162-THẦY GIẢI THÍCH VỀ TÁNH
THẤY, TÁNH NGHE
(02:29) Trưởng lão: Rồi
còn ai thưa hỏi gì không con?
(03:05) Phật tử 2: Kính
bạch Thầy! Theo con nghĩ đó là cái tánh thấy và tánh nghe trong con người của
mình, nó vốn sẵn có như vậy. Như vậy thì khi mà, ở đây con biết, nếu như mà
mình, con có nghe nói là làm sao để mình ứng dụng nó vào trong cuộc sống, mình
vẫn sử dụng nó khi mình nương hơi thở vô hơi thở ra nhưng nó không được liên tục?
Trưởng lão: À! Cái tánh thấy, tánh nghe, cái này là do Thiền tông, con. Sự thật
ra trong chúng ta thì cái tánh thấy, tánh nghe nó thuộc về sáu căn của chúng
ta: mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý. Bởi vì cái căn tai, cái căn của nó thì nó có
cái tánh nghe của nó, thì nó có cái thức. Nhĩ thức là cái nghe của nó. Cái nhãn
là con mắt, con mắt có cái căn là nhãn căn, mà con mắt thì nó có cái thấy, cho
nên gọi là nhãn thức. Trong cái thấy đó nó có cái biết của cái thấy gọi là nhãn
thức. Cho nên ở đây nó không phải có cái gì ngoài cái đó mà thấy được.
Khi thân tứ đại này nó hoại diệt
thì mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của chúng ta nó đều hoại diệt. Nó thuộc về sắc
uẩn. Sáu cái căn, sáu cái căn ở trên thân của chúng ta nó thuộc về sắc uẩn. Mà
sắc uẩn thì nó nằm ở trong cái Thân Ngũ Uẩn: Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, Thức mà?
Cho nên khi mà Thân Ngũ Uẩn nó hoại diệt rồi, thì cái sắc uẩn cũng hoại diệt,
thì nó không còn một cái tánh thấy tánh nghe nào cả hết. Nhưng mà người ta tưởng
ra, tưởng ra để đặt nó thành cái vấn đề vô vi. Coi như cái tánh thấy tánh nghe
nó đứng ngoài cái Thân Ngũ Uẩn. Cho nên khi chúng ta chết rồi, cái tánh thấy,
tánh nghe nó vẫn còn hoài. Đó! Cho nên nó thuộc về vô vi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét