132- NHẬN BIẾT VÀ XẢ LY CÁC
TRẠNG THÁI TƯỞNG
Phật tử: Mô Phật,
thưa Thầy có lúc là con ngồi con theo dõi hơi thở mà thấy nó nhiếp, mà nó an ổn
theo từng hơi thở vô ra mình rõ, mình biết là đó là đúng hả Thầy?
Trưởng
lão: Đúng con.
Phật tử: Dạ, thấy
mà nó nhiếp tâm, mà thấy nó thanh thản, nó an lạc dữ lắm! Nhưng mà mình không
có bị tưởng như hồi xưa nữa. Hồi xưa con ngồi có một lát cái con không thấy cái
đùi con nó đâu nữa hết trơn á.
Trưởng
lão: Nó mất á, nó mất nó bị tưởng rồi đó.
(18:50) Phật tử: Dạ cái đó bị tưởng hả Thầy? Cái này con bị
nhiếp vô hơi thở mà vô ra, mà khi mà thời gian nó trôi qua ba mươi phút, mà con
không, không biết là nó ba mươi phút nó đã trôi qua, nhưng mà lúc nào mình cũng
an ổn vô ra cái hơi thở là mình biết là nó…
Trưởng
lão: Gọi là khinh an đó con. Tức là mình nhiếp tâm mình được trong hơi thở rồi,
thì tự nó phải khinh an, nó khinh an. Như vậy, nhưng mà lần lượt mình tập cho
nó tăng dài ra, thì tốt. Ban đầu nó còn ngắn con, sau đó…
Phật tử: Mô Phật,
thưa Thầy! À không phải nhất thiết là lúc nào khi mà cái tâm mình an là mình
không có tác ý nữa hả Thầy?
Trưởng
lão: Không.
Phật tử: Dạ, chừng
nào nó không an mình mới tác ý.
Trưởng
lão: Đúng rồi! Nó an trú. Bởi vì nhiếp tâm rồi an trú. Mình nhiếp tâm là
mình tác ý, mà khi an trú rồi thì thôi cứ để yên nó.
Phật tử: Dạ, chứ
thì mình không có tác ý.
Trưởng
lão: Tác ý nữa nó động, nó không an trú.
Phật tử: Dạ, con
hiểu rồi.
Trưởng
lão: Bởi vậy nó nhiếp tâm, rồi an trú. Hễ mình tập nhiếp tâm rồi, rồi sau đó
nó an thì thôi mình không có tác ý nữa.
Phật tử: Khi nào động
quá thì mình mới đứng dậy mình đi kinh hành phải không thưa Thầy?
Trưởng
lão: Động với buồn ngủ con.
Phật tử: Dạ, hôn
trầm nó tới là mình phải đi kinh hành.
Trưởng
lão: Đi kinh hành.
Phật tử: Còn nếu
mà mình ngồi mà tỉnh táo sáng suốt, lúc nào mình cũng an trú trong vào hơi thở
là mình không có cần…
Trưởng
lão: Không cần đi. Con cứ ngồi đó, để cho nó an trú cái tâm mình ở trong cái
chỗ tâm bất động đó, nó là tốt nhất rồi. Cách thức tu tập như vậy, mà cứ kéo
dài. Nếu mà con kéo dài cái trạng thái an trú đó khoảng bảy ngày đêm thì con đủ
cái sức làm chủ sự sống chết con rồi đó. Trạng thái bất động đó là cái trạng
thái đó nó đủ cái năng lực của con, để làm chủ thân tâm con, lúc nào muốn nó
làm gì nó làm theo. Nó hay lắm! Nó đơn giản quá!
Mà điều nó khó tập. Giữ được cái tâm mình bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự như vậy đó, mà nó từ ba mươi phút cho đến một giờ, hai giờ, ba giờ, những
cái thời gian đó coi vậy chứ phải tập ghê lắm. Sau đó nó được chừng ba đến bốn
tiếng đồng hồ sau thì nó dễ rồi, nó dễ tăng cái thời gian dài, nó dễ. Đầu tiên
mà tăng lên được một giờ cũng thấy khó, rồi hai đến ba tiếng đó mấy con thấy nó
phải dụng công lắm!
Còn sau đó mà nó được từ ba tiếng, sáu tiếng một ngày đêm rồi, thì nó dễ
lắm mấy con. Mấy con chỉ cần nhắc nó cái, nó ngồi im mà nó an trú một cách rất
kỳ lạ lắm! Nó kéo dài hoài. Mà cái thời gian mình không thấy nó lâu. Mà ngồi suốt
ngày vậy chứ mà không thấy nó, bởi vì nó đâu có mỏi mệt gì đâu, nó an trú mà.
Thành ra suốt ngày vậy mà thấy như, dường như có mấy phút à, nó quên cái thời
gian hết đi. Còn giờ mà ngồi, ráng ngồi một giờ nghe nó lâu quá!
Phật tử: Còn con sợ
bị vô cái tưởng, rồi cái con mới bị cái tưởng nó dẫn đi, con không hay. Nhưng
mà con kiểm tra lại, con kiểm soát lại là lúc nào con cũng an trú trong cái hơi
thở, rồi cái, rồi thấy sao ủa thời gian qua lẹ quá! Mà sao thấy vẫn nó an lạc
nhưng mà không bị cái tưởng nó dẫn nữa.
Trưởng
lão: Vậy đó, đúng đó con. Cái tưởng á, thứ nhất là nó hiện ra hình ảnh. Con
ngồi đây chứ nó hiện ra hình ảnh cái người này, người kia. Nó hiện ra cái bóng
dáng hoặc là nó hiện ra cái âm thanh con, ở trong tai nghe như ai nói gì đó. Đó
là nó hiện ra âm thanh, Thinh tưởng. Rồi khi mình tu được vậy rồi, nó hiện ra
pháp tưởng con. Nó hay đi thuyết giảng, nó nói cái kiểu của nó đó. Nó gặp ai nó
cũng thích nói, đó là mình bị pháp tưởng là mình dừng ngay liền: “Mày,
tao biết mày pháp tưởng rồi, tâm mới có yên một chút mà đi ra muốn làm Thầy
đây”. Cái bản ngã rồi, nó lộ ra đó. Thành ra nó bị pháp tưởng, cái gì nó lộ
ra mình cũng biết hết con.
(22:20) Bây giờ nó có tới mười sáu cái loại tưởng, nhưng mà đầu tiên
thì nó có tám cái loại tưởng. Đầu tiên nó xuất hiện ra cho mình: Sắc, Thinh,
Hương, Vị, Xúc, Pháp tưởng. Nó có sáu cái, nó xuất hiện trước. Còn tất cả những
cái khác nó sẽ lần lượt nó xuất hiện, nó vi tế hơn. Còn sáu cái này nó thô hơn,
nó ló cái mặt ra cái mình biết, biết liền.
Phật tử: Có lúc
con ngồi con tịnh tâm, mà con nghe có tiếng văng vẳng, văng vẳng tiếng đàn bà,
tiếng nữ, tiếng nam nói lung tung hết trơn là do cái tưởng của mình nó xuất ra.
Trưởng
lão: Cái tưởng đó con, Thinh tưởng đó con. Hoặc mình ngồi mà mình nghe tiếng
nó ù ù, đó tiếng gió cũng bị Thinh tưởng hết, Thinh tưởng.
Phật tử: Lúc đó
mình có thể đẩy, tác ý đẩy đi không hả Thầy?
Trưởng
lão: À, mình tác ý đuổi con, đừng để, tác ý mình đuổi: “Đi đi, ở đây tao
biết mày là Thinh tưởng, tao không có nghe đâu. Đi!”. Mà nó không đi, con đứng
dậy con đi một vòng cái nó hết. Cái con ngồi lại nó hết.
Phật tử: Dùng pháp
Thân Hành Niệm.
Trưởng
lão: Con đi cái nó hết à. Mấy con sẽ xin những mấy tập sách mà Thầy viết đó
mấy con về. Nhất là cái bộ sách mà Định Niệm Hơi Thở để biết, rồi mấy con tập.
Tập từ từ nương vào hơi thở, nương vào bước đi, tập về pháp Thân Hành Niệm. Tất
cả những cái phương pháp đó mấy con tập cơ bản. Khi nào mà có duyên đủ, mấy con
về đây, ở đây một tháng hay nửa tháng thì được thưa hỏi Thầy trực tiếp. Rồi để
mà các con đi kinh hành hoặc là mấy con ngồi hít thở, Thầy kiểm tra lại giùm
cho mấy con coi nó đúng sai. Rồi Thầy sách tấn mấy con tiến tới tu nữa. Tu cho
nhiều hơn để mình làm chủ được mấy con.
(23:57) Chứ cuộc đời của mình coi vậy chứ sinh là làm người nó nhiều
thứ khổ lắm mấy con. Rồi nó có một thời gian rồi nó chết, chứ nó không phải sống
hoài được. Mà cuối cùng mình chết, hiện giờ mình không biết nó đi về đâu, chứ
thật sự ra nó tương ưng nó tái sinh mấy con. Mà nó tái sinh bằng nghiệp chứ nó
không phải linh hồn mấy con.
Bởi vì hằng ngày mình sống, mình giận hờn, buồn phiền, lo lắng, suy tư
thì cái đó là cái nghiệp. Thì cái nghiệp, cái từ trường đó nó tương ưng với ai
cũng lo lắng, suy tư, buồn phiền nó làm con họ rồi. Hễ mình bỏ thân này thì cái
đó, cái từ trường đó đó, những cái nghiệp đó đó nó đi tái sanh, nó tương ưng nó
tái sanh. Còn mình thì không phải có linh hồn đi tái sanh.
Phật tử: Mô Phật,
thưa Thầy cho con hỏi câu này nữa hơi xa xôi chút xíu. Theo Thầy, thí dụ cái
trí tuệ Tam Minh của Thầy, Thầy quán xét cái thời xưa với cái thời nay của của
chúng con nó có khác nhau hay là nó giống nhau thưa Thầy, về cái mà Vô minh
thưa Thầy?
Trưởng
lão: Nói chung là về cái sức mà hiểu biết, thì con người ngày xưa với con
người bây giờ nó cũng giống nhau. Bởi vì con người là có cái bộ óc, bộ óc thì
nó vẫn giống nhau. Nhưng mà về cái học hỏi, về cái kiến thức bây giờ đó, thì
con người có học hỏi hơn ngày xưa, ngày xưa ít học hơn. Nhưng mà cái sự hiểu biết
của ngày xưa người ta hiểu ít, nhưng người xưa tu dễ hơn người bây giờ. Là tại
vì bây giờ vật chất nhiều quá, bỏ khó quá! Còn ngày xưa ít vật chất con. Thành
ra nội cái ăn không mà người ta thấy chỉ ăn cơm với muối sống là cũng may lắm rồi.
Còn bây giờ, mình đủ thứ đồ ăn hết, bỏ ba cái đồ ăn này nó cũng thấy cũng khó
đó chứ. Thành ra vật chất bây giờ nhiều lắm mấy con, thành ra nó khó tu hơn hồi
xưa.
Phật tử: Thưa Thầy,
Thầy cho con hỏi một điều nữa, Thầy lý giải giùm cho con để con hiểu.
Trưởng
lão: Được con.
Phật tử: Trong khi
mà mình ngồi mình tịnh tâm, mà không có vọng tưởng gì hết. Nhưng mà khi mà tịnh
tâm rồi tự nhiên trong cái đầu mình nó nổ một cái bốp, thì mở mắt ra hoảng hồn
rồi xả thiền luôn, chứ không có dám ngồi. Đó là hiện tượng gì vậy Thầy?
Trưởng
lão: À cái hiện tượng thinh tưởng đó con. Thinh tưởng, tức là con ngồi, cái
âm thanh nó nổ cái bốp. Thay vì nó bằng tiếng nói này kia hoặc bằng tiếng gió
thổi hoặc bằng tiếng trống kêu hoặc bằng tiếng niệm Phật đều là thinh tưởng hết.
Còn nó nổ cái bốp, đó là cũng là thinh tưởng con. Bởi vì tiếng mà, thinh tưởng.
Mà trong khi con ngồi không vọng tưởng mà. Cho nên bắt đầu đó, thinh tưởng nó sẽ
phát ra. Mà nó…
Phật tử: Trong đầu
mình nó nổ ra giống như trái dừa mà nổ ra vậy đó.
Trưởng
lão: Vậy đó, à đó là thinh tưởng con.
Phật tử: Thấy vậy
cái mình mở mắt ra mình xả thiền luôn, không có dám ngồi nữa.
Trưởng
lão: Mở ra, mình xả thiền. Đúng vậy.
(26:38) Phật tử: Cái hiện tượng…nữa. Khi ngồi, lỗ tai mình nó
nghe một cái tiếng gió mà nó gió mạnh lắm: “Vo vo vo vo vo …vo” cái
nghe nó nó nó điếng cái lỗ tai, mình nghe trong lỗ tai mình lụp bụp, lụp bụp, lụp
bụp, nghe trong lỗ tai mình lụp bụp thôi cái là xả thiền luôn.
Trưởng
lão: Mấy cái đó đó, là cũng là thinh tưởng con. Mà cái lực của thinh tưởng mà
như vậy đó, mà mình tiếp
Phật tử: Mà mình
không có tưởng, mình không có…
Trưởng
lão: Mình đâu có tưởng con, tự nó. Khi mà cái ý thức của mình nó ngưng, nó
không có hoạt động nữa đó thì cái tưởng nó hoạt động con. Cho nên con thấy mấy
cái nhà ngoại cảm, cái tưởng nó hoạt động, họ cũng đôi mắt như mình mà họ thấy
dưới lòng đất có hài cốt dưới mấy con, con hiểu không? Cái tưởng nó hoạt động,
nó nhìn thấy được.
Phật tử: Con hiểu.
Con xin hỏi Thầy coi cái tưởng đó đó là cái điều tốt hay là cái điều…
(27:24) Trưởng lão: Điều đó nó ảnh hưởng sau này. Nếu mà con
cứ tiếp tục mà con tu tập, mà con không phá nó đó, con ngồi nó nổ. Con tiếp tục
con giữ cái tâm bất động nữa, nó càng tiếng nổ nó càng nhiều nữa. Mà nó nhiều nữa,
nó rối loạn thần kinh con, con sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, con hiểu không? Cho nên
khi đó mình xả, xả liền, đừng ngồi. Ngồi đó không khéo nó cứ nó nổ riết thì thần
kinh con bị rối loạn. Lúc bây giờ đó con đi ra con mất bình thường rồi, người
ta sẽ thấy con điên, gọi là tẩu hỏa nhập ma. Nó trước khi mà gọi là tẩu hỏa nhập
ma nó phải có những cái hiện tượng, nó mới là tẩu hỏa nhập ma. Chứ còn không
khéo đó.
Phật tử: Nhưng mà
mình tham, mà mình tưởng cái đó là…, mình thích mình ngồi nữa là có thể bị như
vậy.
Trưởng
lão: Bị đó con, mình tham mình ngồi nữa là bị đó.
Phật tử: Rồi một
cái hiện tượng thứ ba nữa Thầy. Sau khi ngồi thời gian, mà tự mình không có vọng
tưởng, không nghĩ gì hết trọi. Thời gian đó thì kiến nó cắn, nó cắn con mắt, mà
nó cắn lỗ tai, nó cắn sao chịu không nổi luôn! Đó, cái hiện tượng đó, cái hiện
tượng như thế nào?
Trưởng
lão: Cái hiện tượng đó là hiện tượng nhân quả. Khi mà con ngồi, những con kiến
mà nó bò lên mà nó cắn con, nó đòi, cái nhân quả nó đòi con đó. Cho nên vì vậy
đó, nếu mà con cố gắng mà con giữ, nó cắn mặc nó, nó làm gì mặc nó, thì thời
gian sau nó đi mất hết à con.
Phật tử: Dạ, thời
gian sau thấy mất.
Trưởng
lão: Mất hết, mình trả nhân quả rồi.
Phật tử: Nó cắn mà
nó vô lỗ mũi nó quậy mình, vô lỗ tai nó quậy mà chịu đựng ráng chịu đựng… rồi
nó đi đâu mất tiêu.
Trưởng
lão: Ờ, cứ chịu đựng, nó bò đi ra hết, rồi nó đi hết, tức là mình trả hết
nhân quả nó rồi.
Phật tử: Dạ, cái
đó là cái nghiệp mình.
Trưởng
lão: Cái nghiệp đó con, cái nghiệp nó đến nó đòi. Bởi vì con giữ cái tâm mà
tu nó bất động rồi, thì lúc bây giờ tất cả những cái nghiệp nó đổ ra. Mà mấy
con kiến này nếu không, nó không cắn con đó thì nó cũng là sẽ đòi nợ con, chứ
không phải nó trật đâu. Nó sẽ có những cái người khác đến làm động con. Bây giờ
nó đại diện cho cái nhân quả, nó đến nó cắn con để coi con có còn bất động được
không? Mà con bất động được là trả được cái nhân quả, nó đi mất, nó hết con.
Phật tử: Mô Phật,
nhưng mà con xin Thầy cho con hỏi thêm một cái hiện tượng này nữa. Trong khi
mình ngồi mình tịnh, mà không biết tịnh vào lúc luôn luôn lúc nào cũng tịnh đầu
đầu giờ Tý không à. Con tịnh vào thời gian, kêu bằng tịnh thời gian lâu không
biết gì hết trọi à. Thấy mình đâu đi ở trên mây đó. Rồi thấy trên mây chỗ này,
chỗ kia, chỗ nọ cõi ở trên cảnh tượng đẹp mà thơm phức à, hoa thơm cỏ dại thiệt
là thơm, thấy trên cảnh thiệt là đẹp vậy đó. Thấy xong xuôi đàng hoàng cái trở
về, trở về lúc đó là năm giờ sáng rồi. Thầy thấy cái hiện tượng đó là hiện tượng
có nên như vậy? Tự nhiên mình thấy chứ không phải mình muốn vọng tưởng.
(30:07) Trưởng lão: Không phải muốn. Nhưng mà khi con ngồi tịnh,
nó im lặng đó, cái ý thức con nó không hoạt động nữa, bắt đầu cái tưởng thức nó
hoạt động, cái đó là cái sắc tưởng con. Cảnh giới này, cảnh giới kia, mùi hương
đồ, hương tưởng đó, con nghe mùi hương thơm ngát đó. Tất cả những cảnh giới, thậm
chí như chùa chiền, rừng núi, cây cỏ, đồ này kia rất đẹp đẽ, hoàn toàn nó là tưởng
hết mấy con, nó là tưởng.
Phật tử: Nó là giả
hả…?
Trưởng
lão: Giả đó con. Tất cả những cái này bỏ hết đi, tao không cần cái thứ.
Phật tử: Không,
như giờ là bỏ hết rồi, không còn thấy, thấy một lần thôi. Nó qua giai đoạn một
lần, một lần thôi.
Trưởng
lão: Cái đó là bị tưởng hết con, bị cái sắc tưởng. Cảnh giới là cái sắc tưởng,
còn cái âm thanh nó là thinh tưởng. Bỏ hết, cái đó bỏ hết! Cái đó nó một cái nó
là cái tưởng của mình nó hoạt động, trong thân mình nó có cái tưởng thức mà. Ý
thức rồi tưởng thức mấy con. Cái tưởng thức, cũng như con, con nằm ngủ con mới
chiêm bao, mà cái tưởng thức nó mới làm ra cái giấc mộng chiêm bao con. Cho nên
cũng như bây giờ, ý thức con ngồi nó tịnh, nó im lặng, nó không có niệm thì cái
tưởng thức nó phải hoạt động. Cho nên vì vậy mà nó hoạt động nó thấy được cái cảnh
giới đó, gọi là bị sắc tưởng. Vậy thôi không có gì hết.
Phật tử: Một điều
nghe ai cũng nói nằm chiêm bao, nhưng mà con từ hồi đó giờ con không biết chiêm
bao là cái gì hết trọi, chỉ ngủ là ngủ chứ không biết chiêm bao, thức là thức
à.
Trưởng
lão: À, cái mà con không có chiêm bao là tốt. Bởi vì khi mà ngủ thì cái ý thức
con nó sẽ dừng lại, nó im phăng phắc mà không có chiêm bao, tức là tưởng nó
không hoạt động. Còn có người chiêm bao dữ lắm con. Không ngủ thôi, chứ ngủ cái
thấy chiêm bao, ngủ cái thấy chiêm bao. Chiêm bao có nghĩa là cái tâm của mình
đang ham muốn hay hoặc sợ hãi một cái điều gì, thì bị động đó, do đó mà nó thực
hiện qua giấc mộng.
Cũng như bây giờ, mình cứ mua vé số, mình ước ao cho trúng vé số đi,
nhưng mà nó không trúng. Nhưng mà nằm ngủ lại thấy mình trúng vé số, đó là nó
thực hiện qua cái ý muốn của mình đó. Cho nên chiêm bao thường thường nó thực
hiện qua cái ý muốn, cái sợ hãi. Cho nên cái người mà hay bị sợ hãi họ nằm
chiêm bao họ hay thấy rắn này kia hoặc là những con vật gì làm cho họ sợ, họ la
đó. Đó là qua cái sợ hãi mà họ thực hiện.
Phật tử: Cái hiện
tượng đó thấy nay là trên ba chục năm rồi, bây giờ muốn để hỏi Thầy cho biết rõ
cái đó nó như thế nào?
Trưởng
lão: Cái đó bỏ đi con.
Phật tử: Bây giờ
không còn thấy nữa.
Trưởng
lão: Bỏ đi.
Phật tử: Giờ hoàn
toàn không còn thấy.
(32:31) Trưởng lão: Đó là một cái giai đoạn tưởng nó hoạt động,
mà thấy được những cái hình ảnh đó. Bởi vì ở đây mình tu là do cái ý thức của
mình, chứ không phải tu để thực hiện qua cái tưởng. Cho nên khi mà lầm, mình tu
mà mình lọt vào trong tưởng là nguy hiểm.
Cho nên ví dụ chẳng hạn, mà như con nghe ở trong kinh Di Đà dạy cho
mình: “Thất nhật nhất tâm bất loạn chuyên trì danh hiệu A Di Đà Phật dữ
chư Thánh chúng hiện tại kỳ tiền”. Khi đó mình sẽ thấy được chư Bồ Tát và đức
Phật hiện tại trước mặt của mình. Khi mà niệm, mình niệm Phật được nhất tâm, niệm
câu Phật thì mình sẽ thấy được cõi Cực Lạc Tây Phương, trong đó có chư Bồ Tát
và đức Phật Di Đà. Thì không ngờ đó là ý thức của mình là nó dừng suốt bảy ngày
đêm. Nó đã dừng nó không có niệm rồi, thì nó sẽ hiện qua cái cảnh giới tưởng
đó, chứ làm sao mà có cảnh giới Cực Lạc thật, con hiểu không? Cũng như con thấy
được cái cảnh giới đó. Nó vậy đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét