95-VÌ SAO CÁI TƯỞNG NÓI
TRÚNG ĐƯỢC?
(01:30:30) Trưởng lão: Có gì không con? À, con có muốn hỏi
không con?
Phật tử: Dạ
xin phép Thầy con muốn hỏi một số câu hỏi để con có thể tu tập được tốt hơn và
có lòng tin hơn nữa vào các cái giáo pháp của Thầy ạ.
Con muốn hỏi là: Dạ thưa Thầy, thứ nhất là cách đây khoảng gần một năm
thì con có duyên được đến Phật Đản ạ. Lễ Phật Đản con có đọc cuốn sách của thầy
Huyền Diệu. Thì trong đấy thì thầy có nói chuyện, thầy có kể lại cuộc đời của
thầy từ nhỏ cho đến lớn. Thì trong quá trình hồi nhỏ thì thầy rất là vất vả và
rất là khổ. Và bố mẹ, trong đó thì mẹ đánh đập rất nhiều đến một lúc là thầy phải
bỏ nhà ra đi. Trên đường thầy đi thì thầy có niệm Bồ Tát Quán Thế Âm. Thì thầy
đi đến một nơi thì thầy thấy một vị sư thầy ngồi chờ thầy. Rồi thầy ở đó nói
đúng tên của thầy ra. Xong rồi bắt đầu đưa thầy đi xong rồi nuôi thầy lớn, ăn học.
Sau đó thì bắt đầu thầy mới nói cũng rất nhiều chuyện và nó xảy ra đúng.
Con không nhớ tên của thầy, bởi vì hiệu hình như là Liên Nhân hay sao đấy.
Thì thầy có nói rằng là chuẩn bị một tuần nữa sẽ có người ở bên Mỹ sẽ coi như
là lên được mặt trăng. Và sau đó lại là cả những cái chuyện ví dụ như là nói được
sau này thầy Huyền Diệu sẽ trở thành một con người như thế nào. Ví dụ như là chẳng
hạn như là cái chuyện mà hai thầy trò đang ngồi đấy thì thầy bảo tuần sau sẽ có
bom nó bỏ vào đấy đấy.
Con cũng thắc mắc là nếu như mà các cái pháp ví dụ như của Mật Tông đấy ạ,
nó không đúng thì tại sao sư thầy của thầy Huyền Diệu có giảng về các cái mật
chú. Và sau này thầy áp dụng, thầy áp dụng và sau đó thầy có xây được hai ngôi
chùa, một bên là ở chỗ bên Nepal và một bên là nơi thành Ca Tỳ La Vệ đấy ạ. Thì
nó đều đúng ạ. Vậy thì con muốn thắc mắc để cho nó ra vấn đề đấy ạ. Vâng ạ. Con
hoang mang quá Thầy giúp con giải thích đi ạ.
(01:32:32) Trưởng lão: Con thắc mắc tại sao mà nói trúng
hết? Tại sao mà như vậy?
Phật tử: Vâng ạ.
Trưởng
lão: Sự thật ra trong thân của các con nó có cái ngũ uẩn con, nó có năm
cái uẩn. Mà có hai cái uẩn mà con người hay làm việc đó là cái sắc uẩn, là cái
ý thức của mấy con. Cái sắc uẩn nó gồm có sáu cái thức: mắt, tai, mũi, miệng,
thân, ý. Nó gồm là sắc uẩn.
Con mắt thấy nó có cái biết của con mắt. Cái tai nghe âm thanh nó có cái
biết của cái nghe âm thanh. Còn cái ý thức nó chỉ suy tư, nó chỉ tư duy suy
nghĩ một cái điều gì đó qua mắt, tai, mũi, miệng, thân của nó tiếp nhận. Đó là
cái nhóm của nó, cái nhóm đó gọi là sắc thức.
Còn cái nhóm của cái tưởng thức nó làm việc khác mấy con. Cái tưởng thức
nó ngồi đây nó giao cảm được mọi sự việc xung quanh nó. Cách đây ở quá khứ và
tương lai có thể nó xảy ra trong năm năm, mười năm, hai chục năm hay hoặc một đời
mình. Nó giao cảm, nó nói không sai chỗ nào hết mấy con. Nhưng mà cái người đó
có tín lực hay không? Cái lòng tin hay không? Mà ông thầy Huyền Diệu là cái người
mê tín, tin dữ lắm, tin cái chuyện thần thông. Cho nên vì vậy cái lòng tin của
ông qua cái tưởng của ông thì có một nhà sư người ta cũng luyện tập Mật Tông.
Con hiểu không?
Luyện tập Mật Tông là luyện tưởng. Cho nên cái tưởng nó hoạt động, nó
giao tiếp được với ông. Cho nên vì vậy mà biết cái ngày đó ông thầy Huyền Diệu
sẽ ở đâu đến, vì vậy mà ông sư đó ổng ngồi ổng chờ. Con hiểu không? Cái đó là lẽ
đương nhiên của những người mà người ta luyện tập về tưởng của người ta thôi.
Mà hầu hết là các pháp hiện bây giờ mà gọi là thần thông. Mà trên thế gian này
trong đó có Mật Tông thì người ta đều luyện qua cái tưởng của chúng ta hết.
Cho nên mấy con dùng ý thức mà tu tập mấy con mới làm chủ. Mấy con dùng
tưởng nó sẽ thực hiện qua những cái tưởng, thì mấy con không làm chủ được sự sống
chết của mấy con đâu. Cho nên vì vậy mà Phật dạy chúng ta “Ý làm chủ, ý
tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”. Mà chúng ta cứ diệt ý để mà dùng tưởng.
(01:34:38) Bây giờ Thầy nói như thế này, cái pháp Thân Hành Niệm
thôi Thầy dạy sơ như thế này. Mấy con dùng, mấy con cứ dở chân lên, đưa chân tới,
hạ chân xuống, hạ gót xuống. Mấy con cứ dùng cái tưởng là nó sẽ dở gót lên, là
nó đẩy gót mấy con lên, đưa chân tới, nó đẩy tới. Mấy con cứ nghĩ tưởng cái nó
đẩy tới vậy. Vậy mà nó thực hiện cái lực, nó đẩy đó mấy con.
Ai làm cái sức lực đẩy đó? Có phải cái tưởng mấy con nghĩ không? Các con
hiểu cái chỗ. Đó là luyện cái tưởng của mấy con mà. Con biết chưa? Còn cái này
người ta tập trung vào cái câu thần chú mà người ta nghĩ tưởng cái thần chú đó
nó sẽ nâng cái thân này bay lên nè, nó sẽ thực hiện cái cầu vồng nè. Người ta cứ
nghĩ tưởng đọc cái câu thần chú đó là cái cầu vồng nó sẽ hiện ra. Các con hiểu
không?
Cho nên vì các vị Lạt Ma đó hay luyện cái câu thần chú cầu vồng. Cho nên
vì vậy mà đọc cái thần chú cái hiện cái cầu vồng ngay liền lên. Đó, như vậy là
cái tưởng của người ta làm ra. Cái tưởng của cái vị Lạt Ma đó nó thực hiện cái
cầu vồng, chứ ai mà khi không, mà cầu vồng đâu mà có. Các con hiểu chưa? Cho
nên vì vậy cho nên những cái điều mà con nói thật là vi diệu, nhưng mà không ngờ
là nằm trong cái tưởng của chúng ta.
Cho nên cái mục đích của đạo Phật là dùng ý thức của chúng ta để
tạo thành cái ý thức lực. Nó có Tứ Thần Túc, bốn cái lực như thần của
ý. Dục Như Ý Túc: dục như ý mình muốn, cái ý muốn chứ không phải. Còn cái này
người ta muốn cái gì đó, người ta phải dùng cái tưởng nó phải thực hiện ra. Con
hiểu không?
(01:36:08) Mà cái người đó là phải tin, phải tin, đặt cái lòng tin.
Mà đặt cái lòng tin ở nơi tưởng. Cho nên đặt cái lòng tin nơi bùa chú, nơi thần
chú. Cho nên người đó mới niệm chú. Còn nếu mà không đặt lòng tin của thần chú
thì ai mà ngồi đó niệm. Niệm lâm râm hoài mà tôi không tin thì nó đâu có thực,
nó đâu có linh con. Con nhớ rằng khi nào linh là chúng ta mới đọc thần chú. Còn
bây giờ chúng ta tin rằng có Quan Âm Bồ Tát thì cái tín lực của chúng ta nó sẽ
thể hiện cái tưởng của chúng ta. Nó thực hiện ra cái sự vi diệu đó qua cái hình
ảnh của Quan Âm Bồ Tát, chứ đâu phải có Quan Âm Bồ Tát. Con hiểu chưa? Bởi vậy
không thể dối được Thầy.
Bởi vậy khi mà tu xong rồi, cái đầu tiên của Thầy là để khám phá cái thế
giới siêu hình, coi linh hồn mọi người ở đâu. Đó cho nên vì vậy mà Thầy vào các
Định, từng Định, Thầy đi tìm thế giới siêu hình. Nhưng mà Thầy thấy thật sự
không có, không có linh hồn ai hết. Chết rồi nghiệp đi tái sanh luân hồi hết.
Thế mà bây giờ đó, thế giới này lại có cái linh hồn, là vì tại sao có những người
lên đồng nhập cốt? Các con hiểu không? Cho nên Thầy tìm.
Bởi vì những cái thắc mắc nó từ lâu, nó quá nhiều ở trong đầu của một người
tu. Mà khi tu xong rồi thì mình đã có đủ cái sức mà quan sát cả vũ trụ nữa chứ
đâu phải là ở đây, để tìm xem cái thế giới nó như thế nào. Cho nên vì vậy mà Thầy
mới hiểu được đức Phật, sau khi tu chứng rồi thì đức Phật nói: “Ba mươi
ba cõi trời là tưởng tri chứ không phải liễu tri”. Cái câu nói của ông
Phật quá hay mà chính Thầy cũng đã nói: “Thế gian này hoàn toàn là
không có linh hồn, tức là không có thế giới siêu hình”.
Thực tế là mình đi tìm với cái sức thiền định của mình đã có, mình đi tìm
nó coi nó ở chỗ nào, có không? Cuối cùng không có thì phải nói nó không có chứ.
Cho nên Thầy nói: “Không có linh hồn”. Còn ông Phật nói: “Ba
mươi ba cõi trời là tưởng tri chứ không phải liễu tri”. Ông Phật nói
cái danh từ đó rất rõ. Còn Thầy nói không có linh hồn là đó một xác quyết
thôi. Chứ cái linh hồn có là có tưởng tri chứ không phải có linh hồn,
chúng ta tưởng ra thôi.
(01:38:16) Cho nên những cái điều con hỏi đó Thầy biết toàn là cái bọn
mê tín. Tại nó mê rồi nó tin, thành ra nó thần thông, chứ nó không có gì hết.
Cho nên Thầy có đọc cái tập sách của thầy Huyền Diệu cất mấy cái chùa ở bên Ấn
Độ đó. Thầy đọc rồi, Thầy có đọc cái sách, Thầy nói: “Ông già này ổng
mê tín cũng ghê lắm đó chứ. Ổng viết cái quyển sách này, ổng làm cho thiên hạ
cũng theo ổng đó”.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét