96-HIỆN TƯỢNG SIÊU HÌNH ĐỀU
DO TƯỞNG THỨC TẠO RA
(26:01) Trưởng lão: Cả cái thân này, mấy con chết rồi nó
cũng không còn cái gì nữa, thân ngũ uẩn này nó cũng hoại diệt mất mấy con, nó
cũng tiêu mất đi. Mà ở trong thân này nó cũng không có linh hồn gì hết. Thầy có
một tập sách Thầy viết: “Linh Hồn Không Có”. Thầy xác định, Thầy
nói cho người ta rõ biết là không có linh hồn, để cho người ta đừng có mê tín,
người ta đừng có cúng bái, người ta kêu linh hồn ông bà về ăn uống đồ. Cái đó
là cái sai mấy con, không đúng.
Bởi vì con người chúng ta không có linh hồn đâu. Nó chỉ có nghiệp. Nghiệp
là do hằng ngày chúng ta giận hờn, phiền não, ngày chút, ngày chút nó tạo thành
một cái nghiệp. Cho nên cái nghiệp đó, nó tiếp tục tái sanh luân hồi. Chớ không
có linh hồn nào tái sanh luân hồi hết. Cho nên người ta đã lầm, rồi người ta tưởng
mình chết rồi còn có linh hồn, tức là có cái sự sống sau khi chết. Người ta
nghĩ cái điều đó là nghĩ sai mấy con, không có sự sống sau khi chết, mình chết
là kể như hết rồi, không còn có gì nữa hết.
Cho nên Thần, Thánh, Quỷ, Ma đều là không có, cô hồn các đẳng cũng không
có, người ta bày ra để cúng rồi phí gạo, muối. Rồi cúng cô hồn các đẳng mấy con
rải gạo, rải muối. Ở chùa, chùa nào Thầy nói buổi chiều này đó cũng mà phải
cúng một chum gạo muối hết, không có chùa nào là không cúng, cúng cô hồn các đẳng
mấy con. Mê tín sao mà kỳ cục không biết, làm hao tốn.
Thật sự ra cái người xưa, họ bày sao thì cái người nay cứ chấp nhận, chứ
không chịu tư duy suy nghĩ cái đó có hay là không có, mà thấy rằng có cái chuyện
nó siêu hình.
Thí dụ như có nhiều chùa nói nếu mà không cúng cô hồn các đẳng vậy đó,
thì nó khua mõ, khua chuông, nó khua cửa, khua này kia, nó làm đủ thứ. Sự thật
ra cái tưởng của mấy người khua chứ ai khua. Cái tưởng của mình, mình bị ảnh hưởng
người ta nói.
Do đó mình không làm cái chuyện đó thì nó sẽ từ cái tưởng của mình nó lưu
xuất ra, nó hoạt động, nó làm cái chuyện đó cho mình khiếp đảm, mình sợ hãi. Tại
vì mình tưởng nó, cho nên nó mới có. Chớ còn nếu mình không tưởng như Thầy làm
sao… Cũng như bây giờ Thầy ở trong cái chùa, ở trong Tu viện Chơn Như, Thầy
không cúng ai hết, không cúng cô hồn các đẳng, sao nó không lắc chuông giùm Thầy?
Mà mấy cái chùa kia nó lắc. Tại vì Thầy không tin nó có, cho nên nó không có,
có phải không mấy con? Nó có là do cái tưởng của mình làm ra, nó rõ ràng như vậy.
Cho nên đâu phải là ở trong Tu viện Chơn Như không có chỗ thờ Phật, phải
không? Nhưng mà Thầy không có thờ ba cô hồn các đẳng này đâu. Cho nên vì vậy mà
nó không có khua chuông. Còn mấy người cứ thờ nó, nó khua chứ sao. Tối ngày cứ
nghĩ rằng có nó. Cho nên vì vậy mà cái tưởng của mình nó tạo ra, tối nó khua cửa,
khua chuông, khua mõ. Trời ơi! Bữa nay quên cúng cô hồn các đẳng nên nó khua
ghê, thôi ngày mai cúng nữa. Thì cái này nó chịu ảnh hưởng cái tưởng của mình,
cái lòng sợ hãi của mình, cái lòng tin của mình mà nó tạo ra những cái tưởng đó
mấy con.
(29:01) Bởi vì trong thân của chúng ta nó có cái tưởng thức, cho nên
nó nằm đó mà nó chờ. Khi mà nghe ai nói gì, cái nó ghi chép vô đó, thì nó sẽ
làm công việc sau này, nó tạo thành một cái hiện tượng mà gọi là siêu hình, chứ
sự thật ra không có ai. Ngoài cái tưởng thức của chúng ta, không có một cái người
nào làm chủ cái điều, tạo ra những cái hiện tượng siêu hình này cả, chỉ có cái
tưởng của chúng ta thôi. Mà người nào cũng có tưởng, mà cái tưởng này nó tin
hai, ba người xúm nhau cái tưởng nó gộp lại, nó còn làm ma, làm quỷ nhiều nữa
chứ đừng nói chuyện, đó là toàn tưởng không.
Mà trong cái số người mà có người không tin, nói: “Tại cô nặng
bóng vía cho nên không thấy, chứ tụi tui thấy ma kia kìa”. Có phải không? Đổ
thừa nặng bóng vía không à. Tại sao mà ma có người thấy, người không thấy? Rồi
nói cái người nhẹ bóng vía thấy, mà người nặng bóng vía mà không thấy. Bóng vía
là cái gì? Có phải là cái tưởng của mình không? Đó là cái sai mấy con.
Cho nên ở đây Thầy nói thẳng, nói thật. Cho nên đối với tà ma, quỷ quái,
bùa chú gì đối với Thầy, Thầy không sợ, mấy ông thầy bùa giỏi lại ếm Thầy đi,
đó Thầy cũng cầu cho nó ếm cho mau chết, đặng cho nó khỏe. Nhưng mà ếm Thầy có
được đâu, mà ếm Thầy có tin đâu mà ếm, có phải không?
Cho nên cái điều kiện mà họ dùng tưởng đó không thể gạt Thầy được, bởi vì
thấy quá rõ rồi. Còn mấy con thì quá sợ, thấy nó đọc thần chú lâm râm, mà nó vẽ
chữ cong cong, queo queo không biết nó ếm mình cái kiểu nào đây, mà thấy nó dán
trước cửa nhà mình là thấy rét hồn rồi. Đây không biết chừng nó ếm cái kiểu này
chắc chắn là có ngày là gia đình mình bệnh đau mà chết hết đó. Thấy cái bùa là
quá sợ rồi có phải không? Mà nó vẽ cong cong, quẹo quẹo, chớ đâu phải vẽ ngay
làm thẳng chắc mình không sợ, mà này nó vẽ cong cong, quẹo quẹo mà nó làm giống
như cái đầu con cọp vậy, cũng như cái đầu con mèo mà có vằn, có vện vậy, thành
ra thấy cái bùa là hoảng hồn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét