210-TÂM NGUYỆN NGUYÊN THANH/ 2
Kính bạch Thầy!
Con kính xin được thưa hỏi: Tối và khuya 2 giờ sáng, con thực hành Thân Hành Niệm.
Con ngồi kiết già rất vững chắc, vậy mà có một lực đẩy cái thân của con nằm sát
chiếu, và khi đó con tác ý rằng "Cái thân phải ngồi dậy, thẳng cái lưng
lên" thì cái lực đó, nó đẩy tiếp, rất nhanh đến nỗi con không cự lại được,
giống như là một bài thể dục và con thấy vui quá! Và con cứ để cho cái lực đẩy
đó, nó đẩy cái thân con, con theo dõi nó, càng mỗi lúc càng mạnh, sau rồi con
tác ý: "Cái thân phải đứng yên không được nhúc nhích", thì nó dừng lại,
khi nó dừng lại, thì bắt đầu, cái đầu trọc của con xoay liên tục, huyệt bách hội
(Luân xa số 7) hoạt động rất mạnh và con tác ý: "Cái đầu phải đứng lại
không xoay nữa" thì nó hết xoay, khi con đứng lên đi kinh hành thì ôi
thôi! Không thể đứng vững có một cái lực đẩy cái thân của con nhào té hai cái
chân của con nhẹ hẫng. Con phải cố gắng bám chắt hai bàn chân xuống nền thì mới
đứng vững, và khi con tác ý: "Bước", thì ôi thôi! Một tiếng bước là
cái thân của con giống như là bay luôn, con không ám thị tác ý nữa, và đứng một
chỗ tay vịn vào cửa sổ để làm điểm tựa, không thôi con sẽ bay ra khỏi cốc, một
cái lực khủng khiếp chưa bao giờ con cảm nhận như thế. Và khi con ngồi xuống ghế
nó đẩy cái thân của con, con tác ý: "Thôi đừng có đẩy nữa", tác ý
xong nó hết, khoảng một phút sau nó đẩy tiếp và giờ đây khi viết như thế này nó
cũng đẩy con luôn. Thật kỳ lạ! Con để ý, lúc ăn cơm cũng thế, lúc con ngồi rửa
chén, và đi tolet cũng thế! Con giữ cái tâm của mình thanh thản, chánh niệm thì
nó hoạt động rất mạnh. Con kính xin Thầy từ bi hoan hỷ giảng trạch cho con được
hiểu cái lực đó, nó xuất phát từ nơi đâu và nó có lợi hay có hại cho con? Khuya
nay con dậy 2 giờ 30' con tu chỉ có một tiếng thôi, không hề có một niệm xen
vào và cái lực đẩy nó đến hỏi thăm con như thế đấy. Vì hồi hôm con thức đến gần
một giờ sáng, con ngồi kiết già với hai câu tác ý: "Tâm như cục đất từ bỏ
tham, sân, si" biết rõ toàn thân rất là tuyệt vời! Tâm của con nó im lặng
không cự nự! Con không có buồn ngủ, không mệt nhọc, cơ thể của con nhẹ nhàng lắm.
Mặc dù con ngủ chỉ có hai tiếng trong một ngày. Con thấy trong con có một cái
gì vui lắm, và con cảm nhận rằng trái tim con thương yêu cuộc đời này quá! Và
trái tim con cảm nhận rằng: sự tu hành rất khó, gian nan vô cùng. Và trái tim
con thương kính Thầy và Út quá, bởi vì con đường tu hành rất khó, mà Thầy và Út
đi qua được. Thầy thật vĩ đại và cao thượng quá! Vì thế con cũng sẽ nối gót của
Thầy, quyết chí cũng sẽ đi qua được. Và cuộc đời của con cũng sẽ nói lên những
gì Phật đã nói, những gì Thầy đã nói, và sẽ làm những gì Phật đã làm và những
gì Thầy đã làm, và con sẽ sống như Phật đã sống, như Thầy đã sống v.v... Đôi
dòng con kính dâng lên Thầy. Con kính chúc Thầy luôn được mạnh khỏe. Kính ghi,
Con của Thầy, Nguyên Thanh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét