314- KHI CHẾT TÁI SANH LÀNH HAY DỮ- SÁT SANH LÀM CỖ ĐÁM MA, NGƯỜI SỐNG
CHỊU HAY NGƯỜI CHẾT CHỊU
(46:17) Phật
tử: Bạch Thầy! Con … con có một đứa cháu mới bị tai nạn xe cộ rất nặng,
hàng ngày trong đời sống rất là tốt nhưng mà khi chết trong lúc hoảng loạn như
vậy ấy thì nó tương ưng vào chỗ lành dữ như thế nào Thầy?
Trưởng
lão: Bởi vì cái
nhân quả của nó. Cái nhân quả của nó tới cái giờ phút đó nó phải trả cái quả để
mà nó chết. Cái nhân quả của đời trước nó đã gieo một cái điều đó, đời nay nó
phải trả cái quả. Như vậy là con khỏi lo, đây là nhân quả của nó mà.
Phật tử: Nó sanh vào cảnh dữ hay lành?
Trưởng
lão: Coi như là
cảnh dữ con, không có lành đâu! Bởi vì người ta chết, nó hiện tại cái cận tử
nghiệp của nó. Chết trong cái không sợ hãi bình thản thì cái đó lành. Còn chết
trong cái sợ hãi thì nó không lành, nó ác pháp, nó sẽ sinh vào cái chỗ ác,
không thiện. Nhân quả con, cái đó là nhân quả mà con.
Phật tử: Nhân quả mà, sống thiện hàng
ngày nhưng mà chết thì phải sinh vào?
Trưởng
lão: À nó còn,
cái nó còn cái nghiệp quả nó chưa đủ chuyển biến. Phải chi mà nó sống, nó biết
cách thức sống, nó phải sống đúng 5 giới của Phật, nó không có vi phạm những
cái giới của Phật thì 5 cái giới đó là 5 cái giới để làm người. Cho nên khi mà
con chết vào trong cái ác nghiệp như vậy đó, thì con sinh làm chúng sanh, chứ
không thể làm người. Mà ác nghiệp đó thì sinh ra làm con vật dữ, thành ra con
mèo ăn thịt chuột. Mà không ấy thành một con vật như con vật mà hung dữ như con
cá mập. Nếu mà loài khỉ, nếu mà ở trong rừng thì sinh làm cọp, beo ăn thì thịt
người ta, ăn thịt con vật khác.
(48:00) Phật
tử: Vậy những người sống còn có thể làm gì để cầu hiến cho người chết
Thầy?
Trưởng
lão: Ừ được chứ.
Con sống giữ gìn cái giới, rồi con ước nguyện con giữ gìn những cái giới luật của
Phật, 5 giới luật của Phật. Con ước nguyện cái người đó, bây giờ sanh ở đâu đó,
sẽ gặp được cái thiện pháp sống đúng 5 giới đó để tái sinh được làm người. Cho
nên bây giờ mấy con mà sống mà không giữ gìn được 5 giới, Thầy biết đời sau mấy
con không làm người đâu. Đó là cái căn bản nhất để sanh làm người, mà mấy con
thiếu 5 cái giới này thì mấy con không được sanh làm người.
Cho nên
trong cái đời trước mấy con đã sống từng 5 cái giới này, cho nên mấy con mới được
sanh làm người. Mà bây giờ được làm người, mấy con coi rẻ, mấy con lại sống phá
5 cái giới này. Cho nên mấy con thấy bao nhiêu người họ được làm người? Bởi vì
nói được thân người là khó mà! Phải sống đúng 5 giới mấy con. Cái số người mà
được sống đúng 5 giới. Thí dụ như con vật nó sống đúng 5 giới, chớ nó đâu có ăn
thịt chúng sanh đâu? Nó đâu có hung dữ. Thì những con vật nào nó mà nó không
hung dữ, nó không giận dữ này kia đồ, nó đúng 5 giới thì mấy con vật đó thành
người.
Còn những
con vật mà nó hung ác, nó dữ tợn thì thôi, nó khỏi sinh làm người được. Con người
cũng vậy, mình sống giữ gìn đúng 5 giới. Mà đối với con người của mình dễ dàng
giữ gìn 5 giới. Còn cái bản chất của loài động vật, con thú hiền lành nó giữ
gìn được, còn con thú hung dữ, nó đâu có biết đâu nó giữ. Mà tự cái bản chất
nó, nó sinh ra làm con vật đó nó hiền lành, cho nên vì vậy mà trọn vẹn, nó được
5 giới trọn vẹn.
(49:37) Còn
mình con người nhờ cái trí tuệ, nhờ được gặp chánh pháp lời đức Phật dạy, cho
nên mình cố gắng mình giữ gìn 5 giới cho trọn vẹn. Thì đời nay mình làm người,
đời sau mình tiếp tục làm người nữa. Cho nên Thầy lo cho mấy con, sợ, nhiều khi
cái ý chí, cái ý của mấy con là nó phạm giới mấy con, nó phạm giới. Cho nên tại
sao quý hòa thượng tu hành vậy, họ còn phạm giới? Họ phạm giới bằng ý, chứ
không phải là họ ăn thịt chúng sanh. Có một vị hòa thượng họ sắp chết, họ nói
sao họ thèm thịt quá, bây giờ chỉ cần cho họ ngửi miếng thịt thôi, miếng thịt
nướng thôi là họ mới chết được. Mà đúng vậy mấy con, cho họ đem cái miếng thịt nướng
đến họ, họ ngửi rồi họ chết con, cái vị hòa thượng.
Chứ không phải
là như mình thường vậy đâu, người ta thông suốt kinh điển mà người ta vậy đó. Một
bậc hòa thượng vậy, chứ không phải ít đâu. Toàn là những bậc thầy của Thầy
không đó. Bởi vì Thầy chứng kiến qua những cái sự đau khổ của các vị hòa thượng,
là vì người ta không biết pháp người ta tu. Cứ tu ức chế, cố gắng niệm Phật để
chừng đó họ cứu khổ sao? Có ông Phật Di đà nào rước quý vị đó đâu? Trời! Cái
xâu chuỗi người ta bóng lộn à. Người ta niệm Phật đến cái mức độ không có lìa
cái ý của người ta, lìa cái câu niệm Phật. Mà thế rồi chết phải lăn lộn như vậy
sao? Đau khổ vậy sao? Đó mấy con thấy chưa?
Cho nên ở
đây mấy con cố gắng giữ tâm bất động, giữ gìn 5 giới trọn vẹn, giữ tâm bất động
tu. Đừng để những chướng ngại làm cho tâm mấy con phiền não. Ai làm gì, tất cả
các pháp đều vô thường, có gì đâu. Cho nên các con nghe cái bài kệ của Thầy đã
viết:
Buông xuống
đi hãy buông xuống đi
Chớ giữ
làm chi có ích gì
Thở ra chẳng
lại còn chi nữa
Vạn sự vô
thường buông xuống đi.
Buông xuống
thì mình giải thoát, chứ có gì đâu mấy con? Đâu có còn dính mắc cái gì. Nhớ thuộc
làu cái bài kệ này, có cái gì chướng ngại, mấy con nhắc tâm buông xuống đi thì
mấy con sẽ được. Nhớ vậy đủ rồi mấy con, khỏi cần tu gì hết. Thầy nói không cần
tu gì, chỉ xả là được rồi, nó ham chơi thôi, ngồi 1 cách giải thoát, có gì khó
đâu.
Cho nên Thầy
nói giải thoát theo đạo Phật dễ quá, không có khó. Hồi đó Thầy chưa biết, Thầy
tu trời ơi! Khổ hạnh, cực khổ vô cùng! Bây giờ biết rồi, dạy mấy con tu dễ quá
mà tại sao mấy con cứ muốn làm khổ mình? Mấy con có khùng không? Đầu óc có loạn
thần kinh không? Thầy đưa vô bệnh viện cho coi thử coi, khám coi thần kinh gì
đây, mà cứ làm khổ mình như vậy? Ngồi chơi đó, ai biểu mình làm gì cho cực khổ?
Mà ngồi chơi, mà tại không chịu ngồi chơi, cứ ngồi hít thở, có phải điên không?
Mấy con có khùng không? Ngồi chơi thì ngồi chơi, lại sao lại gò bó mình như vậy?
Bằng pháp này, bằng pháp kia chi vậy?
(52:30) Cho
nên mấy con có khùng thì nói đi, đặng đem xuống bệnh viện Biên Hòa, cái chỗ mà
người ta trị bệnh điên coi thử coi mấy con điên ở chỗ nào? Thầy, đâu đúng lý Thầy
nói thì mấy con không hiểu, có phải không? Trời đất ơi! Ngồi chơi chứ có làm gì
đâu? Trưa tôi cũng có cơm ăn, tôi có đói đâu? Con cái tôi có đòi chỗ nào đâu mà
tôi sợ, tôi buồn tôi lo, bộ điên khùng gì?
Ở đây giải
thoát hoàn toàn. Mấy con nghĩ coi có ai giải thoát bằng mình không? Nghĩa là
không ai đòi hỏi gì hết. Ở đây này cha mẹ đau thì có anh em lo, có gì đâu mà cần
mình. Mình cứ về đó mình lo cái gì? Gọi là báo hiếu. Mà mấy con tu mấy con chứng
đạo rồi mấy con báo hiếu. Rồi cha mẹ mình chết đâu đó, mình về đó mình độ cha mẹ
mình tu hành. Không phải là đền đáp cái công ơn nó không phải đúng nghĩa không?
Còn bây giờ
cha mẹ chết đâu không biết, tái sanh chỗ nào không biết. Thì như vậy là có làm
gì mà làm được. Còn về đó xớ rớ làm tốn cơm cái nhà người đó, còn khổ người ta
thêm. Có phải không? Cô bác mình còn khổ thêm. Chứ không lẽ mấy con về đó, mấy
con ăn cơm đâu? Buộc lòng người ta phải nấu thêm cơm. Tốn hao! Còn mấy con ở
đây có tốn hao gì không? Mấy con thấy, cái điều mấy con nghĩ: “Bây giờ có người
chết, tôi phải về”. Về làm gì? Về độ tang bộ sống được sao? Mình bỏ đi, dẹp đi,
ráng tu đi rồi về đó nữa. Sau này tu chứng rồi, đem độ những người đó, có phải
có ơn, có tình không?
(53:59) Phật
tử: Với con thắc mắc một điều, là cái người chết đó thì người nhà giờ
mình làm trâu, bò hay là giỗ quải đồ. Cái tội đó người chết, người sống có ảnh
hưởng gì?
Trưởng
lão: Người sống
hưởng 10 phần, người chết lãnh có một phần. Tại vì ông chết người ta mới cúng
đó vậy. Nhưng mà nó ít. Còn cái người mà sống đó, mới tạo cái tội đó, mới chịu
trọn vẹn. Còn cái người kia thì người ta chỉ chết, người ta chết, cho nên vì vậy
mà nhờ người ta chết mình mới làm điều đó. Thì cái người chết lãnh có một, mà
người kia lãnh tới chín lận. Con hiểu vậy không? Thì con cái nó lãnh chín, mà
cha mẹ chết thì cha mẹ lãnh một. Phải không?
Tại vì nó
làm cái điều ác đó, thì tại vì mình chết nó mới làm điều ác, chứ cỡ mình không
chết thì ai làm điều ác này, có phải không? Thì mình phải lãnh một, còn nó lãnh
9. Mười phần tội đi, thì mình chết thì mình lãnh một, mình không trực tiếp. Còn
nó trực tiếp nó phải 9. Còn mình một thì tức là mình tái sanh ở đâu đó, mình sẽ
gặp tai nạn. Lúc bấy giờ nó ở đây nó giết bò, thì mình tái sanh ở bên kia. Trời
đất ơi! Mẹ mình đau bụng gần chết, mình bị lọt trong bụng mẹ rồi. Bà mẹ đó, bắt
đầu bây giờ bà bệnh tật gì đó không biết, bà rên la, bà lăn lộn. Mình ở bụng mẹ
bả thì mình chịu ảnh hưởng chứ sao? Phải không? Mình tái sanh mà.
(55:23) Mà
ở đây nó đương làm đám ma, nó giết thì đằng kia mình phải tái sanh liền, chứ bộ
mình đặng mình chờ sao? Con hiểu không? Nghĩa là chết đây thì sanh kia, mà cái
cận tử nghiệp nó đã vào bụng người ta rồi. Mà ở đây mình làm heo, bò, hay hoặc
là trâu, dê gì đó để mình làm đám ma chứ gì? Thì không ngờ đằng kia là người mẹ
mới của mình đã là lăn lộn ở trên khi mà thọ thai. Con thấy chưa? Một cơn bệnh
mà khi mình nằm trong bào thai người ta rồi, cái cơn bệnh người ta lăn lộn mình
chịu được không? Ảnh hưởng chứ đâu phải không đâu.
Cho nên ở
bên đây đừng có làm cái tội ác đó, thì người mẹ ở bên kia, người ta không có
đau bệnh gì, con ở trong đó nó thảnh thơi, có phải sung sướng không? Cho nên
con cái bên đây mà hại cha mẹ mình bên kia. Đó là nhân quả là như vậy đó, con
thấy chưa?
Bởi vậy cái
nhân quả mà. Con cái là nhân quả với mình. Mà mình chết rồi, con cái mình làm
cái điều đó là làm điều tội cho cha mẹ, chứ đâu phải làm điều phước.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét