371- TÂM NGUYỆN LÀM SÁNG TỎ LẠI PHẬT GIÁO CỦA THẦY
(01:00:35) Đó,
vả lại bây giờ thì Thầy sẽ nói thêm một cái phần của cái bài giảng vừa rồi, vì
sợ có quý thầy có hiểu lầm qua cái ý của Thầy, khi đó Thầy có so sánh ở chỗ
này:
Thầy có nói
Thầy sanh ra cũng là từ cái chỗ con người, cũng khóc thét chớ đâu có cười được,
cũng trong từ cái chỗ sanh ra của cha mẹ bẩn thỉu mà hôm nay Thầy làm được những
cái điều mà cũng khó có người làm.
Nhưng mà đối
với Đức Phật thì Thầy đâu có đủ đại thần lực, đại oai lực, đại minh lực được! Đối
với Phật thì Thầy còn xa, đối với chúng Thánh Tăng Thầy cũng còn xa, Thầy chỉ
có một phần là làm chủ được cái sống chết của mình thôi.
Nghĩa là Thầy
bây giờ Thầy muốn sống hồi nào Thầy sống, Thầy chết hồi nào Thầy chết, thì Thầy
thấy có bấy nhiêu đó Thầy đủ cái ước vọng của mình rồi. Bởi vì con đường mà tu
hành theo đạo Phật, trước cái sống chết mà mình không có ngại nó nữa rồi thì
mình thấy được cái chỗ giải thoát rồi.
Và đồng thời
mình xét qua cái tâm của mình, nó không còn tham đắm một cái gì trên thế gian
này từ cái ăn, cái mặc, từ cái chùa, từ cái tháp, từ cái gì, tất cả mọi cái
mình đều xả bỏ được, thì Thầy thấy đây là nó giải thoát rồi.
Thầy không
ham tới những cái thần thông, oai lực cũng như các bậc, và Thầy cũng không ước
vọng là mình một bậc đạo sư, và cũng không ước mình là một giáo chủ, hay hoặc
là ước mình là một người thừa kế Đức Phật, cho nên Thầy thấy được giải thoát là
đủ rồi.
Cho nên so với
Đức Phật thì Thầy còn cách xa ngàn vạn dặm, mà so với đệ tử của Phật thì Thầy
cũng còn cách xa trăm ngàn thước chớ chưa có nhằm nhò gì đối với các bậc Thánh
Tăng.
Cho nên đối
với Thầy, Thầy chỉ có ước vọng là nhìn các bậc tôn túc tu hành đến khi mà chết
quá khổ, còn Thầy bây giờ chắc chắn là lúc nào chết Thầy chắc cũng là tự tại rồi,
nó không có đến khổ nữa, Thầy - ước vọng của Thầy nó viên mãn.
Cho nên khi
Thầy về thầy Thanh Từ là mục đích của Thầy thứ nhất là gợi lên cái ý để làm cho
những người mà người ta bỏ hết cuộc đời người ta tu - để cho thầy Thanh Từ lấy
cái chỗ đó đó mà khuyên Thầy nên thực hiện các sức thiền định làm chủ của mình
coi cho những vị này người ta thấy, để người ta có cái niềm tin rằng mình có sức
làm chủ như vậy.
Nhưng mà thầy
Thanh Từ thầy không có hiểu cái điều đó cho nên thầy hỏi qua những công án, mà
làm gì mà Thầy không hiểu công án!
Thầy Thanh Từ
nói cái gì Thầy không biết ở trong bụng sao mà Thầy không hiểu? Cho nên lời nói
để diễn tả cái hiểu của mình qua cái ý của người ta, nhưng mà hiểu hơn cái lời
nói đó rồi thì có cái gì mà không hiểu, dù câu gì đi nữa!
Làm sao những
cái công án làm sao mà gạt được những người mà tâm nó đã tịnh, người ta đã ly hết
thế gian rồi, tâm nó tịnh thì người ta hiểu từng ở trong tâm ý chớ đâu phải người
ta hiểu ở ngoài cái lời nói.
(01:03:23) Cho
nên thầy Thanh Từ hỏi gì thì Thầy trả lời cái nấy hết, không có gì mà Thầy trả
lời không đúng tâm của thầy Thanh Từ. Nếu mà Thầy không hiểu tâm của thầy Thanh
Từ thì Thầy trả lời nó sẽ sai, mà Thầy đã hiểu tâm thầy Thanh Từ muốn nói câu
đó là thầy Thanh Từ muốn Thầy phải trả lời câu nào cho nó đúng thì Thầy sẽ trả
lời ngay câu đó thì đúng ý ông ta liền, có gì đâu!
Còn mấy thầy
học hiểu như vậy là nắm được cái mấu chốt nào đó để mò mà trả lời, may nó trúng
không may thì thôi, phải không? Đó là các thầy nghĩ rằng mình ngộ được cái công
án như vậy, chớ còn Thầy hiểu trong tâm người ta mà trả lời chớ không phải là
trả lời bằng cách ở bên ngoài sơ.
Đó là Thầy
thấy cái chuyện mà Thầy làm là Thầy muốn là để gây lại cái niềm tin cho người
ta biết đó là con đường tu để mà làm chủ sanh tử, có mục đích đó thôi.
Và đồng thời
thì khi đó có cái sự yêu cầu của Hòa thượng, thì Thầy ghi lại những cái kinh
nghiệm tu hành của Thầy giao cho Hòa thượng, từng đó Thầy thị tịch luôn để cho
chúng - bao nhiêu chúng, lúc bấy giờ đông chớ đâu phải ít - bao nhiêu chúng
nhìn thấy cái chỗ tự tại của Thầy để cho họ niềm tin, họ biết rằng cái pháp này
làm được, từ đó họ sẽ - thầy Thanh Từ thầy sẽ khai triển cái này để giúp cho
người ta.
Bây giờ - tới
bây giờ đó, mười bảy năm, biết bao nhiêu người làm chủ sanh tử không? Nếu mà họ
đã được cái chân pháp rồi, họ tin tưởng được rồi thì bao nhiêu người đã làm chủ
sanh tử!
Còn tại sao
mà Thầy không tự mình mở ra để mà cho người ta theo mình để làm chủ sanh tử?
Làm sao được! Cái kiến chấp của Thiền Tông của họ đầy ắp ở trong đầu, cho nên họ
về đây Thầy dạy họ chớ họ không tu đâu, họ không tin đâu, họ tu theo kiểu họ.
Hầu hết là
người nào cũng vậy à, suốt mười bảy năm trời Thầy đã thấy cái điều đó quá chừng
rồi. Còn cái người mà quyết theo Thầy, nghe lời Thầy tu thì quá ít.
Nói độc cư họ
chẳng độc cư gì hết. Họ nói Thiền Đông Độ dạy tự tại đâu có chuyện mà khép ăn
ngày một bữa cũng đâu có - hoàn toàn nó rộng rãi quá mà, cho nên hai mươi người
họ trong cái thời gian rất ngắn, chừng hai ba tháng là họ đi muốn sạch, còn có
hai người à!
Còn hai người
là Mật Hạnh với Chơn Tịnh chớ ai, còn bao nhiêu quét đi hết, họ đi bay hết. Đó,
rồi Chơn Tịnh sau này cũng bay luôn, ăn với ngủ, ngủ li bì không có chịu khắc
phục, không chịu đi kinh hành, lười biếng nằm riết rồi cũng phải đi thôi.
Rồi sống như
vậy độc cư không nói chuyện chịu không nổi, rồi đụng ai vô đây gặp mới, gặp cũ
gì cũng kéo nhau nói chuyện với nhau hết, do đó làm sao tu hành được! Các thầy
thấy trong vấn đề đó làm sao mà nghe lời Thầy dạy không? Mà không nghe lời Thầy
dạy thì làm sao mà Thầy dạy được?
Cho nên vì vậy
Thầy biết bây giờ đứng ra ngoài cái góc độ của Hòa thượng thì không thể độ ai
được, chỉ có Hòa thượng nói là người ta tin. Mà cái chứng nghiệm để cho người
ta tin sâu hơn là Thầy phải chứng nghiệm, Thầy phải ra đi.
Cái ra đi của
Thầy để chứng minh rằng Thầy tự tại trong cái sự sống chết, để làm cho người ta
tin sâu, từ đó Hòa thượng lấy kinh nghiệm đó mà dạy họ thì chắc chắn là bao
nhiêu người - cái kiến giải Thiền Đông Độ họ quét sạch ra, họ đâu có thèm tu,
phải không?
Họ đi vào
con đường giới luật của Phật, từ đó người ta thực hiện được những cái sự giải
thoát thật sự của đạo Phật, chừng đó là Hòa thượng đã dựng lại Phật pháp.
(01:06:19) Thầy
đâu có cần danh, cần lợi mà Thầy ở đây Thầy dựng, nhưng mà vì Hòa thượng không
chấp nhận, cho nên Thầy mới mười bảy năm trời lận đận, Thầy mới ở đây mà chịu
nhận quý thầy để khổ sở hết sức Thầy chớ đâu phải!
Bao nhiêu lần
khổ cực khổ! Mở ra bốn vị về, công an nó quạt, nó bắt đem ra ngoài khám, nó nhốt
ngoài đó một ngày, một đêm. Đâu phải là chuyện dễ! Thầy cũng phải chạy đi lo,
Thầy với ông thầy Châu chạy đi lo muốn chết mới ra chớ đâu phải chuyện dễ đâu
quý thầy tưởng!
Mà đều là mấy
ông già lụm cụm không, chỉ có một chú là Thiện Ngộ còn thanh niên thôi, nó bắt
nó nhốt trong cái xô, trời nắng ở trong nhà thiếc mà thấp ủm vầy. Trời ơi! Ông
đó ông về ổng hoảng sợ luôn, ông không dám ở, mà đây mà ổng trở về nhà ổng phải
là - ở đây cô Út phải đưa đi á, ổng sợ quá sợ rồi! Trời ơi! Vô trong đó ở truồng
chứ không có mặc quần áo gì được hết!
Nó như vậy
đó. Các thầy biết rằng gian khổ, vất vả, gian khổ chớ không phải được như bây
giờ đâu, đến đây nhà nước cho đăng ký đâu. Hồi đó giấy tờ cũng đàng hoàng đến
đăng ký rồi bắt đầu mời ra hết, chớ không phải chuyện dễ đâu.
Đó Thầy nói
tất cả những - đó lúc bấy giờ là lúc thầy Như Hải mà về đây đó, thầy Như Hải
cũng bị nhốt ở ngoải, chớ đừng có nói khỏi!
Đó là những
cái mà Thầy thấy rất là gian khổ, mười bảy năm trời tìm ra một người để đem cái
chân pháp mình dạy không ai tin hết. Hễ dạy họ căn bản, họ đòi cái gì đâu, họ
đòi phải nhập định liền à! Thì thử hỏi dạy làm sao dạy không? Cái bước đầu
không đi mà cái bước sau họ đi!
Dạy họ ăn
ngày một bữa họ nói: “Thầy cứ dạy ăn với ngủ không, không biết dạy gì hết!” Trời
đất ơi! Ăn ngủ mà chưa làm chủ thì biểu làm chủ cái gì bây giờ, Thầy chả biết
cái gì nói nữa!
Ăn ngày một
bữa không được mà bây giờ còn muốn ăn cái bụng cho nhiều, cho đầy ba bữa thì dục
nó sanh ra, ông nội Thầy cũng ngăn nó cũng không được nữa! Nó thấy con gái thì
nó nhìn mê miết nó à, bảo Thầy làm sao bây giờ?
Bởi vì mình
ăn ít, cái dục mình nó ít, lần lượt cái ngủ nó cũng giảm bớt đi, cái ăn ảnh hưởng
nó dữ lắm, cho nên nó mới sanh ra ít có cái dục, từ đó mình mới khắc phục mình
lần lần. Cái thân này nó đòi hỏi dữ lắm chớ đâu phải dễ!
Biết như vậy
mà nói không ai nghe hết. Khép họ vô ăn họ nói chóng mặt, nhức đầu, ăn vầy làm
sao tu, sức khỏe đâu mà tu! Trời ơi họ tu cái gì, Thầy chả biết cái gì hết!
Người ta tu
- cái bộ xương người ta - còn cái bộ xương à, mà người ta cái tâm, cái tinh thần
của người ta lớn lên. Còn quý thầy ăn uống mập ra mà cái tinh thần của quý thầy
như hột cát vậy, đụng đâu là co đó!
Đó cho nên
nhìn qua mười bảy năm trời Thầy thấy cả một vấn đề mà độ người chớ không phải.
Nếu mà phải người nào đến đây nghe lời Thầy hết thì mười người hai chục người họ
đều đạt được hết, thì cái chuyện đó quá dễ rồi.
Bởi vì Thầy
biết là cái kiến giải, cái kiến chấp ở trong đầu của họ, họ mang nhiều cái pháp
ở trong đó. Người thì mang Tịnh Độ, người thì mang pháp này, kia, phá cái đó
không có được, vậy thì độ làm sao độ được!
Thầy nói như
vậy thì quý thầy thấy cái nỗi khổ của Thầy ghê gớm lắm! Nhưng mà muốn chấn hưng
Phật pháp phải chịu khó ở lại mấy năm trời mới chịu.
Cho đến bây
giờ thì Thầy thấy họ vén lên một chút ít, người ta đã thấy được cái con đường,
dù đi nữa vẫn bị cái sự cô lập của những cái giáo phái khác chớ đâu phải không.
(01:09:21) Hai
cuộn băng mà Thầy đưa ra gần đây nhất là “Phật Môn Bảo Huấn” với “Trở Về Đạo Phật”
là gợi ý cho Hòa thượng đó. Nghĩa là hai cuộn băng mặc dù Thầy không trao,
nhưng mà Thầy gián tiếp trao cho thầy Thông Luận, thầy Thông Luận mới đưa về
cho thầy Nhật Quang, thầy Nhật Quang mới đưa về Hòa thượng.
Do đó Hòa
thượng nghe hai cuộn băng đó thì Hòa thượng chỉ nói như lời của thầy Thông Giác
về nói lại Thầy là: “Người dám ăn dám nói vầy phải có những gì được” thôi,
có nhiêu vậy thôi, rồi luôn luôn bưng bít, không bao giờ mà cho một người nào
nghe.
Thậm chí như
người ta nói như thế này: Nếu mà cho nghe hai cuộn băng này thì nó không ích lợi
gì cho quý thầy. Nghĩa là Thầy nói sai mà, cho nên vì vậy nó đâu có ích lợi cho
Thầy, các con hiểu không? Cho nên đó là cái lý luận của họ.
Chứ nếu nghe
hai cuộn băng này - mà như ở trong cả cái miền Nam mình mà được phổ biến như
Chánh Trực mang về miền Bắc mà phổ biến - thì bây giờ cái số người miền Bắc mà
hôm nay mà còn ngồi đây được là được nghe những cái lời băng đó, lời băng của
Thầy dạy.
Chớ còn nếu
mà không có nghe, không có Chánh Trực mà làm điên, làm khùng mà đem về ngoải mà
phổ biến thì chắc chắn bây giờ không có người nào mà ngồi đây ở miền Bắc đâu.
Bưng bít như ở miền Nam này bưng bít không có cho…
Bởi vì Thầy
nói họ biết đúng là pháp họ không có thể phân tích được, phê bình được cái lời
dạy của Thầy, nhưng họ vẫn bưng bít, họ vẫn không có cho người theo đó để mà tu
tập, họ tìm mọi cách. Thầy biết rõ điều đó mà.
Cho nên Thầy
muốn gợi ý là để không phải là Thầy muốn đoạt cái quyền của mình mà để hướng dẫn
đâu. Bởi vì trong cái số đồ chúng như trong các Chiếu nó không phải là người
nào cũng tu hết một lượt mà được đâu, nó còn tâm thương, tâm ghét, gia đình này
kia, thì những người đó để lần lượt để Hòa thượng hướng dẫn cho họ trên con đường
pháp đó.
Còn trong đó
một số ít, rất ít là chọn những người mà người ta cắt đứt được gia đình người
ta hết. Những người đó chọn đi vào một cái vị trí sâu hơn do Hòa thượng điều
khiển, và Thầy chỉ âm thầm ở trong đó làm cái người hướng dẫn, thì có phải đào
tạo những con người không?
Nhưng mà Hòa
thượng không hiểu điều đó. Thầy đâu có về đó mà Thầy hằng ngày Thầy đi thuyết
giảng thay Hòa thượng rồi để cho Hòa thượng làm Thái Thượng Hoàng đó ngồi đâu!
Đâu có điều đó đâu.
Hòa thượng
còn cái trách nhiệm dạy bao nhiêu cái thứ chúng mà đang - cũng như chúng cư sĩ,
cũng như chúng tu sĩ mà đang ở trong cái bắt cá hai tay, thì Hòa thượng sẽ giảng
dạy các pháp của Hòa thượng, rồi lần lượt từ đó giúp cho họ lần cái bàn tay của
họ đi, đừng có nắm hai tay mà đi vào đạo!
Bởi vì hai
tay - rõ ràng là Thầy nói hai tay rõ ràng: Đạo là phải ăn một bữa, đạo không thể
ăn ba bữa. Mà cái người nào mà chấp hành được ăn một bữa thì mới khép vào cái
chỗ tu hành sâu chớ!
Còn người
nào ăn ba bữa thì thôi cứ để họ ăn ba bữa, dạy họ những cái gì với cái tầm vóc,
với cái khả năng của họ thì không phải quý sao? Thì không phải giữa thầy trò họp
nhau mà xây dựng Phật pháp sao? Đi vào đúng con đường của đạo Phật, từ cái giới
hạnh của người ta hiện ra cuộc sống của tu sĩ, ai lại không quý trọng!
(01:12:23) Thì
Thầy thử hỏi trong cái đất nước này mà có được cái sự hợp với nhau, mà thầy trò
hợp với nhau thì bây giờ Phật giáo - bao nhiêu cái thời gian mà chúng tu hành -
thì thử hỏi từ cái ngày mà Thầy về Hòa thượng cách đây mười là bảy năm, nếu mà
cái ngày đó mà tới bây giờ Hòa thượng đã đào tạo biết bao nhiêu người không, với
cái số người mà tin ở Hòa thượng?
Vì Hòa thượng
là những người thuyết giảng dạy về giáo lý họ từ xưa đến giờ, từ hồi Hòa thượng
Thiện Hoa lận, thì bây giờ cái số người mà theo Hòa thượng là những người đã học
với Hòa thượng. Còn Thầy có giảng dạy cho ai bao giờ đâu, cho nên làm sao họ biết
Thầy được mà họ theo, mà họ có tin nổi Thầy không?
Đó là cái đầu
tiên mà Thầy về Thầy thị hiện để mà trợ giúp Hòa thượng, nhưng Hòa thượng không
hiểu, Hòa thượng bảo Thầy về đọc kinh sách đi, đọc hết đi rồi giúp Hòa thượng.
Giúp Hòa thượng
bằng cách đi thuyết giảng như vậy sao? Cho nên Thầy đọc là đọc chớ không bao giờ
đi thuyết giảng, mà tìm người để mà dạy cho họ thực hiện cho được, để làm cho
Phật pháp sáng tỏ.
Hôm nay vì
cuối cùng Thầy thấy cái duyên khó mà có thể hợp tác làm cho sáng tỏ Phật pháp,
giúp cho người ta bớt cái thời gian để cho mọi người đạt được cái sự cứu cánh,
để uổng cuộc đời của mọi người đang tu ở trên cái hoàn cảnh này, nhưng mà cái
duyên mà thôi.
Cho nên Thầy
buộc lòng Thầy cuối cùng ẩn bóng là Thầy soạn cái giáo án này ra. Đường lối của
đạo Phật như vậy đó, thì các ông tu sai là các ông sẽ bị.
Thầy đập hết,
từ Nam Tông, Bắc Tông Thầy quét sạch hết, ai có nghe thì nghe, không nghe thôi.
Hoàn toàn là Thầy là người không còn ở trong thế gian này nữa, coi như là ẩn bóng,
coi như là Thầy đã thị tịch, cho nên không còn ai gặp được Thầy khi mà giáo án
này ra đời.
Rồi ở đây
thì các cư sĩ, các tu sĩ thấy đúng thì theo đó mà tu, mà thấy không đúng thì
thôi, không có ai ép buộc. Bởi vì Thầy đâu có Tu viện, đâu có cái chỗ nào để
cho các thầy theo Thầy đâu, cho nên chẳng ai chống trái Thầy, chẳng ai phạm cái
gì hết.
Người ta chỉ
biết bây giờ cái giáo án của Thầy viết ra như vậy, rồi sai, rồi đúng thì ai muốn
luận sao thì mặc họ. Ai có duyên thì nghe được nó mà nỗ lực đúng từ cái bước đầu
mà Thầy đã vạch ra thì họ sẽ đi đến nơi, lấy giới luật của Phật mà làm thầy,
nương vào đó mà tu hành.
Cũng như Thầy
chưa có ai dạy mà Thầy cũng nương vào giới luật, Thầy sống đúng giới hạnh thì từng
đó tâm thanh tịnh, Thầy cũng đạt được thiền định, đâu có gì khó khăn.
Đó, hôm nay
Thầy nói như vậy để rồi chúng ta sẽ biết rằng những cái sự mà Thầy nói ra đều
là có cái những ý nghĩ, nhưng mà cái ý nghĩ đó nhiều khi người ta không hiểu,
người ta tưởng qua một cái góc độ nào, kiến chấp cái góc độ đó, người ta phân
tách những cái bài giảng Thầy ra để người ta phỉ báng Thầy, hoặc là người ta
làm cho lệch lạc con đường của Phật pháp sau này, thì đó là cái nhân quả của họ,
họ sẽ gánh chịu điều đó.
Còn Thầy
hoàn toàn với cái tâm rất tốt, không chống trái ai, nói thẳng, nói thật, ai sai
là bị thôi, chớ còn không nói người nào.
Bởi vì nhìn
chung là Phật giáo hiện giờ chúng ta thấy đã lệch lạc. Từ Nam Tông đến Bắc Tông
chớ không phải là riêng có quý thầy ở đây không, mà cả thế giới hiện bây giờ
người ta đều chịu ảnh hưởng với một cách lệch lạc như vậy đó.
Thì cái bổn
phận và vấn đề của Thầy đã thực hiện được, những cái gì mà làm chủ được, những
cái gì giới luật được mà Thầy làm chủ thì Thầy phơi bày ra trên cái trang giấy
này, để may ra người có hữu duyên người ta gặp được những cái bổn này mà người
ta theo đó mà người ta tu hành, đừng có theo những cái người mà đã làm lệch lạc
Phật pháp rồi uổng cuộc đời vô ích.
Đến đây Thầy
xin dừng lại những cái trả lời qua những cái ý kiến của quý thầy, và đồng thời
chúng ta tiếp tục cái bài học.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét