373- KHI TƯỞNG XUẤT HIỆN TRONG LÚC TU TẬP DÙNG Ý THỨC PHÁ BỎ
(21:34) Tu
sinh 3: Cái tưởng với cái thật khó biết cái nào tưởng cái nào thật. Tại
vì ví dụ bây giờ con đang đi trên đường thẳng, con muốn trở lại con quay cái
vai, con thấy thiệt nhiều cái hình chân con, con quay cái vai con thấy nhiều
cái hình ảnh đó nó lưu trữ lại cái khoảng mình vừa đi qua đó Thầy, hay là cái
bước chân của mình dở lên như vậy con thấy thiệt nhiều bước chân, nên nó làm
thành một cái đoạn dở lên nên nó có thiệt nhiều cái bàn chân, như vậy không biết
cái đó có phải là tưởng hay không vậy Thầy? Hàng ngày nhiều khi thân thể nó như
không có trọng lượng nó nhẹ nhàng, cái đó có tưởng ở trong không?
Trưởng
lão: Nó cũng phải
có chứ không phải không, nhưng mà nó là cái Khinh An Giác Chi. Nhưng mà hiện
bây giờ thì chúng ta đang tu cái gì, thì chúng ta phải chú ý ở trong cái đó, nó
có làm cho chúng ta thấy cái thân nhẹ: “Mặc mày! Tao không chú ý mày
đâu, tao chỉ biết rằng bây giờ cái bước chân, tao dở gót là dở gót, còn cái nhẹ
tao không cần”. Thấy nó đẩy lên, phải không? Con thấy mình vừa dở lên thấy
nó nhẹ nhàng nó đẩy lên, rồi mình dở cái chân lên nó nhẹ nhàng nó đẩy cái chân
mình lên, mình đưa tới nó đẩy cái chân mình tới, thì cái đẩy đó mình không quan
trọng đâu. Mà cái quan trọng là: “Tao dở chân lên dù nặng, dù nhẹ gì
tao kệ, tao biết tao dở lên thôi. Tao tập trung, tao nhìn, tao ngó ở ở trên cái
hành động của cái thân tao thôi. Còn cái nặng nhẹ tao không quan trọng, mày hãy
dừng đi!”, bảo nó dừng đi: “Để tao làm chủ, tao điều khiển cái hành
động”.
(23:09) Tu
sinh 3: Trong đời sống hàng ngày con thấy nó nhẹ nhàng, thân nó cũng
nhẹ, đi đứng hay làm công chuyện này kia thì đều thấy nó rất là nhẹ, cái đó có
phải mình tưởng nặng nhẹ không, chứ thân này nó cũng mấy chục ký, bây giờ tại
sao nó nhẹ dữ vậy?
Trưởng
lão: Để Thầy
nói cho nghe, nó nhẹ thì tốt chứ không có xấu, phải không? Nó nặng thì nó cũng
là chướng ngại mình. Bây giờ thay vì thấy lấy cái tay này mà dở lên sao mà nó nặng
như cục đá thì cái này nó khổ mình, còn nó nhẹ thì nó không có khổ đâu, nó tốt.
Nhưng mà cũng đừng có quan tâm, con hiểu không? Nó khinh an, cái đó là khinh
an. Cho nên vì vậy nó làm cho cái thân con nó nhẹ nhàng, nó dở lên dở xuống vậy
nhẹ nhàng. Thì cái lực nó làm cho nhẹ nhàng từng cái hành động con đó là lực
Tinh Tấn Giác Chi, con hiểu không?
Con biết nó
có đó, nó làm cho con nhẹ nhàng, nó làm cho con khinh an thì con thấy tốt chứ
không phải không, nhưng mà: “Ta cũng chưa phải chấp nhận, vì Ta chấp nhận
là khi nào Ta bảo hơi thở ngưng, Ta chết hồi nào thì chết”, phải không? Mà
khi nào Ta bảo: “Cái thân đau này đi chứ không được ở
đây” thì nó đi, tức là con phải bất động trước các cảm thọ, nghĩa là
cái tâm con muốn cái gì thì những cái cảm thọ nó sẽ rời đi, tâm con nó sẽ không
dao động trước những cái đối tượng nào. Thì đó là cái mục đích mình làm cái
chuyện này, chứ không phải là cái chỗ khinh an.
Nhưng mà con
tu tập thì cái chỗ khinh an hay là hỷ khinh an hay là Hỷ Giác Chi hay là Khinh
An Giác Chi nó xuất hiện ra, Tinh Tấn Giác Chi nó xuất hiện ra, trong bình thường
con làm công việc gì con cũng thấy cái thân con nó nhẹ nhàng hơn là ngày xưa
nhiều, mặc dù cái thân con cái trọng lượng nó cũng cỡ cái tầm vóc đó nó không
hơn nhưng mà nó cũng không kém, mà tại sao bây giờ nó nhẹ nhàng, bước đi nghe
nó nhẹ nhàng hơn? Thì cái điều này là điều tốt chứ không phải là điều xấu đâu,
cái điều tốt cho cái sự tu tập của mình, nhưng không phải vì chỗ này mà mình
quan trọng nó.
Bắt đầu mình
quan trọng là: “Tôi làm chủ được sinh tử, chửi tôi không giận, tới giờ
thì tôi ăn, tôi không thèm ăn bậy bạ”, đó là cái quan trọng mình làm chủ được
những cái ăn, cái ngủ của mình. Tới giờ ngủ thì ngủ không có ngủ bậy bạ; không
có buồn ngủ sai giờ, không có phi thời được; ăn ngủ không phi thời thì như vậy
rõ ràng là mình làm chủ được, đó là cái quan trong. Còn cái nhẹ nhàng, bởi vì từ
cái chỗ thân tâm tỉnh thức nhẹ nhàng thì nó sẽ giúp cho con được giải thoát tới
cái chỗ con làm chủ. Còn nếu mà nó không nhẹ nhàng nó còn nặng, tức là nó không
kết quả chứ gì? Mà không kết quả thì coi như là mình tu hoài mà nó không có tới.
Còn bây giờ nó có những sự thay đổi của nó thì nó phải có những cái cảm nhận, cảm
nhận được sự thay đổi của nó. Nhưng mà cái cảm nhận đó để nó thành một cái kết
quả cho mình sau này làm chủ được: sanh, già, bệnh, chết và chấm dứt luân hồi.
Đó là cái kết quả hiện giờ, có những cái kết quả chứ không phải mình tu không kết
quả.
(26:10) Cho
nên vì vậy mà nãy giờ Thầy nhắc các con là: Người nào nhiếp phục tâm chưa được
thì phải hỏi kỹ Thầy để Thầy dạy cho cách nhiếp phục tâm, rồi kế đó Thầy sẽ dạy
cho an trú tâm. Đó là hai cái điều căn bản khi mình nhiếp phục được, mình an
trú được thì thôi, thì mình tiếp tục mình tu các pháp thì nó hiện ra những cái
điều kiện tốt thì vẫn tốt, nhưng mà mình không vì dính mắc nó, không lo ngại
nó.
Còn những
cái mà hoàn toàn như thế này để cho mình phải đuổi. Ví dụ như con vừa bảo: “cánh
tay đưa ra” thì con ngó cánh tay hoặc là con đi vầy thì con quay lại
con nhìn qua con thấy hai, ba cái vai của con nó phóng ra nhiều cái vai con một
lượt, như là sắp sửa nó phải quay một cuộn phim nó phải vẽ nhiều cái hình.
Cũng như bây
giờ Thầy muốn làm một cái hình của một cái cánh tay Thầy đưa ra, Thầy phải vẽ từng
cánh tay đưa ra chút chút vầy, do đó bây giờ mới mở cái cuộn băng mới quay cánh
tay của Thầy vô. Thì lúc bây giờ khi mà nó có nhiều cái hình vậy đó, họ bắt đầu
họ chụp họ quay những cái hành động đó, thành ra nó thấy cái cánh tay nó đưa ra
vầy. Đó thì coi như là mình thấy có nhiều cái hành động nó… Cũng như con dở
cái chân thì nó phải có nhiều cái chân nó đưa đưa lên vầy, thì đó là cái trạng
thái của sắc tưởng, của sắc tưởng nó qua cái thị giác thần kinh của con, mà khi
đó con nhìn qua thì nó hiện qua cái sắc tưởng của con trong cái thị giác thần
kinh, cho nên con thấy nó như nó có nhiều cái hành động đưa cái chân lên. Thì
như vậy con tác ý bảo: “Dừng, ở đây không phải cái chuyện Mi làm phim”,
con bảo nó: “Mi không có làm phim này đâu, Mi đâu có vẽ hình mà Ta chiếu
phim”, cho nên bảo: “Mi không có vẽ hình như vậy, cho nên Mi phải dừng.
Ta nhìn là phải thấy cái chân dở lên thôi, chứ không phải thấy cái hình của Mi
mà đưa đi đưa từng cái như vậy”, đó con nhắc vậy, thì sau khi những cái
hình ảnh sắc tưởng nó sẽ tan biến đi, nó không còn nữa.
(28:07) Khi
mà thấy những cái lạ là cái tưởng đó, nó qua cái thị giác của con thì nó làm
cho con có những cái hình ảnh đó, mà nó qua cái thính giác của con (là cái lỗ
tai) thì con lại nghe cái âm thanh nó lặp đi lặp lại nhiều lần, khi nó muốn nói
một cái âm thanh gì đó thì nó phải tạo thành một cái sóng âm thanh nó đi. Thành
ra do vì vậy mà cái tưởng con nó làm được những cái điều này.
Cho nên khi
mà nó nghe cái âm thanh mà thinh tưởng, cũng như mình đang đi vậy mình nghe cái
tiếng mình đi “bộp, bộp, bộp” nghe cái bước đi của mình, thì
con bảo: “Thinh tưởng Mi ngưng đi, chứ Ta đi đâu bao giờ mà nghe như vậy
mà Mi nghe đó tức là cái thinh tưởng, Mi phát ra ở trong tâm làm cho Ta nghe
cái tiếng động đó, Mi tưởng Ta nghe như vậy Ta tập trung theo Mi hả? Ta tập
trung theo hành động chứ Ta đâu có tập trung theo tiếng động”, đó con thấy
không? Con tác ý con phá cái âm thanh đó đi, thì con sẽ mất cái âm thanh đó đi
thì cái tâm con sẽ gom trong cái hành động rất kỹ hơn là bị âm thanh đó phân
tâm. Con hiểu không?
Bây giờ con
gom hành động con mà con thấy cái hình ảnh thì con sẽ bị phân tâm, cho nên con
bảo: “Mi dừng, Ta không có làm phim đâu mà Mi biến ra những cái hình ảnh
đó”, con tác ý như vậy để bảo cho nó dừng thì một thời gian nó dừng. Bởi vì
mình có ý thức là chủ động điều khiển mà “ý tạo tác, ý chủ động”,
con dùng ý thức là con sẽ dẹp nó chứ không có cái gì hết.
Bởi vì đức
Phật biết được cái ý nó chủ động như vậy, cho nên mới lấy cái ý mà làm chủ để dẫn
mình vào cái pháp thiện mà ngăn các ác pháp. Nhớ như vậy thì các con thấy các
con có một cái điều kiện để mà các con làm chủ đó là cái ý thức của các con, đừng
để mất ý thức. Mà cái tưởng là nó luôn làm cho mất cái ý thức của mình.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét