137-ĐẠO PHẬT CHỊU ẢNH HƯỞNG
CỦA NGOẠI ĐẠO
(46:40) Ngày xưa đức Phật đã chỉ dạy con đường đó, mà đức Phật mất rồi
thì con đường đó lần lượt có còn không? Hay kinh sách Đại thừa nó phủ lên? Hay
Thiền tông nó phủ lên? Nó phủ lên một lớp như thế này thì chúng ta chỉ biết là
tu thiền là vậy, tu Tịnh Độ là vậy thôi họ chẳng biết cách nào khác hơn. Dạy
làm sao mấy con tu như vậy chứ các con biết sao mà sửa. Đó mấy con thấy không,
cái sai của nó rất lớn.
Và mấy con biết, Phật giáo nó đi truyền qua, Phật giáo thì đúng cái pháp
của nó rồi, nhưng mà nó truyền qua cái đất nước đó, rồi cái dân tộc đó nó ảnh
hưởng của một cái tư tưởng của đất nước đó. Ví dụ như bây giờ truyền qua Trung
Hoa nè, thì Trung Hoa nó phải có cái văn hóa của Trung Hoa của nó. Thì những
người mà có khả năng, có văn hóa như là Nho giáo Khổng Tử, như Lão giáo, nó có
cái tinh ba của cái văn hóa đó, nhưng mà rốt ráo như Phật không có. Nhưng mà
khi đạo Phật truyền qua thì những người mà người ta giỏi đó, người ta thông suốt
thì người ta chịu ảnh hưởng những cái tư tưởng đó rồi. Cho nên từ cái chỗ đó,
người ta hiểu Phật giáo, người ta chuyển đổi, người ta hiểu theo cái kiến giải
đó, người ta chuyển đổi Phật giáo làm cho Phật giáo nguyên gốc của nó bị thay đổi
theo cái hiểu của cái tôn giáo đó, của cái tinh ba của những cái người truyền dạy
đó.
Cho nên mấy con thấy, khi mà nó truyền qua Trung Quốc thì nó ảnh hưởng
Nho giáo. Nho giáo thì nó có cái tinh thần của gia đình cho nên vì vậy nó cúng
bái, nó có cái vẻ tôn kính tổ tiên. Nho giáo mà, cái đạo đức của nó là cái đạo
đức nhân đạo mà, cho nên nó đâu có quên cái ơn của người xưa đâu. Cho nên khi
nó ảnh hưởng này, nó biến Phật giáo thành mê tín mấy con. Cúng bái rồi. Các con
hiểu không? Cúng bái có phải Nho giáo không? Nhưng mà khi nó ảnh hưởng Trang Tử,
nó ảnh hưởng Lão Tử, thì nó là vô vi, cho nên mới đẻ ra Thiền tông. Cho nên vì
vậy mà ức chế ý thức của chúng ta, nó lọt vào không tưởng. Vô vi là không tưởng
chứ cái gì? Các con thấy nó ảnh hưởng của Lão Tử mà. Các con thấy chưa?
(48:51) Cho nên trong khi đó nó ảnh hưởng mà nó đâu phải là Phật
giáo đâu. Cho nên Phật giáo qua đây ảnh hưởng rồi bắt đầu truyền qua Việt Nam của
mình thì Việt Nam của mình, toàn dân Việt Nam cũng bị ảnh hưởng theo nó mà
thôi. Cho nên Phật giáo Nam Tông mà từ ở Lào hoặc Campuchia mà truyền sang qua
Việt Nam của mình, thì dân tộc Việt Nam bị ảnh hưởng cái tư tưởng đó rồi, cho
nên thâm nhập vô không được. Cho nên vì vậy các chùa như ở Sóc Trăng này kia, một
hai chùa Nam tông, đến đó thôi dừng lại chứ không có truyền vô sâu được. Nó
không theo mà làm sao truyền? Vì dân tộc Việt Nam mình nó không theo mà nó theo
Trung Hoa, theo Phật giáo Trung Hoa.
Cho nên theo Phật giáo Trung Hoa thì nó hợp với tinh thần đạo đức cúng
bái, cho nên nó trở thành Phật giáo mê tín. Còn nếu mà nó ảnh hưởng của Lão Tử
thì nó vô vi thì nó biến thái ra Thiền Tông. Các con thấy rất rõ phải không? Vậy
nó ở cái chỗ tâm không vọng tưởng mà, vô vi. Tất cả những cái này chúng ta đều ảnh
hưởng của Phật giáo Trung Hoa. Rồi bắt đầu bây giờ đó, nếu mà Thầy không xác định,
không chỉ định để mà triển khai Phật giáo Việt Nam của chúng ta. Cho nên Thầy
triển khai Phật giáo Việt Nam, đem cái nền đạo đức của Phật giáo, đạo đức nhân
bản - nhân quả. Khi mà dựng lại cái nền đạo đức xong, và hướng dẫn cho một số
người làm chủ sinh, già, bệnh, chết, thì tất cả Phật giáo của Việt Nam ra sẽ là
hướng dẫn thế giới.
Bởi vì Phật giáo của Trung Hoa nó không làm chủ sinh, già, bệnh, chết mà
đi vào cái chỗ mà vô vi mê tín đấy thôi. Các con có hiểu không? Rồi Phật giáo
thế giới nó ảnh hưởng bây giờ truyền qua Nhật Bản cũng như thế đó thôi, đâu có
gì khác nữa hết. Nước này nước kia nó chỉ chung chung, là Phật giáo cũng như vậy
thôi, chứ không có gì mà khác mới mẻ. Khi nào mà Việt Nam chúng ta chấn chỉnh lại
được Phật giáo, dựng lại cái sự tu tập, chúng ta làm chủ sinh, già, bệnh, chết,
muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống, đúng như thời đức Phật. Và cái
nền đạo đức nhân bản - nhân quả sống không làm khổ mình, khổ người được phổ biến
rộng, thì coi như đất nước Việt Nam chúng ta làm Phật giáo truyền sang ra thế
giới, vì lợi ích chung cho loài người mà. Mà nó sẽ tạo thành cái uy tín của Phật
giáo Việt Nam rất lớn, vì nó khác đi. Nó có cái đường lối khác của nó. Nó làm
cho dân tộc của chúng ta có một cái danh dự rất lớn. Và mấy con là những người
nỗ lực tu, là những người cùng Thầy xiết chặt vòng tay để dựng lại cái Chánh
pháp của Phật.
(51:17) Cho nên Thầy biết mấy con tu cũng khổ cực lắm chứ không phải
là không khổ cực. Nhưng mà cái khổ cực đó thứ nhất là lợi ích cho mấy con, thứ
hai là lợi ích cho mọi người xung quanh mình, thứ ba là lợi ích cho đất nước của
chúng ta, và cuối cùng thì lợi ích cho cả thế giới. Bởi vì đó là đúng Chánh
pháp của Phật. Bởi vậy Thầy có gắng hết sức mình. Nhưng Thầy thấy tuổi của mình
càng ngày càng già, nó không thể kéo dài lâu hơn. Thầy mong mấy con tuổi còn trẻ
nỗ lực. Thầy nói 7 tháng mấy con vô tu tập đi rồi mấy con sẽ thấy.
Cho nên Thầy nhắc thầy Mật Hạnh với Cô Trang sắp xếp sao cho ổn đi, vô thất
mà tu đi, chứ bây giờ cứ nhận người thêm vô, thêm vô đây rồi, cứ chạy tới, chạy
lui rồi người nào cũng tu lừng chừng, lừng chừng như vậy thôi rồi. Chắc chắn mà
Thầy ra đi rồi, thì Phật giáo cũng mất đi nữa, uổng lắm mấy con!
Rồi cuộc đời cũng bị ái kiết sử, rồi tất cả các pháp đều chi phối mấy
con, rồi sự này sự kia, cuối cùng thì chết đi, chẳng mang được gì hết. Cho nên
khi còn Thầy thì nhắc nhở tới lui, nhưng mà Thầy mất rồi thì không còn ai nữa
đâu.
Chúng ta chỉ đến một cái giảng đường để nghe thuyết giảng, nói chung
chung chơi thì hay, nhưng mà về biết đâu mà làm. Các con đi tất cả các giảng đường
đến nghe thuyết pháp nhưng mà rồi thì cô động lại một cái phương pháp tu để đi
đến chỗ sinh, già, bệnh, chết thì chắc chắn không có cái giảng đường dạy chúng
ta cách thức làm chủ sinh, già, bệnh, chết.
Niệm Phật cầu vãng sanh thì cũng chỉ là tưởng mà thôi. Còn sống trong thiền
định mà lọt trong không tưởng thì có đi đến đâu. Cho nên tu tập, nhưng mà mình
đâu có hiểu gì? Dạy sao thì chỉ tin vậy thôi. Nhưng cuối cùng cuộc đời của mình
bỏ ra công sức nhưng mình được những gì đây.
Nhìn từ cái khoảng thời gian mấy trăm năm nay, biết bao nhiêu các vị thầy,
các vị Hòa Thượng này kia dạy, nhìn lại coi có người nào đã làm chủ sinh, già,
bệnh, chết chưa? Người nào cũng đến già rồi cũng đi nhà thương, cũng bác sĩ,
cũng này kia. Đó là cái hiện tượng mà chúng ta nhìn thấy không làm chủ được bệnh.
Thì mấy con, bằng chứng mấy con thấy. Các bậc mà tôn túc, các bậc mà Thầy của
chúng ta rất là khổ đau, tại vì các bậc Thầy không phải là những người không tu
tập, rất tu tập mấy con. Như mấy con lớn tuổi mấy con biết, khi mà đến chùa Ân
Hoa thì biết Hòa Thượng Thiện Hòa là một con người rất là uy tín về đức hạnh và
đồng thời Ngài không rời xâu chuỗi của Ngài, Ngài niệm Phật hết sức mình. Nhưng
đến khi Ngài chết quá khổ, bán thân… Khổ!
(54:03) Cho nên Thầy nhắc nhở mấy con lấy những cái gương đó, mình phải
tu ngay. Đời sống của mình còn sống mà mình muốn chết hồi nào thì chết, muốn sống
hồi nào thì sống. Bệnh đau tác ý đuổi đi, không sợ bệnh nào hết. Thì mấy con thấy,
Thầy dạy mấy con có cơ bản. Khi mà mình muốn được như vậy, thì đầu tiên mình đuổi
bệnh bằng Đề Mục Hơi Thở, kế đó sau đó mình dùng tâm bất động mình đuổi bệnh mà
thôi. Cho tôi coi bệnh có đi không. Mấy con sẽ tác ý, bệnh đi mất hết: “Tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự. Ngồi đây mặc tình, đau gì đau tao không sợ.”
Mình cứ im lặng phăng phắc, cứ giữ tâm bất động, đừng có để ý trong cái thân
đau của mình. Nhưng cuối cùng cơn đau đó sẽ mất. Đó mấy con thấy không, đó là
mình làm chủ cái bệnh trên tâm bất động. Tâm bất không có ác pháp nào tác động
vô được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét