195-ĐẠO PHẬT KHÔNG DẠY ỨC
CHẾ Ý THỨC
(00:04) Trưởng lão: Nay
Thầy gặp các con để xem lại sự tu tập của các con có đúng không, bởi vì thường
thường chúng ta có hiểu lầm rất lớn trong sự tu tập của các hệ phái, của các
giáo phái khác ví dụ như Mật tông, Thiền tông. Các giáo phái khác này tu là ức
chế ý thức của chúng ta, làm cho cái ý thức của chúng ta không còn khởi niệm.
Đó là cái mà chúng ta cần phải cân nhắc. Ở đây cái mục đích của đạo Phật dạy
chúng ta là ly dục, ly ác pháp, chứ không phải ức chế ý thức. Các con nhớ kỹ
cái điều đó. Chứ không khéo chúng ta bị lạc, đi lạc rồi mà chúng ta cứ cho là hết
vọng tưởng rồi là được thì không phải vậy.
Ở đây không có diệt ý thức của
chúng ta, mà để tự nhiên nó không niệm. Khi nó ly dục, ly ác pháp rồi, tự nhiên
nó không niệm, chứ không phải ngồi cố gắng giữ tâm bất động để cho nó không niệm.
Dù chúng ta giữ một cái đối tượng nào thì chúng ta cũng bị ức chế ý thức hết.
Cho nên ở đây chúng ta ngồi tu ở trong thất thì mục đích là chúng ta giữ gìn giới
phòng hộ. Cái giới phòng hộ là giới độc cư, chúng ta không tiếp duyên với người
nào hết, chúng ta sống một mình. Đó là giới luật cần thiết cho chúng ta tu, cho
nên đức Phật nói: “Ta thành Chánh giác là nhờ tâm không phóng dật”.
Còn mình ngồi đây, mà mình
phóng tâm nghĩ cái này, nghĩ cái kia, hoặc là đi lang thang ở bên ngoài, tâm nó
nhớ người này, nhớ người khác thì cái đó là ác pháp. Cho nên ở đây mình không ức
chế cái ý thức của mình, nhưng mình rèn luyện cho mình ý thức. Đó là pháp Như
Lý Tác Ý, tạo cho nó thành một cái lực. Cái lực đó gọi là Ý Thức Lực. Người tu
hành không bao giờ diệt ý thức, mà tập luyện cái ý thức lực để chúng ta có Tứ
Thần Túc - bốn lực như thần.
- (02:37) Dục Như Ý Túc, tức là chúng ta muốn
cái gì thân tâm chúng ta làm theo cái đó.
- Định Như Lý Túc, thì ta muốn nhập cái định nào
thì thân ta nhập cái định đó, không thể sai. Đó là Định Như Ý Túc
- Tuệ Như Ý Túc, tức là ta muốn biết cái gì ý bất
cứ ở thời gian nào chúng ta điều biết. Đó gọi là Tuệ Như Ý Túc.
- Và Tinh Tấn Như Ý Túc, là lúc nào chúng ta cũng
ở trong tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, hay là chúng ta muốn là
nó sanh.
(3:09) Ví dụ bây giờ chúng
ta muốn gì, muốn tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự thì chúng ta tác ý.
Nhưng mà nó nghe theo mấy con đâu, mấy con thấy nó không nghe, nó sẽ không bất
động, thì mấy con lại dùng phương pháp ức chế ý thức để cho nó không sanh. Các
con cứ để tự nhiên, để tự nhiên cho nó khởi niệm, không dùng một cái đối tượng
nào, không dùng hơi thở, không dùng một cái phương pháp nào ức chế ý thức, để
cho ý thức tự nhiên. Mà nó càng khởi nhiều thì càng tốt, mà mỗi một niệm khởi
thì tác ý, mà càng tác ý nhiều thì nó càng thành Ý Thức Lực chứ sao. Các con có
thấy cánh tay chúng ta nó có cơ bắp, mà chúng ta cứ co cánh tay ra vô như thế
này thì cơ bắp nó phải mạnh chứ sao, phải không?
Còn ý thức của chúng ta, mà
chúng ta cứ tác ý hoài thì nó phải càng mạnh chứ sao. Các con không chịu tác ý,
cứ dừng (ý thức) để mình giữ cái tâm mình bất động chứ gì thì nó hại, bởi vì ở
trong từng tâm niệm của chúng ta khởi ra thì nó có dục và ác pháp.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét