63-NGƯỜI PHẬT TỬ TẠI GIA
NÊN TU TẬP 19 ĐỀ MỤC ĐỊNH NIỆM HƠI THỞ - TU TẬP YOGA SÂU LỌT TƯỞNG
(38:48) Ai chửi thì mấy con nhớ như thế này, làm mình tức giận: “Quán
ly tham, tôi biết tôi hít vô, quán ly tham, tôi biết tôi thở ra”, hoặc là tức
giận thì mấy con: “Quán ly sân, tôi biết tôi hít vô, quán ly sân, tôi
biết tôi thở ra”. Thì mấy con hít vô, thở ra năm hơi thở, mà tập trung
trong năm hơi thở, thì mấy con không có thở nữa thì mấy con thấy mấy cái sân nó
chạy đâu mất rồi.
Tại vì hồi đó nó đang tức giận, mà giờ hễ nếu mình để tức giận, thì mình
phải tức quá, mình chịu không nổi, mình phải chửi mắng lại người ta, hay hoặc
mình đập đầu vô gối, hoặc mình đập đầu trong đá, mình chết đi.
Bởi vì mình tức quá, bây giờ mình không làm cái điều đó, thì mình phải
mau mau nhớ lời Thầy dạy: “Quán ly sân, tôi biết tôi hít vô, quán ly
sân, tôi biết tôi thở ra”. Rồi mấy con hít vô, thở ra năm hơi thở, mấy con
ngồi lại im, mấy con nhìn lại cái sân mình còn không? Nó diệt đâu mất, nó biến
mất, có phải không? Mấy con thấy bởi vì khi nào đang sân mà mấy con nhớ, mấy
con làm một cái gì khác, thì cái sân của mấy con sẽ hết.
Cho nên có một người như thế này, khi mà tâm họ buồn phiền, sân hận gì
đó, cái họ hát nghêu ngao hơi họ quên hết mất, còn mình cứ để, mình làm thinh
đó, thì cái tâm sân nó cứ nằm ngự trị trong tâm của chúng ta rất là khó, rất là
khó bỏ. Cho nên vì vậy mà Thầy khuyên mấy con về Định Niệm Hơi Thở, mấy con còn
đang sống, ở trong cái cuộc sống của xã hội chung đụng với mọi người, trong gia
đình của mình, thì nên tập mười chín cái đề mục của Định Niệm Hơi Thở.
Cái tâm mình nó ngồi đây mà nó nghĩ lăng xăng, lo lắng quá, mà cái công
chuyện làm ăn nó buộc mình phải lo chứ gì, mà nó không có chịu để cho mình nghỉ,
thì mấy con nhắc, mấy con nhắc nhiều thì nó sẽ yên lặng trở lại: “An tịnh
tâm hành”, hồi nãy thân hành là bị đau, còn cái tâm mình nó lăng xăng nó là
cái bệnh tâm rồi đó, thì: “An tịnh tâm hành, tôi biết tôi hít vô, an tịnh
tâm hành, tôi biết tôi thở ra”.
Rồi mấy con hít vô, thở ra, thì cái tâm của mấy con nó sẽ an trở lại, nó
không có niệm lăng xăng nữa. Các con hiểu không? Nó giúp cho mấy con đừng có
nghĩ ngợi nhiều, mà ngủ không được, mà cứ nghĩ ngợi, thì mấy con nhắc nó vậy, rồi
mấy con sẽ nằm một chút xíu mấy con ngủ được, chứ không thức suốt đêm mà nó lo
nghĩ, thì nó lại sinh cái bệnh mất ngủ, nó không tốt. Cho nên ở đây có những
phương pháp mà mấy con cần phải đọc, nghiên cứu về Định Niệm Hơi Thở, để giúp
cho mấy con có đau, để cho mấy con giữ vững cái tâm của mấy con.
Chứ vào bệnh viện, mặc dù uống thuốc nhưng mà nó vẫn đau nhức, thì mấy
con muốn cái tâm mình cho an ổn: “An tịnh thân hành, tôi biết tôi hít
vô, an tịnh thân hành, tôi biết tôi thở ra”. Rồi mấy con nương vào hơi
thở, mấy con hít vô, thở ra, cái bệnh của mấy con thay vì uống thuốc nó phải tốn
một trăm ngàn, thì mấy con sẽ chỉ uống thuốc cần năm, mười, hai chục ngàn là hết
bệnh. Tại sao? Tại vì cái tinh thần nó vững vàng, cho nên cái bệnh nó mau hết.
(41:32) Còn mấy con mà cứ tập trung trong cái bệnh, lo lắng nó như
thế này rồi bỏ vợ, bỏ chồng, bỏ con, bỏ vợ con thôi lo lắng đủ thứ, thì cái bệnh
lại tăng thêm mấy con. Đừng có nghĩ lo gì hết, mà chỉ tác ý cái câu đó, rồi ở
trong hơi thở thở ra, thở vô thì cái thân bệnh của mấy con nó mau lành lắm mấy
con! Nhớ đừng có để cho cái tâm nó tập trung cái đau, rồi nó tập trung cái đau
thì nó lo lắng, sợ chết, bỏ gia đình, chưa làm xong cái chuyện này, chuyện kia
mà chết thì mấy con sẽ bị động, và bị động thì cái bệnh nó tăng lên, nó không
có giảm dễ dàng.
Nhớ lời Thầy, thì mấy con sẽ tự cứu lấy mình một cách dễ dàng, và nhớ
nghiên cứu kỹ những cái bài Định Niệm Hơi Thở. Đó là cái pháp mà đức Phật dạy để
chúng ta ngăn ác diệt ác, để sinh thiện, tăng trưởng thiện. Đó là cái pháp của
Định Niệm Hơi Thở, cái phương pháp đó để giúp cho những người tu pháp Tứ Chánh
Cần, thường Tứ Chánh Cần thì nó ngăn ác, diệt ác, sinh thiện, tăng trưởng thiện.
Nhưng chúng ta không biết ta lấy cái gì mà chúng ta ngăn ác, diệt ác,
sinh thiện, tăng trưởng thiện đây, cho nên nó phải có phương pháp, mà phương
pháp đó gọi là mười chín cái đề mục hơi thở. Vậy thì quý Phật tử muốn đem lại sự
bình an cho mình, trong cuộc sống hàng ngày chung đụng với mọi người, thì nên sử
dụng Định Niệm Hơi Thở, đó là cái phương pháp để cứu mình.
Còn đi xa nữa, thì không phải dùng Định Niệm Hơi Thở. Nghĩa là muốn chứng
đạt được cái tâm vô lậu, để làm như Phật, như Thầy, thì mấy con phải sống độc
cư trọn vẹn trong một cái thất không nói chuyện, không tiếp duyên ai, phòng hộ
mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý, rồi mới dạy mấy con cái phương pháp trên thân
quán thân, Tứ Chánh Cần ở Tứ Niệm Xứ, từ đó mấy con mới thực hiện được tâm vô lậu
hoàn toàn, có Tứ Thần Túc, chứ không khéo nó không có. Các con hiểu chưa?
Nó có phương pháp, nó có đường lối hẳn hòi, chứ đâu phải muốn tu, tu đại
đâu. Đâu phải niệm Phật cái nó thành Phật được liền, hoặc là niệm Phật thì nó
được vãng sanh liền, đâu có chuyện đó đâu, hoặc là mấy con ngồi thiền, mấy con
nhập thiền định được liền, đâu có đâu chuyện đó. Không có nhập thiền định Tưởng,
nó nhập thiền định tà thiền, tà định, nó làm cho mấy con lệch đường, sai hướng.
Khi Thầy nói mấy con thấy, cái phương pháp Yoga nó rất hay, nó giúp cho mấy
con nếu mấy con tập cái giai đoạn đầu, cái giai đoạn đầu của pháp Yoga thì nó giúp
cho cơ thể của mấy con thấy khỏe mạnh, nhưng mấy con tập hơn, thì nó sẽ lọt
trong tưởng. Đó là mấy con đã dự phòng cho kiếp sau mình sẽ làm thầy pháp, thầy
phù thủy, đồng bóng chứ không có gì hết, đó là mấy người tập Yoga đó.
Thầy nói thực sự mấy người tập sai là mấy người sẽ làm là các ông Lạt Ma
nè, các thầy phù thủy nè, chuyên môn niệm bùa, niệm chú hoặc là…Bởi vì nó lọt
trong tưởng rồi thì nó chuẩn bị cho cái nhân nào, thì quả nấy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét