395-NHẮM MẮT NHIẾP TÂM DỄ LẠC VÀO TƯỞNG
(13:07) Phật
tử Thanh Định: Mô Phật! Thưa Thầy! Con có cái này xin hỏi để Thầy trả
lời cho con hiểu, để con cố gắng tu tập. Vì theo mà con ngồi Định Niệm Hơi Thở
thì con ngồi, thì khi nhiếp tâm thì khi mà mình, thì con để ý, mình ngồi mình để
ý thì khi con nhắm mắt lại thì con thấy rất tỉnh, mà khi con hi hí con mắt, hơi
mở mở ra thì nó sanh vọng tưởng, mà con mở hẳn luôn mắt mình đàng hoàng thì nó
không bao giờ tưởng, thì theo Thầy thấy con tu cái pháp nào đúng… ?
Trưởng
Lão: Nói chung
là trong cái vấn đề đó, con nên mở mắt to ra, bởi vì nó dễ bị tưởng. Bởi khi
mình tu tập bất kỳ pháp nào cũng đều mở mắt cho nó rất là tỉnh táo, tỉnh thức để
rồi mình nhiếp tâm, an trú ở trong các pháp đó mà không bị tưởng. Chứ con hiện
giờ, con nhắm mắt là con dễ bị tưởng.
Phật tử
Thanh Định: Dạ đúng
vậy
Trưởng
Lão: Cho nên đừng
có nên nhắm mắt.
(14:01) Phật
tử Thanh Định: Thì hồi trước con cũng ở bên Đại Thừa thì con có ngồi thiền
nhưng mà nhắm mắt thì nó đi vào tưởng. Cho nên từ cái chỗ này con, ba chỗ mà
con không hiểu chỗ nào nó đúng mà con thấy là, thì mở con mắt ra đàng hoàng đó
thì mình không thấy nó tưởng, bởi vì con mắt mình mở trắng, trắng ra thì mình
thấy nó đâu có bị tưởng gì đâu
Trưởng
Lão: Đúng vậy.
Phật tử
Thanh Định: Mà nó dễ
cho mình đó.
Trưởng
Lão: Đúng rồi,
bây giờ thì mở mắt hoàn toàn, mở mắt ra, để cho mình dùng hoàn toàn đúng ở trên
cái pháp mình tu mà không bị tưởng nó lọt vào, thì nó dễ cho con nhiếp tâm. Người
ta tu vậy. Đừng có nhắm mắt. Coi như là từ đây về sau mình bỏ không có được nhắm
mắt. Biết là nhắm mắt, nó gom, nó dễ nhiếp tâm trong cái giai đoạn đầu, nhưng
mà nó lọt vô tưởng. Còn trái lại mình cứ luôn mở mắt ra mà vẫn nhiếp tâm được
qua cái ý thức của mình chủ động, chứ không phải nhắm mắt để gom tâm lại. Phần
nhiều, người nhắm mắt là cái người đó dễ bị lạc vào trong Tưởng.
Phật tử
Thanh Định: Bây giờ
con có hiện tượng là mấy hôm là, như hồi hôm, một tuần lễ này con đi Thân Hành
Niệm mà thấy nó dễ quá, thì sau nó hay bị lọt vào cái, nó có niệm khởi, con thấy
sao mà nó có niệm khởi mà riêng cái Thân Hành Niệm thôi, còn hai cái niệm kia
thì nói đúng ra là nó cũng có một ít…
Trưởng
Lão: Không sao,
bởi vì nó không chính con. Mà cái chính ở chỗ nhiếp tâm trong hơi thở, đó là
chính. Còn cái kia mình tập đi, mình tác ý, nó có niệm khởi cũng được, không có
sao hết. Bởi vì cái đó là cái phụ thôi. Nhưng mà mình tác ý kỹ lưỡng con.
Phật tử
Thanh Định: Thưa Thầy
còn con có cái điều kiện nữa là trong một tiếng đồng hồ sau cùng là từ chín giờ
đến mười giờ, từ bốn giờ tới năm giờ. Thì trong giờ đó, hai cái tiếng đồng hồ
đó con chưa rành đâu. Tức là con đi ra con ngồi Định Niệm Hơi Thở thì mười lăm
phút con ngồi. Còn nếu con đi kinh hành, con Định Niệm Hơi Thở luôn, về con đi
cái đó là nó vô tình, coi như là con cũng cố gắng là tăng lên từ mười lăm tới
hai mươi phút, không chừng hai lăm phút lận đó, thì thưa Thầy cái đó là coi như
vậy là được hay bỏ thưa Thầy?
(16:06) Trưởng
Lão: Được chứ không sao hết. Con cứ trong cái khoảng thời gian này nhiếp
tâm thì tăng lên, đi kinh hành để cộng với cái hơi thở của mình, để nhiếp tâm
thì cũng được, không có sao hết. Vì đó là cái phương pháp nhiếp tâm thôi. Mà
con thấy cách thức mà nhiếp tâm vừa đi mà vừa hít thở mà nó lại ít vọng tưởng,
nó lại dễ dàng thì đó là nó hợp với cái đặc tướng của mình rồi. Thì mình nhiếp
tâm như vậy để cho nó không có cái niệm khởi. Để tu tập một thời gian nó không
niệm, nó sẽ thuần quen với cái không niệm. Cái đầu óc mình nó không niệm nó mới
quen được, mà nó quen thì nó mới không niệm thật sự, con hiểu không? Cho nên vì
vậy mà con vừa đi kinh hành, mà vừa trong hơi thở để nhiếp tâm thì tốt, không
có sao hết con.
Phật tử
Thanh Định: Tại vì đặc
tướng của con đó thưa Thầy, đặc tướng con thì đi mạnh, đi nhanh, vừa tác ý thì
nó không bị niệm khởi. Còn nếu mình đi chậm thì nó hay bị niệm khởi ra, con mới
chiết cái giờ đó ra, cái một giờ đó ra làm đôi để mà con đi, nó có cái năng lực
của mình để mà nó không có niệm khởi, nó quen.
Trưởng
Lão: Đúng rồi,
mình phải nhận ra cái đặc tướng của mình, để mình tu mình đạt được cái kết quả
của sự nhiếp tâm. Cái đó được, nó không sai cái pháp của mình. Nhưng mà tránh,
con nhớ là con tránh những cái nhắm mắt lại thôi, để cho đừng có tưởng. Bởi vì
tưởng nó lọt vô, nó khó lắm, nó khó tu lắm.
Phật tử
Thanh Định: Dạ! Con
thấy vậy, con hỏi Thầy tại vì hôm nay thì con cũng không có nhắm mắt nữa, nhưng
mà con thấy mình mở mắt ra thì mình không bị vọng tưởng. Thì con hỏi Thầy xem
có chính xác để mà con tu tập cho nó dễ, nó vậy. Dạ, mô Phật.
Trưởng
Lão: Rồi, xá Thầy
thôi. Về tu cái thời khóa của con viết, tu.
(17:46) Trưởng
lão: Pháp Châu con. Con xá Thầy thôi con. Con về tu tập mười năm phút cho
thuần thục như con đã viết, con gửi cho Thầy đó. Thì con tiếp tục con tu mười
lăm phút, đúng như trong cái thời khóa mà con đã viết. Thì con tập cho nó nhuần
nhuyễn, thật nhuần nhuyễn, rồi Thầy mới cho con tăng lên. Đừng có vội vàng,
mình tập cho có chất lượng, đàng hoàng, kỹ lưỡng, như từ hôm đó tới nay con đã
tập vậy, giữ vững cho Thầy, con nhớ.
(18:15) Thì
còn cái phần mà xả tâm của con thì có cái niệm gì mà trong tâm, con xả hết, biết
nhẫn nhục, biết tùy thuận. Luôn xả hết con, để cho cái tâm mình nó bất động, nó
thanh thản, an lạc, vô sự, để phần nhiếp tâm nó hỗ trợ. Con nhiếp được thì tăng
lên cho được rồi an trú để đi tới Tứ Niệm Xứ con. Con cố gắng tập đi con.
Sư Pháp
Châu: Kính bạch Trưởng
Lão.
…
(19:04) Trưởng
Lão: Ngoài thời gian này ra thì con chỉ cần tu cái pháp xả tâm của con
thôi, con sẽ ngồi hoặc con đi thôi. Đi cũng được, mà ngồi cũng được, chứ không
cần phải là bắt buộc phải ngồi không, mà đi cũng được. Miễn là con chỉ nhắc: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi con đi, con lắng nghe coi cái tâm
mình nó có khởi niệm gì không? Nó không khởi niệm thì để cho nó bất động, thanh
thản an lạc vô sự. Coi như là cái pháp thư giãn đó con, để cái đó làm chuẩn bị
cho con bước vào Tứ Niệm Xứ đó.
Sư Pháp
Châu: Con đi.
Trưởng
Lão: Cái gì đó
con? Đi lại đi con.
Sư Pháp
Châu: Vâng, thưa Thầy.
(20:15) Trưởng
Lão: Minh Độ con! Con tu tập như vậy được, phải tu tập cho nó thuần thục
nữa, phải tập thêm cái thời gian nữa con. Cho tới chừng mà cho nó thuần thục,
nhiếp thuần thục, hoàn toàn mình chủ động được, mình nhiếp được và mình tiến tới
an trú con. Ráng cố gắng, cứ đi như vậy là có kết quả rồi, để luyện tập cho tốt.
Bắt đầu từ đây về sau cứ càng tu thì nó càng tốt, chứ không sao. Nhớ con có viết
thư, con gửi Thầy về chuyện có thể tu tập thời khóa nhưng mà sợ vì phải nhiếp
tâm.
Con ráng cố
gắng để cho nó hoàn toàn, cái đầu óc của mình nó thành cái thói quen nó không
niệm, chứ không có gì, cách nhiếp của mình thì nó như vậy đó. Còn tất cả những
cái gì mà ngoài cái giờ mình tu Phật pháp, có việc thì con cũng biết cách xả
tâm. Con ráng sống để mà tu xả hết con, không để tâm chướng ngại cái gì hết. Đó
là mục đích Tứ Chánh Cần. Con về, con ráng tu tập con.
Sư Minh Độ: Dạ, con thưa Thầy, bây giờ con có cần,
bây giờ con tập hai mươi phút thì con có cần tập ba mươi phút lên không thưa Thầy?
Trưởng
Lão: Chưa, bây
giờ tập cho thuần thục rồi mới tăng lên. Bây giờ thay vì mình tập chắc chắn để
cho nó thuần thục được trong ba mươi phút, con thấy dễ dàng lắm. Bây giờ lỡ mà
nó tăng rồi cái nó không định, làm cho mình, cái tâm của mình nó bị dao động.
Cho nên con tập cho nó căn bản nhất, cho nó đạt được cái chất lượng cao nhất
thì mình tăng lên. Tức là nhiếp rất có chất lượng. Bây giờ cứ tu tập, con nhất
định đừng tăng. Không lâu đâu, chừng một tuần, hai tuần nữa thì có thể tăng lên
được.
Sư Minh Độ: Dạ, Mô Phật.
(22:06) Trưởng
Lão: Gia Quang con.
Trong cái
thơ con ghi, con tập luyện như vậy được con, con cố gắng con về, con tập luyện
để cho nó thuần thục thì nó đạt được, không bao lâu, phải không? Con ráng tập.
Mấy con, Thầy
thấy, từ khi mà Thầy về Thầy kiểm tra rồi đó, thấy mấy con rất là siêng năng tu
tập, thấy có nhiều cái kết quả mà mấy con ghi lại. Dù là những kết quả nhỏ
nhưng mà nó đem đến những cái kết quả của mấy con tu tập, nó tốt. Nó chứng tỏ
là tương lai mấy con sẽ tốt đẹp. Tốt đẹp là vì mấy con sẽ làm chủ được. Từ cái
làm chủ nhỏ này, mấy con sẽ làm chủ được cái lớn hơn. Còn buổi tối các con, giờ
buổi tối các con ngồi..
Sư Gia
Quang: Kính lễ Thầy,
buổi tối thì con tu là mười phút rồi con xả, rồi con đi con tu thì có được
không?
Trưởng
Lão: Được con,
nếu mà nó không có hôn trầm thùy miên thì con xả, tập đi kinh hành. Nó không có
hôn trầm thùy miên thì con xả luôn, không có đi nhiều mà chỉ tu tập thôi. Sợ nhất
là hôn trầm thùy miên thì mình phải đi kinh hành thôi. Mình đi pháp Thân Hành
Niệm hoặc là mình đi mười bước, ngồi xuống hít thở là năm hơi thở thì nó không
có hôn trầm. Nó không có gì hết, con cứ cởi mở. Ráng cố gắng tu tập như vậy để
rồi tuần sau thì Thầy đến, Thầy kiểm tra lại, nếu mà thuần thục được thì mình sẽ
tăng lên. Con ráng tập đều đều, ngày nào cũng tập đều đều thì nó sẽ có kết quả
tốt con.
(24:06) Sư
Gia Quang: Kính lễ Thầy là, con thì con tu bốn thời, thời buổi sáng là con
tu kém hơn, thì tối về là con tu cái buổi, buổi khỏi lên lớp, cho nên là con bước
vào thời gian.
Trưởng
Lão: Rồi con,
xá thôi.
Sư Gia
Quang: Tăng thêm từ…
Trưởng
Lão: Tăng thêm
nó, nó sẽ không có. Con phải biết cách để cho mình nó hợp với cái thời gian
mình lên lớp, mình tu nó không bị kéo dãn ra, mà nó còn có cái thời gian tu tập.
Con tăng dần thời khóa được, không có gì hết đâu, ráng tu.
(24:55) Gia
Lộc con, con lên đây.
(25:27) Bây
giờ thí dụ như có người mà bệnh đau thì con giúp không sao đâu con, nó không có
gì đâu. Trừ ra mình không có cái chuyện gì, mình đi nói chuyện hoài thì nó
không tốt. Mình giúp đỡ cái người ở gần sát bên thất mà có hữu sự gì đó thì
mình giúp đỡ, không có gì đâu. Nhưng mà không có thì mình nhất định là không đi
nói chuyện. Các con hiểu không? Không nói chuyện. Con tập trung và ráng cố gắng
(theo Tăng) là về tu ba mươi phút xong rồi con làm bài một chút, đó là triển
khai cái tri kiến của mình chứ gì? Tốt thôi, không có gì đâu con.