118-TẬP PHÁP THÂN HÀNH NIỆM
CÓ TƯỞNG LỰC XUẤT HIỆN
Tu sinh: Dạ
kính bạch Thầy, hôm qua con nghe Thầy dạy pháp Thân Hành Niệm. Có người đi như
vậy, họ có cái tưởng lực, họ cũng trị hết bệnh. Con đang lo ngại, con không biết
làm sao. Trước đây con tu, con cũng lọt vô tưởng. Con tu pháp gì của công án của
Thái Tông (con không nghe rõ là Thái Tông, Thế Công…) đó Bạch Thầy, con cũng lọt
vô trong tưởng đó một thời gian rồi con buông. Con buông cũng khó khăn lắm, con
đập, con phá dữ lắm nó mới buông được cái đó. Sau một thời gian, nó không còn nữa
thì con lên đây tu pháp của Thầy. Thầy dạy cho con pháp Thân Hành Niệm để con
đi trong mười lăm ngày. Con nói hai mươi ngày nhưng thật sự con đi có mười lăm
ngày thôi, còn năm ngày sau là con cứ chơi chơi vậy thôi. Con ngồi nhiều hơn chứ
không có đi. Nhưng mà con hết đau bệnh, nhưng không còn bệnh chi nữa hết. Ngày
hôm qua con nghe Thầy nói là con cũng sợ, không biết mình có lọt vô trong cái
tưởng đó hay không, mà Thầy lại nói như vậy nên con đang lo ngại.
(25:54) Trưởng lão: Khi mà tập pháp Thân Hành Niệm thì
bao giờ nó cũng có lực tưởng xuất hiện. Đó bởi vì ý thức của mình, vì hành động
của thân mình ức chế cái ý thức của mình, không có còn khởi niệm được, thì tưởng
thức nó phải hoạt động. Tưởng thức nó hoạt động trên thân hành thì nó phải có
cái lực đẩy. Mình dở chân lên, sao nghe cái chân nó nhẹ nhàng quá, nó đẩy lên
như vậy, đưa tới nó đẩy tới, đó là cái lực đẩy của tưởng. Nhưng mà mình không
chấp nhận cái vấn đề đó, đẩy hay không đẩy, kệ nó. Chỉ biết rằng “Dở
chân lên” thì mình dở chân lên, “Đưa chân tới” thì
đưa chân tới, “Để chân xuống” là để chân xuống, cứ theo cái lệnh
để mình tu thôi. Còn cái lực đẩy không quan trọng, không chú ý, chứ không
khéo “Cha, cái tâm của mình tu nay có lực dữ nha” thì bị nó rồi
đó.
Tu sinh: Dạ,
không. Bữa hôm trước con tu con bị như vậy, con có trình cho Thầy rồi đó. Con mới
đi có một vài lần sao tự nhiên cái chân của con nó đẩy vậy cho nên con sợ quá.
Trưởng
lão: Tác ý, tác ý xuống: “Tao không chấp nhận mày đâu, ở đây chỉ biết
có Thân Hành Niệm. Lệnh đâu thì hành động đó, chứ không được có một cái gì thay
đổi vô đây”. Hiểu vậy là mình tu tập pháp Thân Hành Niệm. Mục đích của mình
để giúp phá đối tượng hôn trầm, thùy miên, loạn tưởng nhưng mà nó sanh ra cái
này. Có nhiều người sanh ra, bắt đầu từ cái tưởng lực này, nó đi đến cái tưởng
lực khác. Sau một thời gian tu tập tưởng lực này, nó có mà họ không biết phá
nó. Họ lại thấy nhẹ nhàng, đi mà như đi khơi khơi ở trên hư không vậy đó. Thì bắt
đầu pháp tưởng nó ra, người này sẽ thuyết giảng nói tùm lum tà la hết, bị pháp
tưởng rồi. Nó từ đó, nó đi đến ý thức của nó, nó triển khai cái pháp tưởng của
nó. Nó thấy nó hay ho, bởi vì hầu hết là các vị tu mà ức chế cái ý thức của
mình rồi thì cái tưởng nó hoạt động. Cái tưởng nó hoạt động thì pháp tưởng nó sẽ
theo đó nó ra.
Cho nên bây giờ mình dùng pháp Thân Hành Niệm là mình đi trong cái thân
hành của mình, là ức chế ý thức chứ gì. Ý thức không có niệm thì nó mới có tưởng
đó, chứ còn niệm làm sao có được, phải không? Con thấy không? Mà khi mà nó hết
niệm rồi, nó có cái lực đó, thì lúc bây giờ cảnh giác coi chừng nó sanh ra pháp
tưởng đó. Nó sinh ra pháp tưởng, nó có sáu cái tưởng của người ta mà. Sắc, thọ,
tưởng, hành, thức là sáu cái tưởng của con người ta mà.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét