113- TÙY THUẬN MÀ KHÔNG BỊ
LÔI CUỐN VÀO ÁC PHÁP
Phật tử
Kim Quang: Dạ! Chứ như mấy ngày, thưa Thầy! Con về nhà ở Sài Gòn đó Thầy. Thì
lúc đầu thì mình về một hai ngày là con đi thì không ai nói gì hết. Sau này con
có lần, một lần con tùy thuận mọi người ở thêm tuần nữa. Mọi người kêu ở thêm
tuần đi, cái con tùy thuận.
Cái mấy lần sau về, thì ai cũng kêu ở thêm một tuần đi, thế ở thêm tuần nữa,
cái mấy đứa em nói: “Bây giờ cậu vô trong đây một tháng, ở nhà một
tháng.” Cái thời gian nó tăng lên Thầy. Họ muốn trói buộc mình lại, mà
bây giờ con mới hiểu: Ủa sao giờ mình cứ, mình theo đức tùy thuận, mà rốt cuộc
mình làm cho ác pháp nó tăng lên.
Trưởng
lão: Bởi vì tùy thuận nó bị lôi cuốn đó. Lôi cuốn trong ác pháp. Người
ta sống ở trong cái hoàn cảnh gia đình, người ta toàn là ác không. Toàn là ác
pháp, hở chút cái buồn phiền, giận hờn. Không phải là ác pháp sao? Có ai mà biết
nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng đâu? Có ai biết pháp mà xả tâm đâu? Chút gì,
chút gì cũng dễ nổi giận, nổi hờn hết.
(24:36) Thành ra, mình lại sống trong hoàn cảnh đó nó bị ô nhiễm, có
phải không? Thành ra, rút cuộc rồi mình tu hành, trời đất ơi! Nó gian khổ, xả
không nổi. Thành ra phải tìm một cái nơi, cho nên không tùy thuận. Tùy thuận
vui vẻ, nhưng mà kiếm cách từ chối, chứ không để bị lôi cuốn. Chứ mình không,
mà bây giờ mời mình đến nhà mình thăm. Nhưng mà mời mình ở lại thì mình tìm
cách, “Không được”, mình từ chối. Đến thăm thì được, nhưng mà đi.
Phật tử
Kim Quang: Hồi nãy, kêu con ở lại thêm tuần nữa. Nhưng mà con nói: Bữa nay con
phải lên, con gặp Thầy.
Trưởng
lão: Đâu có được!
Phật tử
Kim Quang: Lấy lý do để đi.
Trưởng
lão: Hỏi bây giờ một tuần nữa nó không là bao. Nhưng mà, lỡ bữa nay cho
đến 7 ngày, mà ngày mai lỡ chết, lấy gì? Lấy gì một tuần? Chắc gì xong? Đời người
là vô thường mà!
Phật tử: Nhiều
khi mình tùy thuận mà buông xả chưa hết, thì tùy thuận mà bị ức chế nữa.
Trưởng
lão: Chứ sao, ức chế chứ sao? Cho nên mình khéo con! Bởi vì đạo Phật đạo
trí tuệ dữ lắm. Tư duy, suy nghĩ sử dụng cái trí của mình, hoàn toàn nằm trong
cái đạo đức không làm khổ mình, khổ người. Từ chối một cách rất khéo léo, thiện
xảo.
Bởi vì người tu theo đạo Phật, người nào họ cũng khôn ngoan, họ cũng lanh
lợi, nhưng họ không xảo trá. Họ uyển chuyển, họ linh động vô cùng, cái người đời
theo không kịp. Hỏi gì họ cũng trả lời được hết, mà không xảo. Còn ở đời họ
khôn ngoan, lanh lợi thì trong đó có xảo, không thật.
(26:17) Bởi vì mình nhắm vào cái mục đích của sự tu mà mình giải quyết
của cái tâm niệm chân thật của mình. Mà bây giờ nói: Trong cái giai đoạn này
mình đang thực hiện cái gì đó, mình từ chối khéo: "Không được! Anh là một
người mà đang tu theo Phật giáo, mà ở trong gia đình cậu hay chú mà động như thế
này, làm sao yên tịnh tu được".
Tức là mình đâu có nói dối, tại vì mình đang muốn yên tịnh. Từ chối đó, từ
chối đi đó. Cho nên nó luôn luôn nó thành thật, nó thành thật chứ cái tâm trạng
của nó, mà nó nói ra. Đó là khéo léo thiện xảo, mà thật thà không có dối chút
nào hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét