135-GIẢI THÍCH VỀ: LINH HỒN,
CHIÊM BAO, NGOẠI CẢM, LÊN ĐỒNG, BỆNH ĐIÊN
(44:03) Trưởng lão: Các con thấy, thường thường các con
cứ nghĩ rằng ở trong thân của chúng ta nó có cái linh hồn. Nó có cái tưởng, tưởng
thức. Trong thân nó có năm cái uẩn: sắc - thọ - tưởng - hành - thức, năm cái uẩn
mà. Thân chúng ta có năm cái uẩn, thì sắc thức là cái ý thức của chúng ta, là
sáu cái thức mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý - là sáu cái thức, gọi là tâm.
Còn cái tưởng thức của chúng ta nó làm việc riêng con. Chiêm bao mấy con
nằm đó, nó không phải mắt, tai, mũi, miệng con biết đâu. Nó ngủ mà con cũng thấy
đi chỗ này chỗ kia được hết, nói chuyện với người này người kia cũng nghe được
hết. Thì đó là tưởng thức đó mấy con. Giấc mộng đó là tưởng thức. Cho nên người
ta lầm tưởng cái tưởng thức là linh hồn con người. Không phải. Khi chúng ta chết
cái tưởng nó cũng hoại diệt, nó không còn có nữa đâu mấy con.
Cho nên trong con người của chúng ta hoàn toàn không có linh hồn. Không
có linh hồn mà có tưởng thức. Tưởng thức nó làm việc rất là tuyệt vời. Một cái
người mà bình thường như thế này nè mấy con, bình thường mấy con chưa sử dụng
được tưởng thức. Mà một cái người mà gọi là nhà ngoại cảm, họ sử dụng tưởng thức
mấy con.
Bây giờ đó, họ có đôi mắt họ bình thường cũng như mình, mà cái tưởng thức
nó hoạt động họ biết ở dưới lòng đất đó có bộ xương. Họ nói đào lên lấy cái bộ
xương, có một liệt sĩ chết ở dưới đó, thì đào lên có bộ xương. Cho nên các nhà
ngoại cảm, cũng như cô Bích Hằng đó, làm những công việc đó, mà người ta không
biết đó là cái tâm linh như thế nào. Không ngờ đó là cái tưởng thức.
Một cái người mà lên đồng nhập cốt họ cũng dùng tưởng thức đó con. Họ lúc
lắc, họ ngồi họ lúc lắc, họ ợ ợ ngáp ngáp một hơi đó. Bắt đầu thì họ lên đó, họ
nói chuyện gia đình của mình, nói chuyện đúng lắm đó con, không sai. Cái tưởng
thức nó giao cảm, nó giao cảm.
Cho nên nó không có linh gì hết! Tại con người nó có cái tưởng thức mà,
chớ không phải linh gì. Nhưng mấy con không sử dụng được, tức là mấy con chưa
hoạt động được. Nhưng có ông thầy bùa, thầy ngãi, thầy chú nào đó không biết, họ
dạy mấy con: Bây giờ phải niệm cái đó vậy đó. Niệm riết nó hoạt động con. Thì
lúc bấy giờ mấy con thành phù thủy mất. Các con thấy không? Đó, rồi khi mà
thành phù thủy, tưởng đâu nó linh nhưng thật ra, từ cái chỗ đó mình triển khai
cái tưởng của mình đi làm cái chuyện đó.
Cho nên nó thể hiện qua cái việc của một cái bùa chú đó để mà luyện nó,
thì nó phải hoạt động. Thì nó hoạt động, thì con người của mình mất bình thường,
mất đi, mất bình thường, nó không phải là con người nữa.
(46:31) Cho nên cái ý thức của chúng ta rất quan trọng. Đừng có để
cho một cái tưởng thức nào hoạt động. Mà hoạt động làm con người mất bình thường.
Thí dụ như cô Bích Hằng cũng là con người mất bình thường, chớ đâu phải là con
người bình thường. Tại sao cô lại nhìn như thế này, mà cô thấy trên bàn thờ kia
có ông bà, cháu gì đang ngồi ở trển, tức là người chết có linh hồn chớ gì?
Đó là cái tưởng nó giao cảm hình ảnh. Từ đó cái tưởng cô nó bố cục ra những
hình ảnh đó, nó giao cảm được hình ảnh ông bà người chết, người xa lạ nào đó.
Cho nên cô nhìn cái hình này, mà lại cô nhìn lên bàn thờ nhìn thấy người đó ngồi.
Cỡ không có cái hình này đó, cô biết ai đang ngồi, có phải không?
Mấy con đọc lại cái câu chuyện cô Bích Hằng là một nhà ngoại cảm có tiếng
nhất, là đi tìm cái hài cốt liệt sĩ đó. Rất nhiều người có cái dạng của tưởng
làm việc chớ không phải riêng cô. Cho nên có khi thì nó nói đúng, có khi nó
giao cảm sai, chớ không phải toàn bộ đúng hết. Nhưng mà nó mạnh nhất là nó làm
việc rất đúng, mà nó yếu là nó sẽ sai. Nó cũng làm việc, mà làm việc giữa ý thức
với giữa cái tưởng, thì như mình trong giấc mộng.
Cho nên có những giấc mộng mà các con thấy sao nó thực hiện đúng. À ngày
mai, ngày mốt này xe đụng, mà nó nằm mộng nó biết, cho nên nó biết ngăn cản,
cho nên nó tránh được cái xe đó nó không lên, thì chiếc xe đó bị đụng. Thấy
ngay cả khi trong giấc mộng. Cho nên có một cái bà đó, bà với con bà đi đến
thăm chồng ở bên Phi Châu, nhưng bà nằm mộng, bà thấy chiếc tàu đó bị chìm. Cho
nên, trong khi đó phải đi trên chiếc tàu đó để qua Phi Châu thăm chồng mình
đang ở bển, cho nên bà trang bị cho con mình và mình cái phao.
Cho nên lúc nào người ta ngủ, người ta thấy tàu nó đi bình an mà, đâu có
gì đâu. Còn bà đó bà trang bị cho con của bả lúc nào cũng choàng ở trong cái
phao hết, bả cũng vậy. Cho nên khi mà tàu nó đụng vào đá, nó bể, nó tan nát dưới
biển thì mọi người chết, có hai mẹ con còn lại ở trên mặt biển. Do đó khi mà được
cứu hộ thì được cứu hai mẹ con sống.
Thì con thấy trong giấc mộng báo cho bà, bà biết, bà mới cẩn thận. Còn mấy
người kia, người ta đâu biết. Tại sao giấc mộng mà biết như vậy? Nó giao cảm được
cho mình. Nhưng dù sao cũng là nhân quả, chớ thật sự nếu mà nhân quả bà hết rồi,
thì chắc chắn bà không biết được. Đó là nhân quả.
(48:55) Cho nên trong cuộc đời chúng ta biết, hằng ngày chúng ta sống
trong nhân quả, nếu mà cái tâm chúng ta giao cảm với mắt chúng ta giựt, hoặc là
mộng báo gì đó, coi chừng nhân quả đó. Nếu mà nó đúng là nhân quả chúng ta
đúng, mà nó sai là nó sai thôi.
Cho nên coi vậy chớ con người, người ta không hiểu nó, người ta gọi nó là
tâm linh, không hiểu cái tưởng của chúng ta gọi là tâm linh. Nhưng sự thật ra,
cái tưởng thức của chúng ta nó hoạt động nó chúng ta giúp thoát những cái tai nạn.
Một cái phản ứng tự nhiên của nó đều là tưởng thức chúng ta cảm ứng đó mấy con.
Cũng như bây giờ mấy con đi, trời nhá nhem như vậy đó, mà mấy con vừa thấy
cái cọng cây quăn quăn, queo queo, cũng như con rắn chớ gì. Bỗng dưng nó nhảy
lên nó phản ứng, các con cứ ngỡ tưởng ai đã đưa cái thân của con nhảy lên. Ý thức
lúc bấy giờ nó có làm việc được đâu, có phải không? Nó vừa chợt nó nhìn thấy là
cái thân của con nó bay lên thì cái tưởng thức nó đã hoạt động nó đưa cái thân
của con nó bay lên.
Nó ghê lắm đó mấy con, chớ không phải không. Nó có cái lực đẩy thân thoát
lên. Nó coi như đó là một con rắn, nếu mà không nhảy lên thì nó cắn làm sao?
Nhưng mà cái ý thức nó chưa có điều khiển được mà cái tưởng thức nó điều khiển
thần kinh của con, để nó đưa cái thân con, bắt cái thân con bay lên. Nó điều
khiển.
(50:12) Cho nên cái tưởng thức của con vậy chớ nó ngầm, nó đang làm
việc trong con, trong các con ghê gớm lắm. Nhưng mà các con lý luận “tôi
chỉ biết cái ý thức thôi”, chứ cái tưởng thức nó đang làm việc. Nhưng chúng
ta đừng luyện tập tưởng thức. Mà khi luyện tập tưởng thức thì chúng ta sẽ trở
thành, một là chúng ta trở thành những nhà phù thủy, hai là chúng ta sẽ trở
thành một người điên khùng. Nó không còn ý thức làm chủ, mà tưởng thức, thì coi
như chúng ta nói trong cái thế giới gì đâu. Cho nên hầu hết là mấy con thấy mấy
người mà gọi là bị loạn thần kinh, bị điên khùng đó, là mấy người đó sống trong
tưởng không đó.
Bây giờ chúng ta vô nhà thương điên, khi không họ đang cười, rồi họ nói một
mình, nhưng mà sự thật họ không phải nói một mình, nói với một cái người nào đó
mà họ đã thấy qua tưởng, mấy con biết không? Cho nên mình nói họ điên, chớ sự
thật ra họ đâu có thấy họ điên đâu. Có bao giờ họ điên, họ nói họ điên? Các con
hiểu không? Họ đang sống trong tưởng. Cho nên những người điên đó, cho nên tại
sao có người vô nhà thương điên, sau được an thần thì họ lại hết, trở ra bình
thường. Một số người thì không hết.
Cho nên cố gắng khắc phục được cái tâm tưởng của chúng ta đừng hoạt động
nữa, thì chúng ta sẽ về bình thường với ý thức của chúng ta. Cho nên trong những
cái pháp tu tập, có những cái pháp mà tu để diệt cái ý thức thì nó sẽ đưa chúng
ta đến cái tưởng thức. Cho nên nói tại sao mà chúng ta tu bị tẩu hỏa nhập ma.
Tẩu hỏa nhập ma có gì đâu, loạn thần kinh chớ không có gì đâu, ức chế ý
thức quá. Cho nên ý thức không làm việc thì tưởng thức phải làm việc. Cho nên
lúc bấy giờ nó không bình thường nữa, nó nói chuyện gì lảm nhảm bậy bạ, thì người
ta gọi bị tẩu hỏa nhập ma, các con hiểu điều đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét