62-CÁCH THỨC XẢ TƯỞNG
(20:18) Sư
Minh Sang thưa hỏi: Dạ, bạch Thầy, cho con xin hỏi thêm một vấn đề như
Thầy Thiện Thảo tu bị lọt vô tưởng, tưởng mình chứng đạo. Vậy thì xả
cái tưởng, thì xả như thế nào ạ?
Thầy trả
lời: À! Xả thì coi như là không được ngồi, bây giờ ngồi thì nó lặng vô
liền, nó lọt tưởng chớ gì? Nhất định từ là từ đây về sau là cấm không được ngồi!
Coi như là sống bình thường. Nhất là những người bị tưởng rồi thì bắt đi ra nhà
bếp, đi lao động, đi làm công việc thôi, chớ không được tu gì hết, để cho nó trở
về bình thường, đừng có hiện cái tướng tưởng đó ra nữa.
Sư Minh
Sang: Vậy phải có thời gian nó mới xả được phải không ạ?
Thầy trả
lời: Nó có thời gian, phải 6 tháng sau đó mới hết tưởng con.
Sư Minh
Sang: Ui da, khó á!
Thầy: Nghĩa
là mình phải sống (như người bình thường), không được tu cái gì hết, thì đó mới
là xả tưởng. Chớ còn ngồi im là bị, ngồi im cái là bị đó.
Sư Minh
Sang hỏi: Bạch Thầy, có một số Phật tử hỏi về cái vấn đề tự nhiên lên đồng nhập cốt,
thấy linh hiển rồi bị tưởng hành, bây giờ người ta muốn hết cái trạng thái đó,
không có bị nữa, người ta muốn làm chủ cuộc đời, thì họ phải xả bằng cách nào?
(21:11) Thầy trả lời: À! Người đó phải đến với một thiện
hữu tri thức để người ta trợ giúp, người ta xả cho. Bây giờ đó, trong lúc như vậy
thì bắt đầu, người ta dạy cho mình cái tri kiến, để cho mình không có tin cái
vong hồn, cái này kia, Mẫu, hoặc cái này kia nhập nữa. Người ta dạy cho mình hiểu
biết, để cho cái niềm tin của mình nó mất đi, cái niềm tin của mình, đó là thứ
nhất.
Cái thứ hai, là cái trạng thái trong thân mình, vì cái tưởng của mình nó
hay hoạt động nó quen rồi, nó hay hoạt động lắm. Cho nên vì vậy, người ta dạy
cho mình bằng cách là, mình phải nhiếp tâm ở trong Chánh Pháp của người ta. Người
ta dạy cho mình câu tác ý, tác ý như thế nào? Vì cái trạng thái mà cái tâm mình
nó bị hoạt động, mình tác ý xả cái đó ra, cứ tác ý hoài nó xả sạch. Ý thức nó mạnh
lên thì tưởng nó không hoạt động được. Người ta sẽ dạy. Bây giờ mấy người mà bị
lên đồng nhập cốt rồi đó thì phải vào đây gặp Thầy, chớ còn ở ngoài kia mà Thầy
nói không có được.
Sư Minh
Sang: Con thấy ở ngoài đó nhiều lắm Thầy ạ.
(22:07) Thầy trả lời: Mấy người đó phải vô đây, Thầy trị
cái bệnh của họ mới hết. Thầy dạy cách để xả cái tưởng đó, tức là xả cái hoạt động
của cái tưởng, cái này bị cái tưởng hoạt động, chớ không phải họ muốn đâu. Chừng
nó hoạt động rồi thôi….
Sư Minh
Sang: Họ giao cảm với từ trường không gian…
Thầy trả
lời: Họ giao cảm đó, tưởng nó giao cảm, rồi họ nói… (Thầy cười) Thành
ra nguy hiểm lắm con. Bởi vì dục không à, mà mình có cái hướng đó thì thấy nguy
hiểm lắm! Một cái người bình thường thì dễ, còn mình tu bậy, như Thiện Thảo đó,
lọt trong tưởng là bây giờ bắt không có ngồi trong thất tu, mà xin chỗ nào yên
tịnh là tưởng nó cũng hiện à, không có trật. Cho đi lao động, đi dẫy cỏ, đi trồng
cây, trồng kiểng… suốt ngày vậy thôi, mà 6 tháng nó mới trở về bình thường, bởi
vì nó không có hiện ra nữa.
Sư Minh
Sang hỏi: Vậy còn phải có tác ý nữa chứ Thầy?
Thầy trả
lời: Phải có tác ý con! Chớ không có tác ý nó cứ hiện, bởi vì mình lao động
thì lao động, chứ mình mà ngồi nghỉ là nó vô đó, yên tịnh là nó vô đó, cho nên
hễ có vô là tác ý, để cho mình lấy lại bình thường. Bởi vậy có tưởng khó lắm!
Sư Minh
Sang: Bệnh con không sợ, chớ con sợ tưởng lắm.
Thầy trả
lời: Vọng tưởng người ta không sợ, chớ người ta sợ tưởng (Thầy cười).
Vọng tưởng nó dễ trị, còn cái kia nó khó trị lắm, bởi vì nó vô hình. Khó lắm!
Bởi vậy,
Thầy nói đừng có tu điên, muốn tu là phải tìm Thầy cho đàng hoàng mà tu, thì chắc
ăn, bảo đảm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét