41- KHÔNG GIỮ NGŨ GIỚI LÀM
VIỆC TỪ THIỆN THÌ NHƯ THẾ NÀO?
(50:30) Phật tử 2: Mô Phật con bạch Thầy! Con ví dụ cụ
thể như bây giờ về cái hạnh trong Ngũ Giới đi, cái giới sát sanh vì con chưa ăn
chay trường được, cái kia con vẫn vướng. Nhưng mà trong tâm ví dụ giờ mình muốn
làm các việc như là bố thí, thọ Bồ Tát Giới bố thí đi vì tâm mình mình thương
chúng sinh kiểu khác mình muốn chia sẻ mọi cái, thì bố thí hạnh Bồ Tát Giới thì
như vậy là không giữ được Ngũ Giới nhưng tâm mình muốn là cái việc cái hành động
để cho cái tâm mình thọ Bồ Tát Giới thì như vậy có đúng không?
Trưởng
lão: Không! Nó sẽ đi góc độ khác nữa. Con làm việc đó mà tâm tham con
còn thì tức bây giờ con gọi người này, người kia đóng góp nhau đem lại cho những
người bất hạnh đó: có đúng, con có lòng thiện. Nhưng thiện đó coi chừng con
mang cái tiếng là nhà từ thiện, con háo danh. Tâm danh con còn chứ đâu phải con
người hết danh sao, cho nên là vì vậy mà con sẽ còn dục danh, rồi nghe người ta
nói mình là nhà từ thiện này kia mấy con. Mấy con biết đâu là, những người
nghèo khổ đó là do những người ích kỉ, nhân quả của họ mà. Con gánh vác mai kia
con sẽ bị, nghĩa là con cũng sẽ nghèo, rồi người ta cũng sẽ đem cho con chứ gì.
Cho nên các con thấy luật nhân quả mà, nó rất công bằng. Tại sao mấy người
đó lại nghèo? Tại sao mấy người đó lại lũ lụt làm cho họ trôi của cải bây giờ
phải nghèo đói như vậy? Đứng trước cảnh đó, chúng ta thấy là có nhân duyên với
chúng ta, chúng ta nên giúp đỡ. Nhưng mà chúng ta không thấy, chúng ta nghe ai
nói đâu đó, bây giờ mình góp nhau mình đem giúp cho những người đó thì chúng ta
sẽ gánh hậu quả đó. Bởi vì họ làm ác chứ đâu phải họ làm thiện. Nếu họ làm thiện
sao họ có cảnh đó, mà mình kê vai gánh vô những điều đó thì chắc chắn là mình
phải trả.
Thầy nói bây giờ một bác sĩ, anh rất giỏi, nhưng mà người làm ác người ta
phải thọ lấy những quả bệnh chứ sao. Anh giỏi anh cứu họ đi, anh sẽ gánh vác bệnh
của họ. Có ông bác sĩ nào khỏi chết bao giờ không? Khỏi bệnh không, có không?
Có nhiều bác sĩ vẫn bệnh ung thư như thường. Các con thấy không? Nhân quả mà.
Đừng nghĩ rằng chúng tôi làm thiện mà chúng tôi sẽ hưởng. Con bây giờ con
bỏ ra còn làm thiện với cái tâm tốt của con. Nhưng mà con nghĩ nó có danh
không? Coi chừng con bị danh đó. Các con phải thấy được cái tâm mình nó còn tâm
phàm phu, nó còn dục, nó chưa phải hết dục.
Cho nên Thầy nói đạo Phật dạy chúng ta rất cụ thể: Khi nào tu chứng rồi mới
làm những việc lợi ích cho người khác. Chưa tu chứng thì coi chừng chúng ta bị
lầm cái tâm của chúng ta.
Tôi làm từ thiện tôi làm tốt, nhưng không ngờ coi chừng tôi bị, luật nhân
quả nó răn những người làm ác để chứa cái tội ác đó. Họ chết đi, họ khổ sở để
nhớ, để cho họ đừng làm điều đó nữa. Luật nhân quả mà.
Chúng ta kê vai gánh vác nhau, chúng ta thương yêu thực sự, tình chúng ta
tốt, nhưng thương yêu chúng ta có học hết không?
(53:46) Bây giờ Thầy nói về tình thương yêu cho các con thấy nè. Có
một ngôi nhà cháy, có một đứa bé bị kẹt ở trong nhà đó kêu khóc rên la. Mọi người
chạy tới la làng thôi chứ không dám nhào vô. Mấy người mà chạy đến kêu người
khác để cứu, mấy người đó thương chứ đâu phải không thương, thương chứ! Nhưng
mà không dám xông vào vì sợ mình bị lửa phỏng. Nhưng có một chú thanh niên, họ
chạy đến họ xông vô nhà, đạp vô nhà lửa đang cháy, họ cõng đứa bé ra, mình họ.
Vậy thì cái tình cấp mà thương yêu đó nó khác hơn là những người đứng ở ngoài
la làng chứ.
Cho nên chúng ta phải học thương yêu như thế nào đúng, mà như thế nào
sai. Bởi vì Đức Hiếu Sinh Dũng Cảm, còn những người kia hiếu sinh mà không dũng
cảm, các con thấy chưa? Từng cấp của nó mà.
Cho nên chúng ta chưa học hết đức giới, chúng ta biết sao mà giới luật của
Phật là đúng sai. Bây giờ đức sát sanh dạy chúng ta không sát hại chúng sanh,
không nên giết hại chúng sanh mà chúng ta giữ còn chưa trọn, chúng ta còn giết
hại, rồi ăn thịt, rồi có nhiều người nói: “Tôi không giết hại, tôi đi
ra chợ tôi mua về tôi làm ăn chứ tôi không giết hại”. Nhưng mà cấp độ người
giết hại phải thọ lấy cái sự giết hại, mà người ăn thịt phải thọ lấy cái sự ăn
thịt chứ đâu phải là tránh khỏi sao!
Thầy muốn nói như vậy để thấy rằng: Cái giới luật của Phật dạy từ cấp độ
đạo đức của nó từ thấp đến cao và cái thọ lãnh cái quả khổ từ thấp đến thọ quả
khổ cao, chứ không phải người nào cũng. Tại sao mà mọi người lại không, ở đây mọi
người trước mặt Thầy sao lại có người ung thư mà tất cả mọi người khác không
ung thư? Đâu phải giống nhau hết đâu, các con hiểu điều đó.
(55:33) Cho nên có thấp, có cao. Có người bệnh sơ rồi hết, có người
thì bệnh nằm năm bảy ngày, có người thì cả tháng, cả năm. Đó là cấp độ thọ quả khổ
khác nhau chứ đâu giống.
Chúng ta nhìn mọi người ở ngay trước mặt Thầy, về cái thân của chúng ta,
có người nào giống người nào không? Hay quá! Nhân quả rất hay! Đặc tính của con
người, tâm con người cũng không giống nhau, không có người nào giống người nào,
thân xác cũng không giống nhau, các con thấy rõ. Cho nên nghiệp thọ quả khổ đau
hay phước báo cũng không giống nhau.
Thầy nói đây không có nghĩa là mấy con không nên làm từ thiện. Mấy con
làm là tốt, là tốt, an ủi nhưng chúng ta nên tránh, nên tránh, biết rằng nên
tránh. Biết rằng chúng ta làm là tốt, nhưng làm như thế nào để tâm chúng ta đừng
bị danh, bị lợi. Vì thương yêu chúng ta làm, cũng như một cái người mà chạy
vào, xông vào nhà lửa, chỉ biết cứu đứa bé mà thôi, liều chết để mà cứu đứa bé
mà thôi.
Chúng ta xông vào sự đau khổ của mọi người giúp họ thôi, đừng nghĩ rằng
tôi làm việc từ thiện. Các con nhớ! Khi mà mình còn nghĩ mình làm việc từ thiện
thì chưa phải là từ thiện. “Tôi chỉ biết người khác khổ trong cảnh đói,
tôi sẽ giúp đỡ người đó. Rồi thôi!” Mấy con Thầy nhắc nhở mấy con điều
đó, để không tâm chúng ta nó sẽ chi phối chúng ta và nó tạo nghiệp mấy con, nó
ngầm nó tạo nghiệp mấy con. Nguy hiểm lắm mấy con!
Bởi vì nhân quả nó từng ly từng tí rất nhỏ mấy con, cho nên khi mà mấy
con muốn làm việc từ thiện, mấy con hãy hỏi đến một cái người, một cái người
người ta tu chứng, người ta sẽ nói về nhân quả, để rồi mấy con làm mà tâm mấy
con thản nhiên như mình không có làm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét