Ấm
là nói theo lời của các Tổ. Thì cái Ấm thì nó cũng là Uẩn thôi chứ có gì. Nhưng
mà mấy ông này muốn mình ngon hơn, đặt cái danh từ cho nó.. Đây là người Trung
Hoa nói Ngũ Ấm, nhưng mà ông Phật ổng nói Ngũ Uẩn. Tổ bao giờ cũng muốn hơn Phật
chớ đâu thua. Cho nên…
Phật tử 2: Cho con đọc con muốn điên luôn. Thì con cứ nói là bây giờ hay là
Ngũ Ấm nó là cái bóng của Ngũ Uẩn…
Trưởng lão: Đâu bóng dáng gì? Tại cái danh từ người ta dùng để người ta chỉ cho
nó.. Người Trung Quốc nó phải có danh từ của người Trung Quốc, mà người Ấn Độ
phải có danh từ của người Ấn Độ. Mà không lẽ mà người Ấn Độ nói với người Trung
Quốc có một âm đó sao? Con hiểu sao kỳ vậy? Làm cho mấy con cứ hiểu theo chữ
nghĩa thôi, chứ âm thôi. À, nó phát âm vậy đó phải đi tìm (44:28) nó,
thử coi nó nói cái gì đó.
Phật tử 2: Quá trời! Người viết Ngũ Ấm, tìm Ngũ Ấm, Ngũ Uẩn không biết nó khác
nhau cái gì?
Trưởng lão: Chữ Ấm với chữ Uẩn nó có khác nghĩa chỗ nào đâu. Nhưng mà cái của
Trung Quốc, cái của Ấn Độ thôi.
Phật tử 2: Dạ!
(44:43) Trưởng lão: Ấn
Độ nói Ngũ Uẩn mà Trung Quốc nói Ngũ Ấm; thì hai ông này cũng nói có một nghĩa
đó thôi, chứ có khác. Chơi chữ mà mấy con không biết. Bởi vậy nếu mà không có
Thầy giải thích, mấy con bị rối ba cái tư tưởng, ba cái chữ nghĩa này hết. Rồi
cứ đi lật tự điển, đi tìm nghĩa mà..
Phật tử 1: (nghe không rõ) Dạ! Thưa Thầy! Chị Út này là bạn bè lâu năm mà chị
là đệ tử của Thầy Thanh Từ cũng lâu năm rồi.
Phật tử 2: Ba chục năm rồi Thầy.
Trưởng lão: Vậy tốt có sao đâu. chớ Thầy cũng là đệ tử của Hòa Thượng Thanh Từ
chứ bộ.
Phật tử 1: Mà bây giờ mới nghe được pháp Thầy cũng có đủ duyên đó tự nhiên rồi
cô có.. Chị này chỉ kể chuyện con nghe đó đủ duyên cái cổ mời đi luôn chớ đúng
ra tụi con chỉ có hai người.
Phật tử 2: Hai chị em đi thôi.
Trưởng lão: Đó là cái duyên thôi chứ gì. Hôm nay mấy con gặp Thầy á, gặp một
ông già tám mươi hai tuổi, phải không? Nhưng mà luôn luôn nãy giờ mấy con thấy
Thầy luôn luôn nụ cười trên môi, không có cái gì mà làm Thầy buồn được hết. Mà
không có bệnh đau gì mà dám xâm chiếm thân của Thầy. (46:09) Như vậy
là mới tu chớ. Tu mà bệnh nó xâm chiếm, nó nhức chỗ này đau chỗ kia đi nằm nhà
thương là Thầy nhất định thà chết đi, chớ không có làm đệ tử của Phật cái kiểu
này được. Bởi vì đạo Phật phải làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Mà mình đệ tử của
Phật, mà cứ đi vô nằm nhà thương bác sĩ trị bệnh mình thì thấy mấy ông bác sĩ
mình thấy nhục quá. Cho nên đối với Thầy nhất định chết bỏ, chớ làm chủ được sự
sống chết, chớ còn đau bệnh mà đi vô nhà thương Bác sĩ mà trị bệnh Thầy Thầy…
thôi nghỉ.
(46:44) Cho nên Thầy không
uống một viên thuốc bổ con. Mấy con cho những trái cây này kia ăn, tới giờ trưa
ăn một bữa thôi. Nước mấy con Ensure đồ vậy đó thì uống thôi, đúng giờ. Tới giờ
đó ăn rồi thôi, hoàn toàn ngoài giờ không ăn uống để cho nó nghỉ ngơi, cho nó
khỏe. Ăn uống nó cũng làm việc. Mình cứ vô sự không làm việc thì khỏe hơn là ăn
uống. Nhưng mà vì còn cái thân tứ đại, Thầy ăn uống trong một bữa đó là cực lắm
đó chớ. Ăn phải nhai, phải nuốt chớ đâu phải ngồi không được đâu. Cũng cực lắm!
Còn mấy con thấy ăn nó nghe nó ngọt, nó ngon, nó thích, chớ còn đối với Thầy là
một cái hành hạ. Thầy nói thật sự mấy con, người tu chứng rồi không có cái dục
nào mà cám dỗ họ được. Cho nên về ăn uống họ không có thích đâu. Nhưng mà nuôi
cái thân này để còn cái duyên gặp mấy con, chứ không khéo nó đi vào Niết bàn rồi
nó bỏ cái thân, nó đâu có cần cái thân. Bởi vì thân này nó vô thường.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét