114-NHẬN BIẾT HÀNH TƯỞNG
Phật tử
Kim Quang: Xin Thầy! Cho con hỏi sư Thầy cái quá trình tu tập của con. Thì con
ngồi con giữ tâm thanh thản, thì con thấy bắt đầu người nó. Giả sử: Như nó nhức
chỗ nào đó hoặc là nó một cái gì nó có cái thọ chỗ nào trên đầu đó Thầy. Tự
nhiên cái thân nó rùng mình lên, hoặc chẳng hạn nó rùng mình lên xong cái nó giảm
lại cường độ. Nó rùng mạnh lên xong nó giảm từ từ từ từ lại, cái mình cảm thấy
cái thọ nó cũng mất tiêu. Vậy thì cái đó là phải tưởng hành không Thầy? Hay là
tự cơ thể nó đề kháng?
Trưởng
lão: Cái đó tự cơ thể nó đề kháng, nó chống lại như vậy đó con, chống lại
cái mô bệnh, bằng cách mình giữ cái tâm bất động.
Phật tử
Kim Quang: Mặc dù mình biết là đang giữ cái tâm bất động không có suy nghĩ một
cái gì, mình chỉ để ý cái thọ của mình có. Tại vì mình thấy cái thọ hoạt động
mà.
Trưởng
lão: Bởi vì coi như là mình giữ tâm bất động, trên thân mình cái gì xảy
ra mình biết hết.
Phật tử
Kim Quang: Dạ! Nhưng mà nó dẹp lại, xong rồi nó hiền lại.
Trưởng
lão: Tại vì nó có cái chỗ đau.
Phật tử
Kim Quang: Nó hiền lại. Dạ!
(41:42) Trưởng lão: Thì cái đó đúng không sai đâu con.
Nhưng mà nó đừng giật lia, giật lịa thì không đúng, nó bị tưởng.
Nó giật cái rồi bắt đầu từ từ nó giãn ra, giãn ra. Cái đau đó theo hết.
Thì cái đó là nó đề kháng, nó phục hồi lại cái mô bệnh trong cái trạng thái bất
động tâm. Còn cái mà nó giật lia, giật lịa đó, nó cứ lắc qua, lắc lại hoặc cúi
tới, cúi lui đồ thì cái đó đều bị tưởng. Nó cũng ở trong tâm bất động, nhưng mà
cái tưởng nó thực hiện thì nó lắc, nó không phải lắc cái đâu.
Còn cái này cơ thể nó nhún cái vậy, cái mình nghe cái chỗ đau của nó, nó
rãn dần dần dần dần theo như cách thức nó, cái cơ thể nó bình an trở lại vậy
đó. Vậy là đúng! Đúng đó, đề kháng nó chống cái mô bệnh bằng cái hành động đó
trong cái tâm bất động của mình.
Phật tử
Kim Quang: Có nhiều khi con nhắc: “Cái tưởng hành này dừng lại.” Nhưng
mà con không thấy nó dừng lại Thầy?
Trưởng
lão: Cái này cái đề kháng của thân qua cái tâm bất động. Để nó đối trị
cái khổ của cái thân của nó, rồi nó lại bình yên, nó không có đau nhức chỗ đó nữa,
cái đó là đúng pháp. Còn mà nó lúc lắc hoài thì không được. Nó bị tưởng, kêu là
hành tưởng.
Phật tử
Kim Quang: Hai cái đó sao khó phân biệt quá Thầy?
Trưởng
lão: Bởi vì khi nào mà lúc lắc, cái gì nó cứ mình ngồi tới nó không có
cái trạng thái đau gì hết, hoặc nó có cái trạng thái đau nào đó mình cứ lúc lắc,
lúc lắc. Hay hoặc là khinh an đó, cứ hễ lắc qua, lắc lại vậy mà nó an ổn, nó
thích đó, thì cái này là tưởng rồi, dục tưởng rồi. Nó lập tức xuất hiện đó, nó
làm chúng ta nuôi lớn cái dục vọng của chúng ta.
Hiểu như vậy là hiểu hết rồi. Nó làm cho mình thích, còn cái này mình cảm
nhận. Bởi vì giữ tâm bất động cái mình cảm nhận toàn thân, trên thân quán thân
là cái chỗ giữ tâm bất động đó. Tức là tu vào pháp Tứ Niệm Xứ rồi đó con.
Cho nên toàn thân mình xảy ra cái gì, tâm mình có gì đều biết hết mà. Có
niệm là tâm rồi, mà thân đau nhức chỗ nào, mỏi chỗ nào đều biết hết. Tức là
trên thân quán thân nó rồi. Tự nó bất động là nó đã quán rồi. Mà mình nói bất động
chứ sự thật ra nó quán thân, nó quán tâm, quán thọ, quán pháp đó. Cho nên trên
thân mình có cái cảm thọ nào đó, mà ở trong bất động mình đừng có bị dao động
đó, thì tự nó đề kháng con. Tâm nó nhiếp cái vầy, cái bắt đầu nghe nó rãn dần
xuống hết, đó là đúng rồi.
(43:42) Phật tử Kim Quang: Mà nó có nhiều khi nó không
phải giật một cái là nó xuống. Giật qua, giật lại nó làm mình như bị ngưng, nó
gồng cứng lên vầy, sau đó từ từ nó buông ra vậy Thầy.
Trưởng
lão: Đó là cái đề kháng của nó rồi, đề kháng chống lại cái mô bệnh. Nó
làm cho cái mô bệnh trên thân của mình, cái chỗ đau nhức đó thiện tăng
Phật tử
Kim Quang: Thiện tăng hả Thầy?
Trưởng
lão: Bởi vì, ví dụ như nó rút lên vậy, tự nó rút lên vậy, rồi từ từ nó
thả ra.
Phật tử
Kim Quang: Trời ơi! Thả ra nhẹ nhẹ.
Trưởng
lão: Thả ra nhẹ nhẹ vậy đấy. Coi như nó gom lại các cái bạch huyết cầu của
nó gom lại nó đối trị. Tức là cách thức nó gom lại vậy, rồi từ từ nó thả ra là
nó đối trị. Nó đề kháng, nó chống lại cái mô bệnh bằng bạch huyết cầu của nó
gom lại đó.
Chứ một con, hai con bạch huyết cầu chống không lại. Mà nếu mà con giữ
tâm bất động thì nó sẽ tập trung được, nó gom lại được. Trong thân mình nó có bạch
huyết cầu, nó đối trị những cái mô bệnh đó con. Cái bạch huyết cầu đó, nhưng mà
cái người bất động, chứ còn người không bất động thì chắc nó cũng đối trị, nhưng
mà nó đối trị nó không có sự tập trung, cho nên nó trị yếu.
Còn mình bị mình tập trung cái tâm của mình trong cái bất động rồi, nó mới
gom lại được. Bởi vì ở đây người ta tập trung đoàn kết chứ người ta đâu có chia
rẽ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét