128-THẾ GIỚI TƯỞNG
(23:57) Đây Thầy nói cái thế giới của Tưởng cho mấy con nghe. Trong
người của chúng ta người nào cũng đang có cái tưởng, nhưng nó chưa hoạt động
thôi, chứ nó hoạt động rồi thì mấy con sẽ thấy. Bây giờ cái tưởng biết nó đang
hoạt động, đó là mấy con ngủ mấy con chiêm bao, cái tưởng nó hoạt động ở trong
giấc mộng, chứ không phải ý thức mấy con làm việc trong chiêm bao đâu, chứ
không phải linh hồn của những ông bà của mình chết để về gặp mình trong giấc
chiêm bao đâu.
Các con cứ nghĩ trong cái thân của chúng ta có linh hồn, lúc bấy giờ đó
mình ngủ là cái thân mình ngủ, chứ linh hồn đâu có ngủ phải không, cho nên lúc
bấy giờ đó có những người chết những người sống nó hợp nhau lại, để gặp nhau
trong giấc mộng; mấy con hoàn toàn sai!
Bởi vì trong thân chúng ta đâu có linh hồn đâu mà lúc đó nó tiếp nhận với
linh hồn ngoài. Ở ngoài có linh hồn đâu, có từ trường chứ không có linh hồn,
cho nên cái tưởng của chúng ta nó giao cảm được những từ trường đó qua cái lòng
ước ao ham muốn của mình. Thầy ví dụ như thế này, mấy con mua vé số ước mong
cho nó trúng vé số chứ gì, mà cứ dò hoài nó không trúng, nhưng ban đêm mấy con
nằm chiêm bao thấy trúng số, vậy thì trúng số đó là trúng số do cái lòng ham muốn
của mình, ý thức muốn của mình, cái dục của mình, nó thực hiện qua giấc mộng
chúng ta bằng cái tưởng của nó chứ đâu phải bằng cái thực được.
Cái tưởng của chúng ta nó có thể biến ra hàng vạn triệu người, nằm ở đây
mà nó biến ra cả Thành phố Hà Nội được mấy con, nghĩa là con người xe cộ tất cả
những hình ảnh gì nó đều làm ra được cho chúng ta thấy hết. Đó là tưởng đó mấy
con, các con có nghe các Nhà Ngoại cảm, ở dưới lòng đất như thế này ở trước cái
đường của mình, thì mọi người đi qua đi lại đâu thấy bộ hài cốt nào ở dưới đâu,
nhưng mà cái Tưởng nó giao cảm đó nó sẽ thấy nằm ở dưới có bộ hài cốt.
Cho nên các con nghe cô Bích Hằng, cháu Bích Hằng đi tìm hài cốt liệt sĩ,
đó là cái Tưởng nó hoạt động đó mấy con. Mà trước khi hoạt động thì cô bị chó
điên cắn, cho nên trong khi đó cái nọc độc của chó điên không giết hại cô được,
là do cái Tưởng nó hoạt động. Nó hoạt động nó mới chế ra một cái sức đề kháng
chống lại cái nọc độc của chó điên kia, cho nên từ đó cô bị cái Tưởng hoạt động,
cô trở thành hai con người.
Bình thường cô như mình, nhưng mà có chuyện gì đó thì cô giao cảm hoặc là
cô muốn cho nó hoạt động thì cô phải thắp vài ba cây hương, cô lăm răm vái cái
linh hồn người chết đó, thì bắt đầu coi như là có linh hồn, chứ sự thật ra là
cái Tưởng nó hoạt động nó tạo ra cái linh hồn đó. Tức là nó giao cảm được với
cái người đó chết như thế nào. Các con thấy không đó là cái Tưởng của chúng ta.
Mà mấy con muốn được cái tưởng của mình hoạt động thì đâu khó gì đâu, thì
mấy ông Lạt Ma mấy ổng dạy cho mấy con mấy câu thần chú mấy con niệm thì nó sẽ
hoạt động chứ có gì, bởi vì khi niệm chú thì ý thức của mình nó sẽ dừng lại, nó
dừng lại đến mức độ thời gian thì cái Tưởng sẽ hoạt động, có gì đâu. Mấy con sẽ
theo những cái sự dạy thiền của các vị, người ta sẽ dạy mấy con dừng ý thức của
mấy con. Bây giờ Thầy ngồi đây biết hơi thở ra hơi thở vô, không cho một niệm
nào khởi, bắt đầu nó lọt vào trong cái Không, Không Niệm đó. Từ cái không niệm
đó mấy con ở trong thời gian sau, thì mười tám cái loại tưởng xuất hiện ở đó,
thì lúc bấy giờ mấy con trở thành nhà ngoại cảm.
(27:29) Đâu có phải khó nó hoạt động được rồi, các con muốn làm đồng
làm bóng, làm trạng, làm thầy bùa, cái chuyện đó đã có nhiều người làm rồi. Đều
là những người tưởng cả. Còn chúng ta hiện giờ là người bình thường cho nên cái
tưởng không hoạt động, chỉ có hoạt động trong giấc mộng của chúng ta. Còn nếu
mà nó hoạt động một cách bất thường, thì coi chừng chúng ta là những nhà ngoại
cảm, hay hoặc là ông đồng bà cốt rồi đây, ợ ợ ngáp ngáp cái bắt đầu đầu nói
chuyện với người ta rồi đó, thì mấy con thấy muốn làm ông đồng bà cốt cũng đâu
có khó khăn gì, ngồi đồng vô đó có ông thầy pháp ông xây đồng ông đọc thần chú,
rồi ông niệm thần chú của ông, đọc những kệ riết rồi mình nghe những cái đó nó
thấm nhiễm trong đầu, thì bắt đầu nó lặng lẽ cái ý thức của mình, mình nghe
mình thấy nó hay quá, bắt đầu cái ý thức của mình nó lặng đi. Ý thức nó không
còn khởi niệm nữa, nó duyên theo câu kệ.
Thầy nói có hai ông thầy bùa, ở đây Thầy có người anh, họ làm cách mạng,
họ đâu có tin ba cái chuyện thầy bùa thầy chú đâu, cho nên khi ông về - ổng ở
đó ông làm Chủ tịch ban Quản lý ở Xã đó - mới về thử ông thầy bùa này, thử xem
bùa chú ông này có linh không mà ai cũng nói linh. Thật sự ra ông có những cái
cốt cái ông tàu ông tướng nho nhỏ vậy, hình tướng người giống như búp bế vậy
đó, ông muốn lên đồng nhập cốt thì ông cầm cái ông tướng của ông, rồi bắt đầu
ông đọc cái câu kệ câu thần chú của ông, rồi cái tay của ông bắt đầu rung lên,
rung riết một hơi thì ông lên, ổng nói. Mình hỏi ổng cái gì ổng nói cái đấy,
chuyện gia đình mình như thế nào, bệnh tật như thế nào ổng nói.
Cái ông anh của Thầy, ổng không có tin cái điều đó cho nên ổng mới thử. Ổng
là người Cách mạng khi giải phóng xong rồi. Thì cái ông Thầy ông bảo thôi bây
giờ anh không tin, thì anh cầm cái ông tướng giùm tôi, thì ông này cũng cầm,
ông bảo đưa ra như thế này, thì ông cứ đọc thần chú, ông cứ đọc hoài ông đọc kệ
mà không thấy lên. Nhưng mà cái ông học trò ổng đi cày ruộng ông về, ông thấy
ông thầy đọc cái câu kệ đọc thần chú mà cái ông này không có chịu lên. Thường
thường thì ai cầm như vậy cũng phải lên thôi, thì ông học trò ông rửa tay rửa
chân ông mặc cái áo, ông vô rồi hai ông thầy trò ngồi bắt đầu đọc kệ, hai ông
chứ không phải một.
Nghe đọc kệ hay quá, ảnh mới nói nghe ban đầu nghe cũng rất là hay, nhưng
sao cái tay mình nó bắt đầu nó rung rồi. Bởi vì một mình ổng không có đủ sức,
cái lực tưởng của ông không đủ sức phá vỡ cái niềm tin của ông này, nhưng cái
ông này dù gì đi nữa ông vẫn bán tin bán nghi, nhưng chưa phải là con người quá
tin, bởi vì ông đâu có biết cái Thế giới Siêu hình có thật hay là không, chỉ
bán tin thôi chứ chưa phải.
Cho nên vì vậy mà tôi cầm lâu cầm ông tướng mà giơ ra chứ không phải để ở
trên cái đầu gối mình nó không mỏi tay chứ gì, mà cầm lâu quá nó run các con thử
cầm vật gì đi cầm cái ly rồi đưa ra vầy nó run, nó lâu nó run chứ mới nó không
run, mà nó run rồi mà lại nghe cái âm thanh nó cứ kệ, kệ như kệ bà hồng vậy đó,
cho nên vì vậy mà thấy cái tay mình nó run, mà giờ coi cái âm thanh mình bị cuốn
hút, cái tư tưởng của mình nó không còn chủ động nữa, mình bị cuốn hút nó theo
âm thanh đó mà cả hai ông thầy trò, cho nên nó bắt đầu mới run. Anh Thầy đã nói
thôi tui trả đó chứ để không người ta sẽ cười mình, bắt đầu ông run lên rồi cái
người nó run luôn.
Mà nó run luôn thì bắt đầu ông đồng hỏi “Ai nhập?”. Khi đó mình bị
cái âm thanh bài kệ nó thu hút mình rồi, mà khi hỏi ai nhập thì mình phải theo
cái lệnh của người ta, các con hiểu không? Thì nói ông gì bà gì nhập, các con
hiểu chỗ đó chưa, cho nên hỏi “ai nhập”, thì khi nhập cái người nào phải nói ra
“Quan đế Thánh quân” hoặc có ai thì nói ra.
Đó thì mấy con thấy trên cái vấn đề nó là hoàn hoàn toàn ở trên tâm lý của
mình. Nó thực hiện qua tâm lý hết mấy con, nó chủ động điều khiển ở trên cái
tâm lý của con người, chứ nó đâu có giỏi gì đâu. Cho nên bởi vì cũng vì đó nó
không có biết cái phương pháp, chứ nếu mà biết cái phương pháp như lý
tác ý, thì vẫn cầm như thế này, “tay bất động không được run”, mình
tác ý vậy chứ cái lực nó mạnh lắm mấy con. Nghe âm thanh vậy thì mình nhắc “tâm
bất động thanh thản an lạc vô sự, không tin ai hết”, thì nó vẫn giữ cái tâm
mình không ai mà lay động nỗi.
(32:37) Cũng như bây giờ mấy con nói “tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự”, các con ngồi im lặng như vậy, có niệm các con tác ý, sau
khi tâm mấy con bất động không ai tác động vô được. Tại vì pháp Như Lý Tác
Ý “có như lý tác ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh, đã sanh thì bị diệt”. Còn
cái anh này thì đâu biết pháp Như Lý đâu, ngồi cứ làm thinh mà làm thinh thì
người ta dẫn cái tâm lý của mình đi vào cái chỗ của người ta, riết rồi phải suy
yếu chứ sao. Còn mình có pháp Như Lý mình làm cho ý thức của mình càng mạnh
lên, thì họ dẫn dắt mình sao được, các con hiểu chỗ này chưa? Mà Thầy đã biết
rõ ràng tâm lý con người dễ bị yếu mềm dẫn mình vào chỗ dễ dàng không khó,
nhưng mình vẫn giữ có phương pháp Tác Ý để giữ ý thức mình luôn luôn vững vàng,
đứng vững ở trên trước mọi ác pháp, đó là pháp như lý.
Cho nên Thầy dạy hoàn cảnh sống nào, các con cứ nhớ Như Lý Tác Ý: “tâm
bất động”. Cứ như vậy thì người ta chửi mấy con, “tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự”. Khi mấy con tác ý như vậy thì mấy con không giận.
Mấy con làm thinh, mấy con bị câu chửi của người ta nó lôi mấy con tức lên liền.
Còn Thầy tác ý rồi thì đánh bạt cái lời ngôn ngữ mà họ mắng mình, nó đánh ra
ngoài hết, không còn gì hết. Tâm Bất Động, mấy con thấy không đây là phương
pháp hữu ích thoát khổ mấy con, các con nhớ là các con sẽ cứu mấy con đó, sự thật
không ai cứu thoát được mấy con.
Mấy con hỏi gì?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét