221-TÂM KHÔNG PHÓNG DẬT/ 13
Kính bạch Thầy!
Con thấy trong con, nhất là cái đầu trọc của con, nó làm sao? Nó nhẹ hẫng, rỗng
rang đến lạ kỳ, con thấy là nếu con khởi niệm là tự nhiên nó dừng liền, mặc dù
niệm đó con muốn khởi, có nghĩa là con muốn suy nghĩ, nó cũng không chịu cho
con suy nghĩ, kỳ lạ chưa? Nó muốn im lặng, lực đẩy trong con vẫn còn, nó không
chịu mất đi, lực đẩy nhè nhẹ. Và con thấy trên đỉnh đầu của con, ngay huyệt
bách hội nó đau đau, nhức nhức trên cái huyệt đó, nó chỉ đau và nhức lúc con ôm
pháp tu, còn xả thiền thì nó hết đau và nhức, và khi con tu con thấy trong con
nó làm sao, người con nhẹ hẫng, rỗng rang, và lâu lâu có một vài niệm xẹt qua,
con đều biết rất rõ. Và về đêm khi con tu, con cảm nhận sự im lặng ghê gớm của
không gian, và con nghe cả tiếng nhỏ nhất, của vũ trụ nó tuyệt vời lắm! Khi sự
im lặng có mặt, con không thích đọc sách, hay làm một việc gì hết, con thích ngồi
xuống đó, để lắng nghe sự trỗi dậy của tàng thức, một sự bình yên sâu lắng của
tâm hồn... Cơ thể của con ốm lắm, chỉ còn 38 ký. Nhưng mà con thấy rất khỏe khoắn,
không đau ốm gì hết. Áo quần con mặc rộng thênh thang, con ngủ rất ít và nhiều
đêm con chẳng muốn ngủ, con thích ngồi im lặng như thế và theo dõi dòng trôi chảy
của ý thức, và con thích điều khiển nó bằng sự im lặng. Xin Thầy giảng cho con
được hiểu. Tại sao con như thế? Nhất là cái đầu trọc của con, nó rỗng rang như
vậy? Hồi nào giờ con có như vậy đâu? Nó mới xảy ra trong con vài ngày. Thầy giảng
cho con được hiểu câu: Nữ nhi tự hữu xung thiên chí, ba con dạy rằng người nữ
phải như thế, phải có bản lĩnh và gan dạ để khắc phục mọi khó khăn, nhưng con
tư duy rằng câu này nếu Thầy giảng thì nó hay hơn nhiều. Kính ghi, Con của Thầy,
Nguyên Thanh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét