223-KÍNH BẠCH THẦY/ 15
Con thấy
trong con, trên đỉnh đầu huyệt bách hội, nó hết đau và nhức rồi, con tác ý cái
huyệt bách hội, không được nhói đau nữa! Trước khi bước vào thực hành con tác ý
như thế, nó giảm dần và hết hẳn, con mừng quá! Con thấy trong con, ý thức thanh
tịnh càng ngày càng rõ, trong khi ôm pháp Thân Hành Niệm và lúc xả thiền như thế.
Con thấy rằng: khi cái niệm nó chuẩn bị khởi, thì con biết liền, con biết rất
nhanh, cái chú ý trong con luôn luôn có mặt tức thì. Con cảm nhận rằng: Khi con
ôm pháp Thân Hành Niệm tu tập hoặc lúc xả thiền, con có nghe mọi tiếng động,
nhưng con không chú ý đến, thành ra con có nghe, nhưng không biết rõ về nó lắm,
giống như tâm con đang say mê trong thân hành mà quên đi âm thanh bên ngoài. Có
bữa, con đang tu và con nghe mấy đứa nhỏ nhà bên cạnh nó chơi, rất là ồn, con
nghe tiếng động, nhưng mà con chẳng biết mấy đứa nhỏ nói cái gì. Cái chú ý của
con, đang được hiện rõ trong pháp hành có nhiều bữa, con nghe tiếng nhạc mở rất
lớn và con không biết nó hát những gì trong đó. Có một bữa con thấy một người
thanh niên đứng xoay vào trong tu viện và la ó chưởi rủa thật nặng nề? Con liền
xoay cái chú ý vào bên trong, lập tức con không nghe rõ, nhất là nội dung, con
tác ý: cái chú ý phải xoay vào bên trong! Thì lập tức con không nghe rõ nội
dung người ta nói điều gì, có nghĩa là con có nghe nhưng không biết người ta
nói điều gì, kỳ lạ chưa! Nó xuất hiện trong con lâu rồi thì phải mỗi lần xả thiền,
con nằm kiết tường giống như tượng Phật Niết Bàn, con thấy trong con, cơ thể
khoẻ khoắn, con mằm khoảng 5 phút. Con nằm kiết tường quen rồi, mỗi lần đi ngủ
con thường nằm như thế và con thấy, con thương Phật quá! Bởi vì nằm kiết tường
rất là khỏe và đẹp, đức Phật thật là tuyệt vời! Những gì đức Phật nói, làm, và
sống, v.v... con cảm nhận thật vi diệu! Nội cái nằm ngủ không thôi, cũng rất là
khoa học, nó nói lên tiềm ẩn của sự kín đáo rất là đạo đức của một con người.
Và mỗi lần, ôm pháp tu mà con thấy trong con mỏi mệt, hoặc hai cái chân rã rời,
con nằm kiết tường giữ chánh niệm là con thấy rất khỏe, nội lực trong con gia
tăng gấp bội... Càng ngày con càng thấy rõ, sự nhạy bén rất nhanh trong tỉnh
giác của con, và con thấy khi im lặng, sống lặng lẽ, trong và ngoài. Thật vi diệu!
Đừng ai nói một điều gì hết, và bên trong cũng đừng khởi một niệm nào hết. Ôi! Thật
là tuyệt vời nhất là về đêm khuya, mọi người ngủ hết, những cái cốc được tắt
đèn, con ngồi đó, với cái ý thức thanh tịnh im lặng, lắng nghe sâu thẳm trong
tâm hồn của mình nó muốn nói điều chi!... Và nó im lặng bởi vì, cái chú ý luôn
có mặt mọi lúc, theo sát... lâu lâu nó cũng muốn nói nhưng con nhắc nhở nó bằng
pháp như lý tác ý thì nó quen dần và bắt đầu nó thuần thục. Hồi còn đi học ở
trường Phật học, con thích nhất là tiết học kinh NiKaya, trong đó có những bài
pháp cú rất hay của Phật, nó đơn giản và sâu sắc vô cùng. Mấy ngày nay, trong
khu vực bên Ni của chúng con, không được thanh tịnh lắm, và thế là con nhớ đến
câu pháp cú của đức Phật dạy rằng: Như ong đến tìm hoa. Không hại sắc và hương.
Chỉ hút nhụy rồi đi. Vị Tỳ Kheo vào xóm Không chống trái việc người. Người làm
hay không làm. Chỉ xét hành vi mình. Đúng sai mình tự chữa Thầy ơi! Thầy nghĩ
câu này hay không? Con cảm nhận rất hay! Nghĩa là chỉ biết chuyện mình đừng biết
chuyện người, tâm mình bất động, ai làm gì kệ họ. Tất cả đều do nhân quả mà
thành, vì thế mình ráng giữ tâm bất động để không làm khổ mình và người, khi
con tư duy như thế, con ôm pháp tu rất yên ổn và nhiếp tâm rất tốt, mặc dù hoàn
cảnh xảy ra những âm thanh rất đặc biệt con không thể dùng ngôn ngữ diễn tả hết
được, (âm nhạc tivi mở tiếng la ó, cải lương, v.v...) Tối hôm nay chúng con, được
nghe hai bản tình ca không tên của Ngô Thụy Miên. Ôi thôi! Rất là náo động và
con hiểu và biết rằng cuộc đời này là một bể khổ, người ta sống và thở chỉ là
tham, sân, si chất chứa để rồi tự làm khổ nhau mà thôi, với chùm nhân quả của sự
tái sanh luân hồi, tư duy điều đó con càng nỗ lực cố gắng hơn, trên bước đường
tu của mình, con sẽ quyết chí đi trọn vẹn con đường mà con đã thực hiện từ muôn
kiếp... Lực đẩy trong con được giảm dần, bây giờ đây con làm chủ được nó . Và
huyệt bách hội trên đỉnh đầu của con cũng hết nhói đau. Càng tu con càng thấy
rõ nội lực trong con phát triển, con nhìn thấy được những lỗi lầm vi tế của
mình khi nó chưa phát khởi. Con cảm nhận sự tỉnh giác trong con luôn có mặt và
con thấy cái đầu trọc của con nó rỗng rang làm sao. Và cái thân của con nó nhẹ
thênh thang, và con thấy trong con, rất khỏe khoắn không mệt nhọc, trong khi tu
và lúc xả thiền. Con Kính gửi lên Thầy. Con kính chúc Thầy luôn được khỏe. Kính
ghi, Con của Thầy, Nguyên Thanh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét