66-NGƯỜI TU CHƯA XONG KHI
CHẾT NÊN CHÔN
(1:00:57) Phật tử: Bạch Thầy, Thầy giải thích cho con là sau
khi chết mình không được thiêu đốt?
Trưởng
lão: Khi mấy con mà đã tu tập được muội lược tham sân si rồi thì mấy con đừng
thiêu đốt, mấy con cứ chôn. Để rồi cái tưởng của mấy con, bởi vì cái thân không
thiêu đốt thì cái tưởng nó còn hoạt động. Cái hơi ấm ở trong người của mấy con
chỉ còn một chút xíu nơi tim của mấy con thôi thì cái tưởng nó đang hoạt động,
nó chiêm bao đó mấy con.
Khi nào mấy con thấy người ta lâm sàng ở trong bệnh viện đó mà cái người
đó đã chết rồi đó, tắt thở rồi. Nhưng mà người ta rờ còn nóng là cái người đó
đang ở trong thế giới tưởng đó mấy con. Họ đang tưởng.
Cho nên khi mà mấy con đã biết tu rồi, biết giảm bớt được tham sân si rồi,
thì khi chết mấy con đừng chôn mấy con. Cứ để đó cho cái người đó người ta tập,
cái thời gian rất ngắn mà người ta vào Niết Bàn. Dùng tưởng nó đi mau lắm, nó
đi vào Niết Bàn. Còn mình còn cái thân, còn cảm thọ, còn cái này kia, rồi còn
những cái sự kiện nó ràng buộc, nó trói quanh mình, nó lôi mình, cho nên mình
vào cái chỗ mà Bất Động Tâm rất khó. Còn cái người mà chết rồi đó, họ chỉ còn
có cái tưởng dùng đó mà họ đi vô, không còn ai quấy rầy nữa.
Phật tử: Khi
thiêu đốt thì cái tưởng nó cũng mất luôn?
Trưởng
lão: Khi thiêu đốt thì cái thân của chúng ta nó không còn. Mà sự thật ra
khi mà được thiêu đốt là người ta tương ứng tái sinh rồi. Bởi vì cái nhân quả của
tương ưng tái sinh là khi mà trong gia đình của mình, con đã tu tập mà chưa có
muội lược được tham sân si thì không có ai cản đâu, thì họ sẽ đem thiêu đốt.
Còn nếu mà con đã muội lược rồi, nó khiến trong gia đình là có người không cho
thiêu. Nó không có cho thiêu con đâu. Bởi vì cái từ trường nó rất mạnh, cái sự
tu tập của các con nó làm muội lược tham sân si, nó rất mạnh. Nó khiến cho những
người thân của con là không cho thiêu, nó giữ gìn con.
Còn con mà biết trước, con dặn: “Khi mà tôi tu tập như thế này, đừng
có thiêu, để rồi tôi tiếp tục tôi tu trong khoảng thời gian trong một vài giờ
là có thể tôi vào trong trạng thái bất động”. Cho nên nó không phí uổng mấy
con. Để không khéo rồi mất công Thầy, tới chừng đó Thầy đi tìm đó. Cái từ trường
con nó chết, nó vơ vẩn mà nó thiện, nó muội lược, nó không tái sinh, nó không
tương ứng được. Bắt đầu Thầy phải vô đó, Thầy phải dùng cái lực của tác ý đẩy
cái tâm của con, để mà nương vào cái chỗ mà tác ý Tâm Bất Động con mới vào được
cái Tâm Vô Lậu mới được. Cái trạng thái vô lậu. Nó cực lắm.
Còn bây giờ thay vì dùng cái tưởng con vô thì như vậy là nó tiện lắm con.
Nhớ kỹ những cái điều này mấy con. Mấy con thấy mình giảm được. Hồi đó mình sân
mười, bây giờ mình còn nghe người ta nói hơi tức tức thôi, không có nói ra gì hết.
Mà nghe rồi con cũng an ổn được, thì mấy con biết đó là sân mình đã giảm rồi
đó. Mà tham mình giảm là không còn thích ăn, không có bày ra. Bữa nay bày thứ
này ngon, bữa kia nấu cái ngon, đó là mấy con còn tham ăn là còn tham. Còn nay
cái gì ăn cũng được, khỏi cần bày ra. Nhất là phụ nữ mấy con hay bày vẽ đồ ăn dữ
lắm, đó là tham đó, các con hiểu chưa? Thầy nói đây là cái tâm tham thật mà.
Thích ăn ngon, cho nên cứ bày vẽ để cho cực khổ, nhưng ăn rồi thì có ra cái gì
đâu? Mà rất cực mấy con. Cho nên đó là chứng tỏ cái tâm tham nó còn, cho nên mấy
con dẹp đi.
Thì hôm nay thôi quý quá, gia đình mình ăn nhiêu vậy được rồi. Cơm, rau,
tương, dưa được rồi, khỏi cần làm chi cực. Đó là mấy con xả được cái tâm tham.
Mà chính cái ăn nó để cho chúng ta biết rằng cái tham chúng ta có muội lược.
(1:04:23) Cho nên một cái người Tu sĩ mà ở đây mà còn tính ăn ngon,
như Thầy nói, còn tham. Mấy người mặc dù mặc chiếc áo Tu sĩ, chứ mấy người chết
cũng vẫn tái sinh. Còn cho ăn gì cũng được hết, thì sẽ xả tâm tham rồi. Nó muội
lược, nó dễ lắm mấy con! Nó làm cho mình thấy sống an ổn. Trong cái cuộc sống
bình thường như mọi người mà an ổn, không cầu kỳ, không đòi hỏi mấy con. Ăn mặc
thì đơn giản, không cầu kỳ, không có sửa sang nữa, nó đơn giản lắm. Đó là cách
ly tham. Nhưng Thầy nói để mấy con lưu ý thôi. Còn vấn đề mà chết, mấy con mà
tu theo Thầy rồi, nhất định chôn chứ đừng có đốt mấy con.
Phật tử: Thưa Thầy
sao ngày xưa đức Phật thiêu đó Thầy?
Trưởng
lão: đức Phật đã nhập Niết Bàn rồi thì thiêu chứ sao! Không có sao. Bởi vì
chết đã nhập Niết Bàn rồi mà, thì thiêu mặc sức. Còn mình chưa có nhập Niết Bàn
được mà thiêu uổng lắm, lấy gì tu tập tiếp nữa, con hiểu không?
Phật tử: Trường hợp
của Thầy là Thầy sẽ nhập Niết Bàn chứ Thầy?
Trưởng
lão: Thầy sẽ nhập Niết Bàn rồi, Thầy khỏi lo chuyện đó con. Bây giờ muốn
thiêu Thầy bao nhiêu cũng được hết. Mà Thầy nói, thiêu chi cho uổng, mất công tốn
củi, tốn điện. Có gì đâu, đem coi gốc xoài nào đó, đào một cái lỗ sâu, chôn Thầy
dưới. Cây xoài sẽ ăn cái thân xác Thầy, nó thành đất, thành phân chứ gì! Rồi bắt
đầu ra trái, rồi mấy con về thăm hái trái đó mà chia người, ăn coi ngọt không?
Có phải lợi ích không mấy con?
Liên Tâm: Thưa Thầy,
nhìn cái từ trường thiện để dùng cái tưởng thức độ như đức Phật. Thí dụ như Thầy
đi tìm cái từ trường độ, để Thầy độ cho chúng con. Thế khi mà Thầy nhập Niết
Bàn rồi thì còn có độ được không ạ?
Trưởng
lão: Còn có đệ tử của Thầy tu chứng rồi, nó đâu bỏ mấy con. Bởi vì mấy con
coi trách nhiệm bổn phận của người tu rồi đó. Trừ ra Thầy chết rồi mà không có
người tu chứng, thì thôi phải chịu rồi.
Cô Liên
Tâm: Dạ, vậy ví dụ lúc mà đức Phật mà độ mẹ Ngài đó là do đức Phật còn cái
thân. Nếu mà đức Phật nhập Niết Bàn rồi thì đức Phật cũng không độ được mẹ mình.
Trưởng
lão: Không độ đâu. Không độ được đâu. Còn thân nó còn sử dụng, nó còn Tứ Thần
Túc. Còn thân nó sử dụng.
Phật tử nam:
Dạ thưa Thầy, con nghe vậy con thấy lo là nếu mà tu đắc đạo nhập Niết Bàn hết
thì Đạo Phật sẽ đi tới đâu?
Trưởng
lão: Càng tốt chứ sao. Con thấy cái dòng họ giải thoát đức Phật có một đứa
con La Hầu La thôi mà bây giờ cả thế giới dòng họ Thích hết ráo. Thầy cũng họ
Thích nữa, làm sao mất dòng họ đâu? Con thấy đừng có lo cái chuyện ấy. Có phải
không? Ai cũng tu.
Nói cái chuyện sự thật ra, tu thì dễ chứ không phải khó. Mà ai cũng tu hết
thì chúng ta không còn tái sinh theo cái kiểu mà thế gian mà chỗ bất tịnh đâu.
Mà chúng ta hóa sanh. Thế gian này, nó có cái từ trường sống thì nó phải có con
người chứ sao? Con khỏi lo đi. Sợ cái hành tinh chúng ta nó là hành tinh chết,
bây giờ muốn có người cũng không được nữa. Bởi vì nó là hành tinh sống, cho nên
nó hợp duyên nó thành ra con người. Phải không? Mấy con hiểu.
Còn bây giờ mà nó hợp duyên qua cái đường mà sắc dục thì nó quá dơ bẩn mà
nó tạo thành cái nghiệp rất là đau khổ. Con thấy từ nằm bụng mẹ là đau khổ rồi,
sinh ra đau khổ, rồi nuôi lớn lên cho được đi đứng là đau khổ rồi. Con thấy
không? Cho nên khi mà thành vợ, thành chồng thành đôi bạn, rồi lần lượt già chết
đều là hoàn toàn một chuỗi dài của thời gian đau khổ, chứ đâu có sung sướng.
(1:07:53) Còn hóa sinh có đau khổ không? Cái thân hợp duyên hóa
sinh, không có bệnh nữa. Còn cái đi vào con đường mà tái sinh mà về sắc dục thì
con thấy làm sao không đau bệnh? Ngay vào trong bụng mẹ, nằm trong bụng mẹ là
đã có sự đau khổ của mẹ rồi. Đó là hiện tượng bắt đầu là đau khổ rồi, đâu có giải
thoát.
Còn bây giờ hợp duyên, trong cái môi trường sống này nó có đủ cái duyên của
nó để mà hợp, để mà thành ra con người. Chứ mà thở mà không có đủ duyên, tức là
không có đủ tứ đại thì làm sao mà thành? Không có đủ ngũ uẩn thì làm sao mà
thành con người được? Nó đủ cái ngũ uẩn ở trong này rồi, bây giờ cần hợp duyên
thôi. Mà hợp duyên qua cái đường sắc dục thì quá là đau khổ. Cho nên bây giờ
người ta sẽ hợp.
Vậy bây giờ toàn bộ đi tu hết, Thầy nói ai cũng biết cách thức hợp duyên
rồi. Thì bắt đầu bây giờ muốn sống là mình sống, muốn chết là mình bỏ thôi, có
gì đâu. Và đồng thời khi đó hợp duyên nó thành ra những con người ở trên hành
tinh này không còn đau khổ. Không còn phải đi cấy lúa đâu con. Không còn cực để
mà làm lụng để mà sống.
Bây giờ có thân này mà mấy con vắng một bữa không ăn là mấy con đã thấy bết
rồi, đã thấy chịu không nổi rồi. Còn cái người hóa sinh, người ta không có vậy
đâu. Không có cần bị lệ thuộc vào cái ăn nữa. Mấy con không tưởng tượng nổi đâu
con!
Có gì không con?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét