316- QUAN ÂM, BỒ TÁT, DI LẶC
(00:21:00) Tu
sinh: Kính bạch Thầy, tại sao Thầy dạy không có các vị Bồ Tát và Phật,
chẳng hạn như đức Bồ Tát Di Lặc và đức Phật A Di Đà?
Trưởng
lão: Con xét thử
coi, ở trên hành tinh này chúng ta thấy Bồ tát Di Lặc cha mẹ ở đâu? Ở trên hành
tinh mình tìm coi cái gốc gác của ông này do cha mẹ đẻ ở đâu? Rồi ông Phật Di
Đà có gốc gác ở đây không? Mà nếu không có ở đây thì chắc chắn chúng ta tưởng ở
đâu, thì cái ông Phật đó ông sanh ở nước, ở cái hành tinh nào, chứ không phải ở
đây. Mình ở cái hành tinh của mình, mình tưởng cái hành tinh nào ở đâu đó thì
đó là sống ở trong tưởng đó con, con hiểu không? Cho nên tưởng mà có Phật Di
Đà, có Quan Âm hoặc là có Di Lặc rồi này kia, đó là tưởng. Cho nên đức Phật
nói: "Ba mươi ba cõi Trời là tưởng tri, chứ không phải liễu
tri", nghĩa là trước đức Phật Thích Ca Mâu Ni đó, thì ngoại đạo Bà la
môn đó xây dựng ba mươi ba cõi Trời. Cho nên người ta đưa cái câu chuyện lịch sử
là đức Phật từ cõi Trời Đâu Suất, giáng trần xuống thế gian chúng ta, sinh vào
cái bà Maya là mẹ của đức Phật, con hiểu không? Người ta nghĩ là đức Phật ở
trên cõi Trời Đâu Suất mà về đây. Chứ sự thực ra không phải, ông Phật đã nói
mà, có ba mươi ba cõi Trời là tưởng tri, thì trong đó có cõi Trời Đâu Suất cũng
là tưởng tri thôi, ông không ở trên cái cõi Trời nào mà xuống đây hết. Nếu mà,
những cái điều kiện mà con muốn biết đó, cái ý thức của con, hiện bây giờ, cái
ý thức của chúng ta, người nào cũng có ý thức, nhưng ý thức của chúng ta biết
được những cái mà chúng ta biết, còn những cái chúng ta không thể hiểu nổi.
(00:23:03) Bởi
vậy Thầy phần nhiều, mà Thầy giảng mấy con đó là lấy trong những lời Phật dạy,
trong kinh mà giảng ra, chứ không dám nói cái thấy biết của Thầy. Bởi vì sao?
Thầy biết con người ta ở đời họ bị cố chấp, mà Thầy nói cái thấy biết của Thầy
đó, mà tri kiến của mấy con không thấy được, thì mấy con bác Thầy hết. Nhưng mà
Thầy lấy lời của ông Phật mà trong kinh Nikaya, trong kinh Nguyên Thủy đó, mà
Thầy đưa ra, Thầy nói ông Phật nói như vậy như vậy như vậy. Cũng như bây giờ
người ta xây dựng có thế giới siêu hình, có cõi Trời có linh hồn này kia. Nhưng
mà ông Phật ông đã nói là: "33 cõi Trời là tưởng tri chứ không phải
liễu tri", thì như vậy bác Thầy nói sai thì ông Phật nói sai. Lấy
ông Phật Thầy kê ra cho ai đó đập ông Phật đi. Nhưng mà Thầy nói lại lời ông Phật
chứ Thầy đâu có nói lời của Thầy đâu. Cho nên Thầy khôn lắm mấy con, Thầy không
có dại đâu. Thầy biết hết thế gian này họ ghê gớm lắm, cái lưỡi của họ bẻ qua bẻ
lại, họ chấp cái chỗ nào là họ nói chỗ ấy.
Cho nên Thầy
nói ông Phật Di Đà không có, thì các con cứ đi truy tìm cái lịch sử, cái nơi mà
ông Phật Di Đà sinh ra, thì có phải là trong tưởng của con người đẻ ra đúng
không, phải không? Rồi bà Quan Âm, rồi Di Lặc có không? Trời đất ơi cái ông Phật
ăn cái gì mà mập dữ vậy? Ăn ngày có một bữa mà cái bụng nó lớn lấy cái gì mà
ăn. Mà họ làm cái tượng mấy con thấy không. Trời ơi, ông Phật Thầy nói thôi,
cái kiểu này thế giới của ông Phật Di Lặc chắc thế giới ăn đồ ăn dữ lắm, ngày
ba bữa nên cái bụng nó mới lớn dữ vậy, còn mấy ông Phật ông Phật chửa đó mấy
con. Thiệt, tưởng có ông Phật lạ lùng. Cho nên vì vậy đó là những cái sai mấy
con. Cái sai do cái tưởng của người, mà cái tưởng đó của ai mấy con biết không?
Cái tưởng của người Trung Quốc.
(00:25:09) Người
Trung Quốc giàu tưởng tượng lắm, cúng bái cầu siêu cầu an này kia cũng do người
Trung Quốc, cũng giống tư tưởng của người Trung Quốc. Chúng ta phần nhiều, Phật
giáo của chúng ta phần nhiều đều chịu ảnh hưởng của Trung Quốc. Bởi vì nó nằm
trong Hán Tạng, chữ Nho của người Trung Quốc, chúng ta chưa có. Cho nên vì vậy
mà chúng ta ảnh hưởng Nam Tông có chút xíu, còn Bắc tông thì ảnh hưởng quá lớn.
Toàn bộ là Trung Quốc. Cũng như bây giờ chúng ta có Việt ngữ mà có nhiều ông đồ
còn ngồi gò bó từng cái nét của chữ Tàu, trời ơi chúng ta lai Tàu rồi còn chứ
gì! Có phải không, mấy con thấy không? Đó là cái sai mấy con. Chúng ta phải sử
dụng ngôn ngữ của người Việt Nam, là người Việt Nam, biến cái ngôn ngữ của người
ta thành ngôn ngữ của mình, khi mình chưa có chữ.
Cho nên ngày
xưa mình chưa có chữ viết mấy con, mình Việt ngữ Trung Quốc, cho nên từ đó mình
biến cái chữ Trung Quốc thành cái chữ của mình, gọi là chữ Nôm. Anh Trung Quốc
cũng thấy viết chữ cũng giống của ảnh mà ảnh đọc không được, mình đọc được. Thí
dụ như bây giờ đó, ảnh nói đi thì ảnh gọi là "Khứ" là "Đi",
nhưng mà ảnh viết chữ "Đi" ảnh có biết đâu mà viết,
mình lại viết được mấy con. Mình khôn lắm, mình lấy cái chữ "Khứ" mình
viết cái chữ "Khứ", rồi mình thêm chữ "Đa",
mình đọc đó là chữ "Đi". Chữ "Đa" có
nghĩa là âm mấy con, chữ "Khứ" có nghĩa là "Đi",
cái nghĩa của chữ "Khứ" là "Đi",
cho nên mình khôn mình lấy cái chữ "Khứ" đó mình viết,
rồi mình viết cái âm của tiếng Việt mình là chữ "Đan",
hai chữ dính lại thì mình gọi nó là chữ "Đi", thành ra đó
gọi là chữ Nôm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét