184- TƯỞNG THỨC VÀ THẾ GIỚI
SIÊU HÌNH
Một người mà có đạo đức thì
không thể làm chuyện mơ hồ được, phi đạo đức sao được. Cái chuyện mà cầu siêu cầu
an, cúng bái là cái chuyện phi đạo đức. Còn cái thế giới siêu hình, còn dựa
lưng thần thánh để gia hộ, phù hộ mình là phi đạo đức, cho nên làm sao dựng lại
cái nền đạo đức nhân bản - nhân quả được? Đó thì mấy con thấy, muốn dựng lại nền
đạo đức nhân bản - nhân quả là phải đập sạch cái thế giới siêu hình, không còn
tin vào ông Thần, ông Phật, ông Thánh, ông Tiên, ông Ma, ông Quỷ nào hết, không
có linh hồn linh cái gì hết thì mới dựng lại được cái nền đạo đức. Còn con còn
tin có linh hồn thì con còn sống cái phi đạo đức.
Con không diễn tả được cái linh
hồn như thế nào làm sao hết, chỉ biết tin nó thôi, rồi cái tưởng của chúng ta
nó hiện ra, cái tưởng chúng ta hoạt động thì cái ông đó, cái bà đó ợ ợ ngáp
ngáp, lên đồng nói cái linh hồn người đó nhập rồi nói tên người đó thế này thế
khác. Không ngờ cái tưởng của mấy con giao cảm, mấy con nói ra. Lúc bấy giờ mấy
con là trở thành cái nhà ngoại cảm nè, trở thành như ông đồng bà cốt nè, những
cái đó mà mấy con tin được à? Mấy con biết cái gì mà hoạt động ở trong thân của
mấy người đó không? Mình phải hiểu được cái gốc hoạt động để làm cái chuyện mà
mình không biết mà cái người đó biết.
(01:07:44) Cũng như cô
Bích Hằng, ở dưới lòng đất có cái bộ hài cốt chôn dưới, mình không thấy mình đi
ngang qua, mình bước qua mình cũng không biết nữa, đạp lên đó mình cũng không
biết cái hài cốt ở dưới, mà cô chỉ chỗ này đây đào xuống một thước thì có cái bộ
hài cốt dưới. Tại sao con mắt cô thấy mà con mắt mình không thấy? Như vậy mình
hỏi tại sao cô làm được thì cô nói cái linh hồn người chết báo cô, nên cô biết.
Thì mình hay vậy chứ mình có biết cái linh hồn cái thứ gì đâu. Tại cô nói vậy
nhưng mà sự thật ra con người của cô, nó không phải là con người bình thường
như mình. Nếu bình thường như mình tại sao mình bình thường mà tại sao linh hồn
không báo cho mình, để tôi bước tôi dậm ở trên đó hoài vậy, mà cô này lại là biết
ở chỗ đó rồi cô này lại nói cái linh hồn của người chết này báo cho cô. Rồi lại
cái người chết này tên họ gì cô nói trúng hết, thì cái linh hồn người đó mới biết
tên họ chứ sao, thành ra chúng ta tin có linh hồn.
Nhưng mà không ngờ là cái tưởng
thức của cô. Chúng ta có ba cái thức nữa mà, cái thức thứ nhất là cái ý thức của
chúng ta. Cái ý thức chúng ta gồm có sáu cái thức gồm mắt, tai, mũi, miệng,
thân, ý thức sáu cái biết. Mắt có cái biết của mắt, cái lỗ tai có cái biết của
tai. Mà Thiền tông xây dựng rằng tánh thấy, tánh biết, tánh nghe đó, đó là cái
chỗ Thiền tông xây dựng.
Chứ thật ra không có cái lỗ tai
lấy gì mà nghe, phải không? Thì tánh nghe nó ở chỗ nào? Các con cứ chọt hai lỗ
tai lủng đi mấy con tìm cái tánh nghe coi nó ở đâu. Có nghe không? Mấy người điếc
mà gọi là nghe, phải không? Bây giờ mấy con nói cái tánh thấy, tôi, người nào
tôi cũng có cái tánh thấy, vậy mấy con chọt hai con mắt đui đi, mấy con tánh thấy
chỗ nào? Bây giờ cái cây ở trước mặt, cái nhà trước mặt đây, hỏi người mù coi họ
thấy không? Thấy đen thui chứ thấy gì. Vậy con mắt thấy chớ bộ, có phải không?
Các con hiểu không? Cho nên khi người mù mà nói tánh thấy thì thật sự ra không
thấy nữa. Cho nên cái tánh thấy, tánh nghe, biết là người ta dựng lên thôi, chớ
chúng ta có sáu cái biết của đầu tiên của con người trong thân chúng ta sẽ thấy:
Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý thức biết của nó.
Kế đó, chúng ta còn có cái biết
nữa, tưởng thức. Vậy thì cái biết của tưởng thức là cái biết như thế nào? Các
con có người nào chiêm bao không? Lúc bấy giờ mấy con ngủ, ai chiêm bao, cái biết
nào ở trong đó? Ý thức mấy con biết trong đó được à? Nếu mà ý thức thì mấy con
đâu có cần chiêm bao, cho nên cái đó gọi là tưởng thức. Chiêm bao của mấy con,
cái biết của tưởng mấy con.
(01:10:14) Ban ngày mấy
con ham muốn mua vé số cho trúng, mua hoài không trúng, ban đêm nằm chiêm bao
thấy trúng vé số mừng quá, thức dậy không trúng gì hết. Mới nói là mộng chứ gì
phải không? Chiêm bao mà. Nó thực hiện qua cái ước muốn của mấy con bằng cái ý
thức ước muốn trúng vé số, nhưng mà ban ngày mấy con mua quá trời nhiều, tháng
nào cũng mua mà không trúng, ban đêm thì thấy trúng vé số.
Đó là cái chiêm bao của mấy con
qua cái tưởng thức, nó mô hình lại cái lòng ham muốn của con mà nó thực hiện
qua giấc mộng. Cũng như ông cha của mình chết, mình thương quá cho nên vì vậy
mà tối nằm thấy ông về, vì vậy linh hồn về gặp mình đó, sự thật ra cái tưởng
mà, nó mô phỏng cái hình của ông cha mình ra hay bà mẹ mình ra để cho nó thoả
mãn được cái lòng thương nhớ của mình, các con hiểu chưa? Đó là cái giấc mộng,
giấc mộng là do tưởng thức làm.
Vậy thì cái nhà ngoại cảm họ do
cái gì mà họ thấy được lòng đất? Tưởng thức của họ mấy con, tưởng thức của họ
hoạt động, chứ không có cái gì khác hơn hết. Họ cũng như mình mà tưởng mình
không hoạt động.
Thì các con nghe cô Bích Hằng,
cô bình thường, hồi còn đi học cô bình thường, cô đâu có gì đâu, cô đâu có làm
sao biết được cái chuyện đó. Chó điên cắn cô, bạn cô chết, cô sống được. Bởi vì
cái tưởng thức cô nó hoạt động, nó đẩy lui được cái nọc của chó điên cô sống. Từ
đó nó hoạt động được rồi, cho nên bây giờ cô nhìn lên bàn thờ cô thấy những
linh hồn ngồi trên đó, có phải không? Hồi chưa chó điên cắn thì cô không thấy,
nhưng mà khi chó điên cắn rồi thì cô thấy. Bây giờ đó do chó điên cắn cô mà cô
không chết cho nên cô mới trở thành nhà ngoại cảm mà đi tìm hài cốt liệt sĩ. Cô
nhìn xuống lòng đất cô thấy được hài cốt.
Đó thì mấy con thấy cái tưởng
thức, bây giờ mấy con muốn cái tưởng thức mình hoạt động để làm như cô Bích Hằng
không? Thầy chỉ cách tu, tập cái tưởng nó hoạt động mà. Bây giờ mấy con thấy có
nhiều ông tu trật mà đi ra để làm thầy bói nói chuyện quá khứ vị lai, nói chuyện
gia đình của mấy con. Nói sao đúng hết, thì đó là người ta luyện cái tưởng thức
của người ta chứ cái gì, cho nên người ta giao cảm được cái gia đình của mình
người ta nói. Đó quá dễ mà, cho nên làm như cô Bích Hằng cũng đâu phải khó khăn
đâu. Cô bị chó điên cắn, chứ còn cái người khác, người ta chỉ tập luyện, người
ta không để chó điên cắn, phải không? May là nó sống được chứ còn không sống được,
nọc chó điên đâu phải dễ đâu. Cho nên mấy con tập luyện mấy con cũng sẽ có được
cái tưởng đó mấy con, mấy con cũng sẽ làm việc được, tìm hài cốt được, tất cả
những cái điều đó, nhưng tập luyện đúng cách.
(01:13:01) Tập luyện tưởng
thì đâu có gì, ức chế ý thức của chúng ta để rớt vào trong không tưởng. Bây giờ
ý thức của mấy con nè, nó khởi niệm này niệm kia, mấy con tập trung trong một
cái hơi thở hoặc trong một cái đối tượng hay câu niệm Phật: “Nam mô A
Di Đà Phật” đi, thì mấy con dùng cái câu đó mấy con ức chế cái ý thức
của mấy con, ý thức không hoạt động thì mấy con lọt trong không tưởng. Bắt đầu
bây giờ không tưởng của mấy con, cái ước muốn của mấy con thấy được cõi Cực Lạc
Tây Phương chứ gì? Thì lúc bấy giờ mấy con niệm Phật để cầu vãng sanh thì mấy
con thấy được Cực Lạc Tây Phương chứ gì? Tức là cái tưởng. Còn bây giờ lọt vô
không tưởng đó rồi, cái không rồi tức là ý thức không hoạt động rồi, thì bắt đầu
cái tưởng nó sẽ hoạt động. Mà cái ước muốn con làm gì, để đi tìm hài cốt, cái ý
muốn của con mà. Còn cái ý muốn của cái người mà niệm Phật để cầu vãng sanh là
muốn cho mình thấy được Phật Di Đà và chư Bồ Tát trên cái cõi Cực Lạc, cho nên
khi ức chế cái ý thức nó không hoạt động rồi, thì cảnh giới Cực Lạc nó hiện ra.
Còn bây giờ đó, con ức chế cái ý thức con không có hoạt động được rồi, mà ở
trong cái không của nó rồi, thì bắt đầu bây giờ con đi làm cô Bích Hằng được rồi.
Bởi vì con nhìn xuống lòng đất, bởi vì cái ước muốn của con là muốn làm như cô
này mà. Cho nên vì vậy mà trong cái không đó nó sẽ thấy được cái hài cốt nằm dưới
đó, con hiểu không? Cũng như trong cái không đó mà người ta thấy được cõi Cực Lạc
Tây Phương. Cõi tưởng mà, cho nên nó tưởng nó hoạt động. Cho nên khi mà con
nhìn xuống lòng đất chỉ đào chỗ này có hài cốt, đào chỗ đó hài cốt. Dễ mà, làm
như cô Bích Hằng dễ, khó gì. Chỉ cần dừng cái ý thức của mấy con được, rồi lúc
bấy giờ cái tâm nguyện của mấy con sẽ thực hiện làm cái gì thì nó sẽ làm cái
đó. Có gì đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét