227- 1-ĐẠO PHẬT GIẢI QUYẾT BỐN SỰ ĐAU KHỔ CỦA CON NGƯỜI
(00:01) Như mấy con cũng đã biết, đạo
Phật là đạo của con người. Cái đạo Phật là đạo của con người chứ không phải đạo
của một cái cõi Trời hoặc là một cõi cảnh thiên đàng nào cả. Mà đạo Phật là đạo
con người tại vì con người có bốn sự đau khổ. Như các con biết, Đức Phật Thích
Ca Mâu Ni còn là thái tử, đi ra bốn cửa hình thấy bốn sự đau khổ, tự suy ngẫm lại
mình và mọi người ai cũng có bốn sự đau khổ đó, sanh, già, bệnh, chết. Cho nên
Đức Phật mới bỏ cung vàng điện ngọc, bỏ vợ con mà đi tu để làm chủ được bốn sự
đau khổ đó. Cho nên đạo Phật là đạo của con người thật. Bởi vì con người chúng
ta người nào cũng có bốn sự đau khổ mấy con. Mà được thân người đã khó chứ
không phải dễ, như Đức Phật đã nói trong kinh “được thân người là khó,
khó như con rùa mù tìm bọng cây giữa biển”. Một con rùa mù mà tìm được cái
bọng cây giữa biển mà biển thì nó mênh mông mấy con. Thế mà con rùa mù, con rùa
không thấy đường mà tìm cái bọng cây thì Đức Phật ví như con rùa mù tìm bọng
cây như mình được cái thân nó khó vô cùng vậy. Cho nên khi mà được thân người mấy
con đừng phí thời thời gian, nó qua rồi mấy con lấy lại không được, nó mất đi rồi
lấy lại không được.
(1:36) Nhưng
trước mắt mình thì nỗi khổ tâm của mình là cái cuộc sống hàng ngày gọi là sanh
á. Hở mỗi chút thì chúng ta dễ phiền, dễ giận hờn, dễ buồn rầu, lo lắng, sợ
hãi, hở chút nào thì chúng ta cũng thấy đau khổ trong tâm. Cho nên cái mục đích
của đạo Phật mà muốn đầu vào tu là chúng ta ngồi, niệm lại, xem lại chứ không
phải tu thiền định gì cả. Xem lại cái từng tâm niệm của chúng ta, niệm nào đã đến
sự đau khổ cho tâm chúng ta, cho đời sống chúng ta thì cái niệm đó nó chúng ta
ngăn và diệt, không được để. Mà cứ ngăn và diệt thì Đức Phật dạy chúng ta có
cái phương pháp Như Lý Tác Ý, như cái lý của đạo, như cái lý của giải thoát mà
tác ý nó ra để làm cho cái niệm đau khổ đó chấm dứt.
Như có một
người nào nói trái ý mình, mình tức giận thì trong lòng mình đang giận đó. Thì
mình biết sân là đau khổ, do đó chúng ta tác ý “sân là đau khổ, tất cả
mọi sự việc trên đời của chúng ta xảy ra là nhân quả”. Nếu không nhân thì
làm sao có quả hôm nay mà người ta chửi mình, nếu không nhân làm sao mà có sự
đau khổ như thế này. Ít ra chúng ta phải tạo một cái nhân chẳng lành, mà ngày
hôm nay chúng ta phải trả là do đó chúng ta phải thọ lấy cái quả khổ đó. Cho
nên chúng ta phải dùng, phải dùng cái câu tác ý bằng một cái tri kiến đúng đắn,
không sai. Bởi vì cái nhân quả là không sai. Nếu chúng ta không hành động tốt
thì làm sao mà chúng ta thọ hưởng được cái điều phước báo. Mà chúng ta đã hành
động xấu thì chúng ta phải gặt lấy, phải gặt lấy những cái quả đau khổ. Do hành
động thiện - ác mà chúng ta được phước báo hoặc là thọ lấy quả khổ đau.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét