70-NHỮNG PHONG TỤC MÊ TÍN LẠC HẬU
(23:21) Những truyền thống từ xưa tới giờ có nhiều cái mê tín, lạc hậu.
Thế mà chúng ta cứ chấp nhận, cũng như ngày tư ngày tết này tới ngày 23 đưa ông
Táo mà cũng xúm nhau đưa ông Táo. Thời đại này toàn nấu gas đâu có ông táo đâu
mà đưa, ngày xưa thì đâu có, thành ra nắn ba cục đất để cái nồi lên nấu, chụm củi
vô, bây giờ họ nấu cái nồi gas đâu có ông Táo đâu, lấy cái gì đưa?
Mấy con thấy, nó thay đổi cái thời đại rồi thì bây giờ ông Táo chỗ nào nữa
mà đưa? Vậy mà Mùng 3 cũng nấu 3 chén chè, lấy mấy cục thèo lèo để lên rước ông
Táo, đưa thì đưa ông Táo, mà rước thì rước ông bà, trời đất ơi! Ông bà đi đâu
mà rước?
Thật sự ra Thầy nói, sao mà nói mâu thuẫn, nói tréo ngoe như vậy Thầy
cũng chả biết à! Vậy mà phong tục đó bỏ không được mấy con, khó ghê gớm lắm chứ
đâu phải!
Rồi bây giờ mấy con thấy tết nhất, ngày Mùng 1 Tết này kia thì chúc, trời!
Chúc cho sống lâu cả trăm tuổi chứ đâu phải ít, mà nhìn có ai sống lâu cả trăm
tuổi không? Chỉ ước thôi, chúc với nhau thôi. Sự thật ra cái lời chúc của chúng
ta trở thành sáo ngữ mấy con, mình chúc mà được thật thì cũng chúc cho, mà chúc
không thật thì thôi đừng chúc, phải không mấy con? Ước ao cho người ta giàu có
đi, ước cho người ta giàu có thì ước mà ước người ta cứ nghèo hoài thì thôi ước
làm chi. Cái gì cũng phải làm cho ra sự thật, đừng có làm kiểu như vậy thì
không đúng.
(24:52) Cho nên Thầy nói vì vậy mấy con chúc Thầy, Thầy cảm ơn mấy
con thật, chứ Thầy biết tới chừng chết nó cũng chết chứ mấy con chúc Thầy nó có
sống dai được đâu.
Cho nên, đối với Thầy là ngày Tết, ngày Mùng 1 Tết cũng như tất cả ngày
khác cũng y như nhau mấy con, Thầy không vui không buồn, ngày nào cũng ăn ngày
một bữa. Bây giờ có đầy ngập Thầy cũng…, bởi vì ăn nó sẽ sinh bệnh chứ làm gì,
ăn một ngày một bữa đủ rồi.
Cho nên, đối với Thầy ngày nào cũng là ngày tết, bởi vì tâm mình vui vẻ,
an lạc thì đó là ngày tết chứ gì. Cho nên, Thầy mới viết một tập sách “Mùa Xuân
Vĩnh Cửu”. Thì ở trong cái trạng thái bất động tâm, thanh thản, an lạc, vô sự
nó đâu có cái khổ trong đó đâu, không phải là mùa xuân của Thầy sao?
Cho nên Thầy luôn ở trong mùa xuân, mà mấy con thì không ở trong mùa
xuân, mấy con có lúc thì được yên ổn, lúc thì khổ đau, lúc thì giận dữ, lúc thì
cãi cọ, lúc thì muốn đánh lộn… Thì tất cả những cái này là cái khổ đau của mấy
con chứ không có mùa xuân. Nhiều khi trong mùa xuân này cực quá mấy con: “Trời
ơi, cái bánh tét nó quấn như thế này, tôi khổ quá trời à!”. Như vậy là còn xuân
chút nào mấy con? Cực quá! Khách khứa cứ ra vô hoài thế này, trời đất ơi, tết
nhất gì mà nó khổ! Có phải không mấy con?
Cho nên, thấy thì nói vui chứ thật ra những người phụ nữ nội trợ trong
nhà rất khổ trong những ngày tết này mấy con, rất khổ chứ đâu có hạnh phúc gì
đâu. Thôi! Ngày xuân Thầy nói: Tết thì thôi đừng có làm động gì hết, có gì ăn nấy
đừng có đem ra, bày ra nào nấu nướng này kia, rồi dọn lên cúng bái, xúm lại đãi
khách, đãi khứa này kia… trời ơi, cực gần chết! Xuân gì mà cực hơn là cái ngày
thường? Có phải, tết gì mà coi khổ quá vậy nè! Đó là cái sai của chúng ta mà cứ
nghĩ đó là ngày hạnh phúc, ngày được an vui, chứ thật ra Thầy thấy ngày đó là
ngày khổ của mấy con, phải không?
(26:49) Cho nên vì vậy, mà theo Thầy thì sống với tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự ngày nào cũng là ngày Trời. Các con thấy, hôm nay nắng
như vậy ngày mai, ngày mùng 4, mùng 5 nó cũng y như vậy chứ nó có khác đâu mà
ngày Tết?
Tại vì mình phân chia ra ngày tháng, có năm tháng rồi mình phân chia ra,
nó có. Nhưng mà cái thời tiết tự nó nó theo cái quy luật của nhân quả, bây giờ
mùa xuân thì nó mát mẻ, trong vùng cái đó nó mát mẻ. Nhưng cái vùng miền Nam
này chưa chắc, mùa xuân nó nóng nảy gần chết chứ nó đâu có mát mẻ được, nó có
hai mùa mùa nắng và mùa nưa.
Còn miền Bắc thì nó bốn mùa nó rõ ràng, tức là trạng thái của thời tiết
nó nóng lạnh nó cụ thể, nó rõ ràng, còn ở đây nó khác. Cái vùng như ở Bắc Cực đồ
mấy con thấy, nó toàn lạnh không à làm sao gọi là xuân, nó toàn là mùa đông.
Cho nên, chúng ta chỉ phân chia ở nơi nào đó nó có thể phân ra làm bốn
mùa, thì nó là trong cái miền đó mà thôi, chứ còn vào miền Nam chúng ta chỉ có
hai mùa mưa nắng thôi, nó đâu có đúng đâu. Cho nên, cái sự phân chia thời gian
của chúng ta nó không đúng, cho nên vì vậy mà những cái lịch của chúng ta cũng
không đúng. Ngày nào cũng ngày trời, có gì đâu mà ngày nay mùng 1, ngày mai
mùng 2, mùng 3. Các con thấy không, ngày nào cũng ngày trời cho nên không cúng
ngày mùng 1, mà mùng 1 Tết lại mấy con bận rộn, mà trong những ngày cuối năm
cũng bận rộn, còn Thầy ngày nào cũng vậy cho nên không bận rộn gì, không có gì
hết. Không ai mà làm hình thức viếng Thầy được, cho nên Thầy giải thoát hoàn
toàn. Thầy không bị kẹt, ngày nào Thầy cũng thấy vậy, Thầy không cần biết nó là
mùng 2, mùng 3, mùng 4 gì hết. Đó là sự giải thoát cái khổ chúng ta!
Còn mấy con đi làm việc bữa nay Chủ Nhật thôi nghỉ chứ không lẻ
lên làm, thì mấy con bị kẹt trong ngày tháng phân chia.
Bây giờ, Thầy nói để cho mấy con biết sự giải thoát nó đơn giản, nó ở
trong cuộc sống của chúng ta hằng ngày. Cho nên Thầy nói nãy giờ, đó là chúng
ta bị phân tâm qua cái truyền thống từ lâu. Cũng như bây giờ, như không mấy con
chế ra ngày giờ thì chắc chắn mấy con không chế đâu. Từ xưa người ta đã làm lịch,
làm này kia… bây giờ để lại mấy con xài thôi. Rồi mấy con theo sự phân chia đó
mà mấy con sống, rồi bây giờ mấy con bỏ không được mấy con, người ta nói mùng 1
thì mấy con nghe nói mùng 1 rồi mấy con cũng sống mùng 1 thôi, chứ mấy con
không làm sao.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét