88- BẬC A LA HÁN CÒN BẤT ĐỒNG
VỀ GIỚI LUẬT CÓ ĐÚNG HAY KHÔNG?
(1:43:22) Ở đây, quý vị mà ở đây, cái câu hỏi của con đó, là ông Phú
Lâu Na với ông Ca Diếp bất đồng là người sau này nghĩ bất đồng. Bậc A La Hán
người ta bất đồng à? Người ta vô lậu rồi, lậu hoặc ở chỗ nào nữa mà người ta bất
đồng? Các con hiểu không? Đã chứng quả A La Hán, mà chữ A La Hán có nghĩa là
tâm vô lậu. Tâm vô lậu làm sao người ta bất đồng? Mấy con hiểu bất đồng tức là
còn chướng ngại pháp, mà chướng ngại pháp thì làm sao mà vô lậu?
Vậy thì trong cái vấn đề mà đức Phật nhập Niết Bàn thì ông Phú Lâu Na và
ông Ca Diếp bất đồng là người ta không hiểu. Người ta phỉ báng Phật giáo, người
ta phỉ báng các bậc A La Hán. Người ta cho ông Phú Lâu Na làm như là người bình
thường. Cho ông Ca Diếp là cái người đệ tử của Phật là người bình thường, còn
tâm lậu hoặc. Cho nên vì vậy mới cho là chứng quả A La Hán còn lậu hoặc. Mấy
người hiểu, đã A La Hán là vô lậu. Mà vô lậu là luôn luôn người ta sống ở trong
tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, còn lậu hoặc chỗ nào chỗ đó được? Chỉ
ra, mấy con chưa nhận được cái chỗ Niết Bàn, chưa nhận được cái tâm vô lậu. Cho
nên mấy con còn nghe người ta nói thì mấy con tin. Chứ sự thật ra khi mà Thầy
nhận ra được rồi thì những cái này là những phỉ báng giáo pháp của Phật, phỉ
báng những bậc A La Hán đệ tử của đức Phật. Cái lời nói này là lời nói không chấp
nhận được.
Còn giới luật của Phật là đạo đức, không có một cái giới nào. Trong cái
giới sát sanh, nó không phải có cái giới sát sanh không, mà nó có những cái
hành động sát sanh. Cho nên chúng ta không phạm giới sát sanh là không cầm cô cắt
cô con gà. Nhưng chúng ta sẽ phạm giới sát sanh những cái giới nhỏ nhặt của nó,
chứ đâu phải là có cái giới của Phật nhỏ nhặt. Đi vô tình đạp chết con kiến là
chúng ta đã phạm giới sát sanh, đó là cái giới nhỏ nhặt đó.
(1:45:10) Đi mà không cẩn thận, mắt nhìn trên trời, mắt nhìn dưới đất
mà không có cẩn thận thì cái người đó là phạm giới sát sanh. Nghĩa là đi thiếu
tỉnh giác là sát sanh. Cầm cái ly uống nước này mà không tỉnh giác, biết là người
đó phạm giới. Thiếu sức tỉnh giác là phạm giới. Cho nên đừng có nghĩ rằng giới
cái nhỏ nhặt là phải bỏ. Bỏ đâu? Trong một cái giới nó đã có nhiều cái hành động
nhỏ nhặt ở trong đó, để nó thực hiện cái phạm giới của nó. Chứ không phải là
nói rằng nhỏ nhặt, không có giới của Phật nào mà nhỏ nhặt hết.
Giới luật là đức hạnh, mà đức hạnh là ở trên hành động thân, khẩu, ý của
chúng ta hàng ngày. Chứ đâu phải là cái đức hạnh của nó, cái giới luật của nó ở
ngoài kia đâu mà xách vô đây? Cho nên nói bây giờ phải bỏ những cái giới này.
Thôi bây giờ đức Phật dạy ăn ngày một bữa, không ăn phi thời. Thì bắt đầu bây
giờ chúng ta không có ăn phi thời. Mà bây giờ, thôi giới này nhỏ nhặt quá, về
ăn uống mà có gì? Thôi sáng mình ăn, như chư Thiên ăn buổi sáng mà, Phật ăn giờ
ngọ mà, có phải không? Chúng sanh ăn sau giờ ngọ, còn ngạ quỷ mới ăn đêm. Mình
đừng có làm ngạ quỷ ăn đêm thôi. Chỉ sáng ăn, trưa ăn, chiều ăn được, không có
sao, có phải không?
Cái kiểu này là cái kiểu phá giới, cái kiểu này là kiểu tu để mà chạy
theo ăn uống dục lạc nè, chứ đâu phải là tu theo Phật. Đây là ông Ca Diếp với
ông này là, cái ông này là không phải ông Ca Diếp và ông Phú Lâu Na, mà đây là
mấy ông Đại thừa. Không, Thầy xác định sẵn mà. Mấy ông Đại thừa mới chế ra kiểu
này đặng mấy ông ăn ba bữa cho được chứ. Cho nên mới có cái câu mà mấy ông dạy
thường dạy: "Chư Thiên ăn buổi sáng, Phật ăn giờ ngọ, chúng sanh
ăn sau giờ ngọ". Cho nên chư Thiên còn ăn buổi sáng được mà. Cho
nên chỉ có Phật ăn ngọ thôi. Mà bây giờ thì mình ăn buổi sáng cũng là chư Thiên
rồi. Rồi bắt đầu giờ mình ăn trưa. Còn chúng sanh ăn sau giờ ngọ thì chiều mình
ăn cũng được, đâu có gì. Mà tôi không ăn, tôi uống nước, tôi uống ly sữa được rồi.
Các con thấy không? Các vị Đại thừa, các vị Hoà thượng, họ đều sống như vậy
đó. Nghĩa là chế cái giới ra để bẻ vụn cái giới của Phật ra, để gọi là cái giới
nhỏ nhặt. Giới ăn phi thời là cái giới ly tham, ly cái tâm tham. Còn tham ăn,
tham uống ba bốn ngày một bữa là còn gì đạo Phật? Thử hỏi bây giờ mình ở trong
chùa, bây giờ có nhà bếp nấu rồi. Thì sáng ra làm biếng thì nấu nồi nước, đem
người gói mì bỏ vô chế nước cái rồi người làm tô, đó là làm biếng. Còn siêng
năng thì nấu thêm chút nữa, các con hiểu. Còn đi xin làm sao? Buổi sáng này, ai
cũng lo buôn bán, cũng lo làm ăn hết, lại xin người ta cho à? Trưa người ta nấu
cơm rồi người ta mới cho chứ đâu dễ gì, đã cái thân đi xin ăn mà còn xin buổi
sáng, buổi chiều nữa. Có phải không? Mình đi xin ăn mà mình cũng làm quá là người
ta phải nuôi dưỡng mình đủ thứ, đâu có được. Cho nên vì vậy đức Phật mới chế
ra, mình là người tu sĩ rồi, đi xin thì chỉ xin một bữa mà thôi. Mình có làm
cái gì đâu? Ngồi không, chứ mình có làm gì mà phải ăn ba bốn bữa?
Người ta làm việc, người ta cực khổ, người ta phải ăn ngày hai, ba bữa,
còn mình có làm gì? Mà bây giờ quý thầy cũng ngồi không đó mà ăn ba bốn bữa. Chỉ
có cái thời tụng kinh, Niệm chú gì, trong cái thời đó rồi thôi xuống, suốt ngày
đó không có gì hết. Bây giờ đó thì quý thầy chia ra tứ thời, ban ngày thì quý
thầy có thể là cúng cơm, cúng gì đó. Rồi buổi chiều thì thí thực, rồi buổi tối
tụng kinh, buổi khuya thì công phu sám hối. Bốn thời lấy cái thời đó gọi là thời
tu của mình, nhưng mà họ tu như vậy tới đâu? Tham cũng còn một đống, đụng tới mấy
ông Thầy, ông sân cũng dữ tợn, thì mấy con thấy tu tới chỗ nào? Cho nên vì vậy
mà phải dạy cho đúng, chứ còn nếu không đúng thì rất tội cho sự tu tập của
chúng ta. Cho nên, trong cái vấn đề mà con đặt câu hỏi này, thì đây là người ta
phỉ báng những bậc A La Hán của Phật. Bây giờ A La Hán là chỉ là một cái danh từ
vô lậu, để những bậc mà tâm vô lậu. Cho nên hôm nay Thầy muốn nói để mấy con hiểu
biết những cái điều mà người ta giảng giải rất sai.
Thầy Chân Quang đã từng theo Thầy tu tập một thời gian một năm. Sau đó
khi mà về mở cái khu trung tâm an dưỡng ở Phước Hải thì Thầy đưa Thầy Chân
Quang ra đó để làm trụ trì. Và khi mà Nhà nước không cho thì Thầy Chân Quang mới
về núi Dinh. Trong khi tu một thời gian một năm thì mấy con nghĩ rằng làm sao một
năm mà đạt những gì? Thì qua những kiến giải, qua những hiểu biết, qua những
tìm hiểu, Thầy có một trí tuệ thông minh. Nhưng cái thông minh cũng trong cái
kiến giải. Mà trong cái kiến giải của Thầy nó sẽ làm lệch lạc, nó xây dựng một
thế giới siêu hình. Rồi từng những câu hỏi mà con đã hỏi Thầy thì Thầy Chân
Quang đã vô tình đã phỉ báng những vị A La Hán trong thời đức Phật. Như ông Phú
Lâu Na, ông Ca Diếp mà bất đồng thì Thầy làm sao Thầy chấp nhận được? Khi tâm
người ta vô lậu thì còn cái chỗ nào là người ta bất đồng?
(1:50:19) Người ta không phải là chỉ ở chỗ bất đồng bằng chúng ta
như là bất đồng rồi cãi cọ, còn cái này đến cãi cọ. Người ta nếu người ta bất đồng
là người ta ngầm, người ta đã hiểu trong tâm niệm của mọi người rồi. Chứ đâu phải
người ta cãi cọ để ra ngoài mấy người thấy người ta cãi cọ như con viết như thế
này. Đâu có chuyện đó đâu. Bây giờ Phật nhập diệt rồi mà năm trăm vị A La Hán
mà tập trung để kết tập kinh. Thì người ta đâu có lý do nào mà người ta là A La
Hán mà người ta không có cái Tha Tâm Thông sao? Người ta thông suốt cả tâm người
này kia. Mà khi mà thông suốt cái tâm người này muốn nghĩ cái điều đó thì người
ta đã khởi ý cái điều đó thì cái người kia đã thông cảm liền tức khắc. Chứ đâu
mà cãi cọ như phàm phu như chúng ta. Cho nên cái này là cái phỉ báng Phật pháp,
phỉ báng các bậc A La Hán. Cho nên ông Phú Lâu Na với ông Ca Diếp bất đồng quan
điểm, rồi cãi cọ với nhau do một số giới luật nhỏ mọn phải xả, phải bỏ, phải bớt,
điều đó là điều sai mấy con. Giới luật của Phật là đức hạnh thì làm sao bỏ?
Làm gì có mười phương chư Phật? Ở trên thế gian chúng ta chỉ có ông Phật
Thích Ca mà tới mười phương lận? Mấy người tưởng tượng dữ tợn Phật tu hồi nào?
Thầy có thấy ông Phật Thích Ca ra đời chỉ dạy chúng ta Bốn Chân Lý. Có mười
phương chư Phật, tại sao mười phương chư Phật từ lâu trước ông Phật Thích Ca
sao không dạy? Không dạy bốn cái chân lý? Để tới ông Phật Thích Ca mới đưa bốn
cái chân lý của loài người, dạy chúng ta giáo pháp tu hành. Chúng ta biết ông
Phật, chỉ có duy nhất ông Phật Thích Ca mà thôi, còn hoàn toàn mười phương chư
Phật là mấy người tưởng tượng. Cái thế giới mười phương chư Phật của mấy ông dẹp
đi, chứ đừng bao giờ có cái điều này đâu. Rồi đặt ra rồi còn Bồ Tát nữa. Tát riết
hết của tiền người ta cất chùa to, Phật lớn cho dữ tợn. Rốt cuộc rồi không hướng
dẫn ai đi vào con đường tu tập được hết. Tu danh, tu lợi, tu ăn, tu ngủ hoàn toàn
là tất cả sai.
Cho nên Thầy thấy rằng người ta càng đi đến chỗ danh lợi càng nhiều. Con
thấy một cái chùa mà người ta cất lên như cung vàng, điện ngọc, như cung nhà
vua, mái cong vút như thế này. Có phải là vua Chúa thời Nguyễn cất những cung
điện của ông ta sao thì chùa chúng ta càng giàu sang đẹp thì cũng giống y như vậy.
Con đến cái chùa của Thầy Quảng Đức ở Thủ Đức coi, bao la. Trời ơi! Thầy nói nội
chạm rồng, chạm rắn rất là đẹp, y như cung vua vậy thôi, không khác chút nào.
Và bây giờ chùa thì chúng ta thấy hầu hết là rất là đẹp, người nào cũng cất
chùa cả tỷ bạc, chứ không có ít.
Nhưng trong khi nhìn lại sự tu tập của chúng sanh, của mọi người thì được
những gì? Được những gì? Cho nên hôm nay mấy con không về đây thôi, mà đã về
đây mà nghe lời Thầy thì mấy con phải tự thắp đuốc lên đi. Những gì Thầy dạy mấy
con phải tập. Mấy con tập thì mấy con mới đạt được những cái sự kết quả đó. Còn
mấy con không tập thì mấy con sẽ không đạt được kết quả đó. Mà mấy con tập thì
như thế nào? Thì phải nghe lời Thầy dạy, phải sống như thế nào ăn ngày một bữa.
Về đây mấy con ăn ba bữa, thôi Thầy đầu hàng, không thể được. Mấy con về đây, mấy
con phải sống tập cái pháp Thân Hành Niệm để cho mấy con phá được cái những hôn
trầm, thuỳ miên của mấy con. Mấy con phá được những cái niệm vọng tưởng của mấy
con, do cái pháp này.
Cái pháp này tu tập sẽ vọng tưởng sẽ không còn. Chứ không phải là mấy con
ngồi ức chế, mà cũng không phải mấy con ngồi lại, mấy con tác ý: "Tâm
bất động, thanh thản", rồi tự nó bất động được. Nó nhờ cái pháp
Thân Hành Niệm để rồi tâm mấy con mới bất động. Rồi từng đó mấy con sẽ tu tập
theo những cái phương pháp như Định Niệm Hơi Thở để nó có cái phương pháp ngăn
ác diệt ác, sanh thiện Tăng trưởng thiện. Nó có những cái ác pháp nào thì mấy
con sẽ tu tập, thì mấy con sẽ đạt được kết quả. Đó là cách thức tu tập.
Phật là một cái người, ở đây Phật là một người chứng tâm vô lậu cũng như
một bậc A La Hán, hai người chứng đều giống nhau. Nhưng Phật là một cái người
đã đưa ra cái chánh pháp, đưa ra cái giáo pháp, đưa ra Bốn Chân Lý dạy chúng ta
giáo pháp gọi là Phật, là một vị Thầy của tất cả những người sau này. Một vị Phật
là một người từ không biết Phật pháp mà tu tập được giải thoát, được chứng đạo
mới dạy chúng ta mới gọi là Phật, chứ không phải Phật là hơn quả A La Hán. Phật
với A La Hán chỉ tu giải thoát như nhau, đồng nhau. Phật có Tam Minh thì A La
Hán cũng có Tam Minh, lục thông. Phật có cái gì thì ông này có nấy, Phật có Tứ
Thần Túc thì bậc A La Hán cũng có Tứ Thần Túc. Coi như hai người đều đồng nhau,
nhưng khác ở chỗ là Phật là con người dạy lại cho những người sau do cái phương
pháp của Phật dạy mà tu chứng.
(1:54:55) Phật chỉ là một người độc giác, chưa có ai dạy cái pháp
này cả. Cho nên mười phương chư Phật không có là do chưa có cái pháp này. Cho
nên Phật không nương vào cái pháp của ai cả mà do từ bốn mươi chín ngày dưới cội
Bồ Đề mà truy tìm, suy tìm ra cái phương pháp. Cho nên pháp của Phật không giống
một pháp của ngoại đạo nào cả. Không vay mượn pháp của ngoài đạo nào cả, mà tự
đức Phật lưu xuất ra từ cái sự hiểu biết để từ đó đi đến chứng đạo. Cho nên
giáo pháp của Phật chỉ độc nhất, không có một pháp ngoại đạo nào lai căng vào
trong đó.
Nhưng chúng ta nhìn vào Đại thừa chúng ta thấy hầu hết Phật giáo Đại thừa,
là Phật giáo lai căng nhiều cái tôn giáo xen vào trong đó. Còn Phật giáo Thiền
tông vẫn là một cái phương pháp lai căng của Lão Tử. Thầy phải xác định cho nó
rõ. Cho nên Phật giáo Đại thừa lai căng Bà La Môn, mà Phật giáo Thiều tông là
lai căng của Lão Tử, của Tiên đạo, cho nên nó mới có cái chuyện vô vi như vậy.
Cho nên ở đây phải sáng suốt nhận định được cái hướng của nó đúng hay là sai.
Bây giờ các Thầy cũng tự kiến giải ra nói thế này thế khác đủ loại, nhưng
mà cái sai quý thầy không thấy, đó là cái duyên của quý thầy. Có nhiều người Thầy
nói thật sự họ cũng đến đây, được nghe Thầy nói cái đúng cái sai. Nhưng cái
lòng cuồng tín của họ tin rằng có cõi Cực Lạc, thì họ tin rằng có cõi Cực Lạc,
thì họ về họ cố gắng Niệm Phật để rồi sau này họ về cõi Cực Lạc. Thầy nói nó là
cõi tưởng nhưng họ không tin nó cõi tưởng thì cứ về mà làm. Rồi nó tưởng hay
không thì biết thôi, rồi nó sẽ đi xuống địa ngục hay đâu đó rồi biết, có vậy
thôi. Đó là cái sự cuồng tín, tức là không còn trí tuệ sáng suốt vì chỉ mê mờ
mà tin nó thôi, con hiểu không? Đó là cái sai.
Còn bây giờ Thầy thẳng thắn nói thật, Thầy không bảo theo Thầy. Càng theo
Thầy, Thầy cực khổ Thầy, Thầy có yên đâu. Hàng ngày phải nói chuyện, phải giúp
cho các con từ cái không hiểu này cho đến cái không hiểu kia để cho mấy con hiểu
biết cái đúng cái sai. Nhiều khi Thầy cũng đâu bao giờ muốn đụng chạm đến giáo
pháp Đại thừa làm gì? Thầy cũng đâu bao giờ muốn đụng chạm đến Thiền tông làm
gì? Bởi vì Thiền tông mà Thầy Thanh Từ dạy lại là Thầy của Thầy, nhưng điều
không phải vì Thầy của mình mà không dám nói cái sai của Thiền tông. Thầy là Thầy
tôn kính hoà thượng như thế nào, lòng Thầy rất tôn kính. Nhưng cái giáo pháp
sai buộc lòng Thầy thấy rằng một số người sẽ theo nó uổng công tu tập mà đạt được
những gì? Thầy nói sai, chứ không phải Thầy bài bác hoà thượng Thanh Từ. Các
con đừng hiểu một cái sai.
Cũng như Thầy nói Đại thừa sai là tại vì cái đó nó không giúp cho người
ta đi đến cái chỗ giải thoát. Thầy nói sai để cho người ta nhận định được, người
ta theo con đường đúng của Phật pháp để người ta làm chủ được sanh, già, bệnh,
chết, người ta không còn đau khổ nữa. Còn đi theo cái pháp đó mà tới cuối cùng
bệnh đau phải nằm nhà thương rồi phải đi bác sĩ, rồi chết trong một cách dằn vặt
rất đau khổ. Như các vị hoà thượng bán thân nằm liệt trên giường đó, người ta
phải cho ăn, cho uống. Rồi phải vệ sinh đổ những cái bẩn thỉu như vậy mà tự
mình không làm được, quá đau khổ. Đâu phải quý hoà thượng muốn như vậy, nhưng
mà cái thân nghiệp phải trả mà thôi. Tại vì tu không đúng, không làm chủ được
thân tâm của chúng ta.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét