136- CÁC TƯ TƯỞNG PHẬT GIÁO
VIỆT NAM HIỆN NAY
(54:18) Trưởng lão: Bây giờ người ta cũng nói, ví dụ như bây
giờ Phật giáo nó truyền qua Trung Quốc, rồi Trung Quốc nó có cái văn minh của
nó. Nó có cái Khổng Tử, rồi nó có Lão Tử ở trong đó, nó có Tiên đạo, nó có Nhân
đạo đó, có Tiên đạo ở đó. Sau khi Phật giáo truyền sang qua thì nó ảnh hưởng của
Khổng Tử đó, thì nó đẻ ra cái Pháp môn Tịnh Độ. Nó đẻ ra cái pháp môn mê tín
cúng bái cầu khẩn. Đó mấy con thấy không? Nó do ảnh hưởng của Khổng Tử là Nhân
đạo.
Cho nên nó có cái lòng tin tưởng này kia, nó sanh ra cái pháp mê tín. Chứ
Phật giáo đâu có dạy mê tín, mà nó ảnh hưởng Lão tử, là bên Trung Hoa là nó có
Lão Tử, Tiên đạo. Nó ảnh hưởng Tiên đạo thì nó Vô vi, nó biến thành ra Thiền
Tông.
Cho nên vì vậy mình dùng ý thức mình, mình diệt cái ý thức của mình để trở
thành vô vi chứ gì, giống như Lão Tử chứ gì? Cuối cùng thì Phật giáo ảnh hưởng
của Lão Tử mà đẻ ra Thiền Tông. Nó đưa đến cho Phật giáo sai, là tại chỗ người
ta, cái tư tưởng người ta bị ảnh hưởng cái tinh thần của một tôn giáo của người
ta. Cho nên người ta hiểu Phật giáo qua cái góc độ này, rồi người ta hướng dẫn
mọi người tu theo. Cho nên Thiền tông chẳng qua là ảnh hưởng của Lão Tử, chớ
không có gì hết.
Cho nên Phật giáo mà Thiền Tông truyền sang qua Việt Nam đó thì do Trung
Hoa. Chớ bây giờ ở Lào hay hoặc Miến Điện, Campuchia mà truyền Phật giáo qua
thì nó là Nam Tông chứ không có Thiền tông được, mấy con hiểu chỗ đó chưa? Cho
nên vì vậy mà góc độ Phật giáo truyền đâu thì nó ra đó.
(56:03) Nhưng Việt Nam mình chịu ảnh hưởng của Trung Hoa rất lớn về
tinh thần của Phật giáo. Cho nên Nam Tông mà nó truyền qua, nó vô đây ăn khách
không được, mình không có chấp nhận. Cho nên vì vậy mà vô thì một hai chùa nho
nhỏ gần ranh giới Miên đó thì thôi, chớ không có vô sâu được. Vô sâu thì người
Việt Nam mình không chấp nhận, bởi vì nó ảnh hưởng của Trung Hoa nó cai trị
mình lâu quá, cho nên mình ảnh hưởng cái tư tưởng Phật giáo của Trung Hoa truyền
sang, cho nên nó sâu quá, cho nên nó không chấp nhận cái Nam Tông.
Cho nên Nam Tông sau này đó, nó có cái duyên là người miền Nam của chúng
ta nó gần Campuchia, nó sanh ra một cái pháp để nó hòa hợp với Đại Thừa, với
Nam Tông, nó mới đẻ ra cái phái Khất sĩ. Đó các con thấy chưa? Nó mới vấn y vấn,
rồi nó mới đi khất thực, đó là cái hình thức của Nam Tông. Nhưng trong khi tu tập
thì nó vẫn niệm Phật, thì nó cũng là Đại thừa, các con thấy không?
Cho nên Phật giáo mình, con người Việt Nam của mình nó hay lắm. Nó tiếp
nhận, rồi tự nó, nó biến hóa, nó phối hợp lại. Nó làm một cái Phật giáo Việt
Nam một cái ô hợp, nó không đúng.
Cho nên Thầy thấy, khi mà tu Thầy làm chủ được rồi, Thầy thấy cái này là
cái nguy hiểm cho dân tộc mình. Bởi vì cái tư tưởng tôn giáo trong mỗi người nó
là cái nhu cầu cần thiết cho tinh thần con người. Mà cái nhu cần thiết tinh thần
của con người là phải đúng, mà sai là con người biến con người trở thành mê tín
dị đoan, lạc hậu đó. Mà nếu mà nó cục bộ thì nó đưa con người đi đến cái chỗ chết,
chỗ chết là cứng ngắc như là Thiền tông, diệt ý thức của mình, thì nó rất là khổ.
Nhưng may là mình chưa có những người quyết tâm, nhiệt tâm tu. Chớ nếu mà
quyết tâm, nhiệt tâm tu, mà nỗ lực thật sự, thì cái số người này điên rất nhiều,
nếu mà cứ theo Thiền tông. Bởi vì mình diệt ý thức mình thì lọt trong Không, mà
lọt trong Không thì kể như là ý thức không hoạt động. Không hoạt động thì cái
người đó vô phân biệt.
Ai chúng ta đi ra đường mà chúng ta không mặc quần áo, ở truồng đi thì
không phải người ta nói mình điên sao? Nhưng ông này nói “tôi vô phân biệt”,
lúc bấy giờ ai nói gì ổng, ổng nói “vô phân biệt”, cái kiểu của ông vô
phân biệt thì cái phong tục tập quán của dân tộc chúng ta nó không cho phép ổng
làm cái điều đó thì không được.
(58:23) Cho nên các con thấy Hòa thượng Phước Hậu, chùa Phước Hậu ở
Việt Nam chúng ta mà, cho nên Hòa thượng Phước Hậu nói ông này ổng nói:
“Kinh điển Phật truyền tám vạn tư,
Tu hành không thiếu cũng không dư,
Đến đây thì đã như quên hết,
Chỉ nhớ trong đầu một chữ Như.”
Viết chữ Như tức là chữ Không đó. Bát Nhã đã nói “sắc tức thị không -
không tức thị sắc”, đó là Tâm Kinh Bát Nhã đó, lấy cái chữ Không. Cho nên ổng
thấy có chữ Như trong đầu của ông thôi, còn bao nhiêu cái gì ổng vứt hết, không
có biết hết, ổng bỏ hết.
Cho nên mà đến khi mà qua sông đó, thì hai thầy trò mới đội quần áo mới
qua sông. Nhưng mà lên xong thì ông học trò đội quần áo của ổng đi sau, còn ông
thầy ở truồng đi trước, cứ đi hoài. Ông học trò mới kêu ông thầy: “Thầy ơi,
thầy mặc quần áo chớ thầy đi không có được.” Thì ông thầy ổng mới nhớ. Ổng
mới nghe kêu ổng đứng lại, “Như vậy là ta chưa mặc quần áo sao?” Thì ông
học trò ổng nói: “Thầy có mặc quần áo đâu!”
Đó là những cách thức tu sai mấy con. Tại vì ý thức của chúng ta hoàn
toàn hoạt động, chúng ta hoàn toàn đứng ở trên đạo đức của con người, không có
làm một cái chuyện mà thiếu phân biệt suy nghĩ.
Còn bây giờ, thí dụ chúng ta chứng cái gì đây, làm cái gì đây? Nhưng ý thức
của chúng ta muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống. Còn bây giờ ông
không có gì được hết, đau bệnh thì ông phải nằm nhà thương, không đối trị được
bệnh ông. Thì ông lấy cái tâm mà “viên như” đó để làm cái gì đây, các
con thấy chưa?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét