115-SỰ GIAO CẢM, HOẠT ĐỘNG
CỦA TƯỞNG
(04:17) Phật tử 1: Còn cái con hỏi Thầy, giả tỷ như ở đây,
con có một chuyện này con thấy hơi lạ và con muốn hỏi Thầy. Sau thời gian con học
Thiền Định, con có học bên nhân điện. Cái thời gian con học nhân điện, con đi
trị bệnh từ thiện và cứu người đó. Con có lời nguyện là lúc đó con đang mang một
chứng bệnh; nay con đã hết bệnh rồi, thì con vẫn làm từ thiện.
Nhưng mà sau đó, con có gặp một người bạn học môn phái bên Tây Tạng, mà
cũng là nằm trong môn Thiền Định của con. Anh Khánh nói con lên đây hỏi Thầy có
giải quyết được không, hay là có chuyện gì. Trong vòng một năm mấy nay, coi như
con có thể thấy cả những người âm. Trong lúc con của con trị bệnh trong nhà
thương, con ngồi thiền con đẩy bệnh, con cảm giác có người đứng bên con. Nhưng
mà con thấy thật sự, chứ không phải là cảm giác nữa. Sau đó, con mới nói "Thôi,
đi đi. Chỉ là ở tạm để trị bệnh cho con tôi thôi". Và từ đó về sau,
hình như là càng lúc con càng thấy nhiều. Nhưng mà để hại con thì không có.
Cũng như ngày hôm qua, con tới nhà chơi một đứa cháu, con ngồi chơi trên
internet. Tình cờ, con đang nói chuyện vui vui, tự nhiên cái con thấy một đứa
bé đến kế bên anh chàng này. Sau đó con dòm nó con cười, rồi nói "Thôi,
đi đi con". Rồi nó đi. Thực tế ra con thấy như vậy là tốt cho con hay
là hại cho con?
Trưởng
lão: Nó không có hại con. Bởi vì chính ở trong thân con có năm uẩn mà đức Phật
đã xác định. Khi mình ngồi như thế này, mà mình cảm nhận được cái hình dáng,
cái hình bóng một đứa bé, cái người nào đó. Đó là trong thân mình nó giao cảm
cái từ trường của người khác, nó xuất hiện. Chứ không phải có cái linh hồn của
người đó đâu. Bởi vì đạo Phật xác định không có linh hồn, có năm uẩn, mà người
chết thì năm uẩn hoại diệt. Chỉ có cuộc sống của người đó phóng xuất cái từ trường.
Con với Thầy ngồi đây, chứ cái từ trường phóng ra. Một ngàn năm sau, cái hình ảnh
này nó còn.
Và cái người mà có được cái lực của tưởng giao cảm thì người ta nhận ra
được; tức là nó hoạt động. Còn cái người nào cũng có cái lực tưởng hết, nhưng
mà nó chưa hoạt động, nó không giao cảm được. Con là có sự giao cảm, tức là có
sự hoạt động của tưởng, cái tưởng thức của con. Còn ý thức của con nó bình thường
như mọi người. Còn cái tưởng thức nó, mọi người không có mà con có. Tức là nó
hoạt động. Còn người ta có mà người ta không hoạt động.
Phật tử 1: Tại vì
con cảm thấy càng lúc sau này con thấy nó nhiều là một. Cái thứ hai còn một
chuyện lạ, con nói Thầy nghe. Nhiều khi những chuyện gì mà xảy đến cho con hình
như là con đã biết trước tất cả.
Trưởng
lão: Đó là nó giao cảm đó con. Thời gian chưa tới, nó biết.
Phật tử 1: Dạ đúng rồi.
Thời gian chưa tới đã biết. Có một lúc con đụng chuyện, con đã thấy rồi, nhưng
mà con không nhớ đã thấy ở đâu thôi. Sau rồi, con mới nhớ thì ra con đã nhìn thấy
trong một cái chỗ nào đó trong cặp mắt của con. Mà con không hiểu con thấy như
vậy đó là tốt cho con, hay là xấu cho con. Anh Khánh nói con thấy người âm nhiều
quá, sợ sau này xấu cho con. Con mới nói là đối với con, cái tâm con ra sao thì
nó đã như vậy. Con đâu thể nào đi lạc đường của con được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét