185-TƯỞNG UẨN GIAO CẢM VỚI
NGƯỜI THÂN VỪA MẤT
(1:33:00)Tu sinh: Kính bạch
sư ông. Con hôm nay con có đủ duyên gặp Thầy, con cũng xin thưa lên cái tâm
nguyện của con là con được xuất gia và thọ giáo theo hệ phái khất sĩ. Mong mỏi
của con là con cũng mong gặp được một minh sư để con thọ giáo và con đạt được
cái tâm an lạc giải thoát. Thì lâu nay con cũng chưa có đạt được hoài bão đó.
Con cũng có cái nhân duyên con gặp được sư ông hôm nay, thì con xin được thành
tâm đảnh lễ sư ông. Con xin thọ giáo sư ông chỉ dạy và hướng dẫn cho con trên
bước đường tu học.
Trưởng lão: Nếu mà tu tập Thầy sẽ hướng dẫn cho tu tập.
Tu sinh: Kính bạch sư ông, con chỉ xin được hỏi sư ông một điều nữa. Đó là vấn đề
mà ngoại con mất. Thì đúng cái hôm mà ngoại mất thì con chưa có biết được.
Nhưng mà ngày đó thì tâm con nó rất là bất an, con cũng không hiểu được lý do
gì. Thì bình thường nói chung thất con thì kiến cũng rất là nhiều, nó bò nhiều
tung lắm. Thì lúc con ngồi nó bò lên người con con cũng để im, con không có phản
đối.
Mà con không biết bữa đó vì sao
tâm con lại phản đối cái vấn đề kiến lên người. Lúc đó con phủi, kiến nó lên
con phủi, kiến lên phủi. Thì trong ngày đó con đã làm chết kiến nữa rồi sư ông.
Thì con không biết cái điều này nó có… Thì vấn đề con gieo nhân thì con phải gặt
quả thì điều đó con hiểu. Nhưng mà đối với ngoại con nó có là cái điềm gì
không? Con cũng không biết.
Trưởng lão: Nói chung là những người thân của mình mình có thể giao cảm được bằng
cách là qua cái tưởng của mình, giao cảm được khi mà người thân mình mất. Mình
hồi hộp nhớ nghĩ đến người đó. Thì khi đó mình được tin người ta mất hoặc là
tai nạn xảy ra đó là hoàn toàn qua cái tưởng. Bởi vì trong thân của chúng ta nó
có năm uẩn. Cái thứ nhứt là sắc uẩn. Cái uẩn thứ hai là thọ, cái uẩn thứ ba là
tưởng, cái uẩn thứ tư là hành, cái uẩn thứ năm là thức uẩn. Cho nên cái tưởng uẩn
là cái mà người ta đã lầm người ta cho nó là cái thế giới siêu hình.
Cái tưởng uẩn nó thường là cái
ý thức của chúng ta nó dừng thì cái tưởng nó hoạt động. Cái gì mà chúng ta muốn
biết, chúng ta không biết được bằng ý thức thì cái tưởng nó sẽ báo cho chúng ta
biết. Thành ra con người nó có những cái rất hay của nó. Nó cũng nằm ở trên cái
bộ óc của nó. Hoàn toàn nó hoạt động bằng những cái tế bào não của nó. Cái nhóm
tế bào tưởng, cái nhóm tế bào ý thức, cái nhóm tế bào của thức uẩn. Tất cả cái
nhóm này đều đang hoạt động. Cho nên vì vậy mình ráng tu.
(1:36:08) Mà mình tu để
mình sử dụng cái ý thức lực của mình để cho mình làm chủ cả cái tưởng. Ráng tu
tập, tu rồi thì bỏ hết đừng có nghĩ. Bởi vì đã xuất gia mặc y áo như con rồi,
bây giờ ra đời người ta cười. Cho nên phải ráng đi tới nơi tới chốn. Phải làm
chủ được sự sống chết con. Bây giờ đến đây thì có Thầy giúp đỡ. Nhưng mà phải
ráng tu chứ còn Thầy tu giùm tu không được, phải tự tu. Thầy chỉ dạy, từ cái
không căn bản, Thầy dạy cho căn bản. Đừng có nghĩ mình tu cao. Mà nghĩ mình tìm
cái căn bản cái thấp nhất phải làm được để rồi từ cái chỗ đó mình đi lên.
Có nhiều người chấp mình tu
cao, rồi cứ chấp chặt ở trên đó mà mất căn bản dưới này cho nên tu cuối cùng
không được. Cái đó là nguy hiểm lắm mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét