277- TƯỞNG LỰC VÀ Ý THỨC LỰC
Tu sinh: Con thấy
có một cái bài giảng Thầy dạy về Thân hành niệm, nó có ba giai đoạn. Thứ nhất
là niệm, thứ hai là nghỉ, thứ ba là bước. Thì hôm nay con chuyển qua cái giai
đoạn thứ ba là bước, là con cảm nhận từng bước đi. Thì con thấy cái niệm mình
nó nhịp nhàng, thoải mái, dễ chịu, đó là con tu về pháp Thân hành niệm. Qua con
tiếp đến chuyển qua pháp đi kinh hành, mà kinh hành là con quán, có nghĩa là
con cảm nhận toàn thân, khi đi con cảm nhận cái sự rung động của toàn thân. Thì
con kính bạch Thầy, tại vì con tu như vậy, tại vì cái sức tu của con như vậy,
thưa Thầy có đúng như Thầy dạy cho con?
(01:28:48) Trưởng lão: À, cái đó đúng chứ không có sai.
Tu sinh: Thứ hai nữa
là con nghĩ, là khi con chưa gặp được pháp Thầy, thì khi con bệnh, thì con điều
hơi thở, thì con thấy nó bớt. Dạ thưa Thầy, cái đó là do con tưởng hay do cái nội
lực con có? Mà bữa nay con học được pháp, Thầy kết hợp với pháp như lý tác ý
thì còn thấy càng hiệu quả hơn nữa. Thì thưa Thầy, Thầy dạy cho con, con có bị
tưởng không? Tại trước đây con hay dùng tưởng, con tưởng là con mạnh lắm.
Trưởng
lão: À nói chung là tất cả những cái điều kiện mà tu tập hôm nay đó, thì bắt
đầu bây giờ Thầy nói như thế này, cái đầu mình nhức nè, mình bảo: “Thọ
là vô thưởng, cái đầu nhức này phải đi!”. Thì nếu mà mình cứ để tự
nhiên nó đi, thì nó lâu hơn là mình dùng tưởng. À mình tưởng như là có cái đau
thế này nó đi, nó đi ra, thì đó là mình tưởng. Cái tưởng nó cũng có thể trợ
giúp cho mình. Nhưng mình không vì quá ở trên cái tưởng mà mình tu tập nó, thì
nó dẫn mình đi lọt vào cái đường khác.
Cho nên vì vậy đó, thì khi mà mình, cái sức chịu đựng của mình không nổi,
thì mình dùng tưởng, thì nó giảm xuống. Nhưng mà sau này đó, thì mình thấy cái
ý chí, cái nghị lực của mình nó nhiều hơn, nó đủ sức thì mình không cần dùng tưởng.
Mình bảo: “Thọ là vô thường, cái đầu nhức này đi đi!” Thì mình
không dùng tưởng mà nó vẫn đi. Thì đó là ý thức đuổi nó đi, chứ không phải tưởng.
(01:30:17) Còn cái tưởng, tùy theo là tại vì cái sức ý chí, cái nghị
lực mình chịu đựng không nổi đó, cho nên vì vậy mình mới tưởng nó đi theo. Cho
nên vì vậy mà đầu tiên Thầy dạy các con đưa cánh tay ra, đưa cánh tay vô chứ
gì? Phải không?
Bây giờ cái đầu nhức thì đưa cánh tay ra thì cái bệnh đau đầu này theo
cánh tay mà ra, rồi đưa cánh tay vô thì cái thân không bệnh này theo cánh tay
mà vô. Đó là cách thức dùng tưởng, dùng tưởng là cái người tu sơ cơ mới dùng vậy
thôi. Còn cái người tu lâu rồi người ta không dùng tưởng nữa. Ờ người ta bảo: “Thọ
là vô thưởng cái đầu nhức này đi đi!”
Còn bây giờ nhiếp tâm đưa tay ra, đưa tay vô, người ta không nghĩ đến cái
thọ đi ra, đi vô, mà người ta chỉ biết cánh tay đưa ra, đưa vô. Con hiểu chỗ đó
chưa? Cho nên cái sơ cơ để trợ duyên, để giúp cho mấy con, thì người ta dạy mấy
con dùng tưởng. Mà sau thời gian tu tập, có nhiếp tâm, có hiệu quả rồi, thì người
ta không dạy dùng tưởng nữa. Mà người ta dùng ý thức lực, người ta dùng cái ý
thức đuổi. Vì “ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”, chứ không
phải là cái tưởng.
Tu sinh: Dạ thưa
Thầy, con nhớ cái lệnh mình đi trước cái hơi thở, như vậy có đúng không Thầy?
Hay là chỉ có lệnh thôi Thầy?
Trưởng lão: Đúng, cái
lệnh, cái lệnh. Tại vì thí dụ: “Hít vô, tôi biết tôi hít vô”, thì bắt
đầu mình hít vô, mình biết mình hít vô. “Thở ra, tôi biết tôi thở ra”,
rồi mình thở ra, mình biết mình thở ra. Đó là cái lệnh, tức là ý thức mình đi
trước cái hành động, cái đó đúng pháp chứ không có sai. Đó con hiểu không? Bây
giờ: “Hít vô, tôi biết tôi hít vô”, đó là cái lệnh đó, chứ mình
chưa có hít vô đâu. Bắt đầu hít vô, phải không? “Thở ra, tôi biết tôi
thở ra”, rồi bắt đầu thở ra.
(01:32:02) Rồi mình muốn ngắn gọn nữa, cái câu tác ý cho ngắn gọn nữa: “Hít”,
rồi bắt đầu hít. “Thở”, thở. Cái lệnh, mình bảo ra lệnh “Hít” thì
hít, “Thở” thì thở. Nhưng mà đây là những cái người mới tu tập
thôi, để tập luyện cách thức nhiếp tâm.
Đó là cách thức của người mới tu, còn tu lâu rồi thì không dùng nó nữa. Bời
vì cái lớp này nó phải đi qua cái lớp khác chứ không khéo mình cứ ôm hoài cái
cơ bản này thì mình sẽ bị dính mắc vào cái phương pháp đó, mà nó không tiến tới
được nữa. Nó kẹt ở chỗ này.
Bởi vậy Thầy nói khi tu tập qua rồi thì người ta đưa mình qua lớp khác.
Má lớp khác tu cái khác chứ không phải là tu pháp này nữa. Rồi người ta đưa
mình qua lớp khác, rồi mình phải bỏ cái pháp này xuống, bởi vì cái pháp này người
ta biết mình đạt được rồi. Do đó người ta đưa lên nữa, chứ ai mà cứ ôm hoài
pháp, cứ ở một chỗ hoài sao? Mấy con hiểu chứ? Bởi vì tu phải chứng chứ.
Tu sinh: Thưa Thầy,
còn cái chỗ mà con đi kinh hành, con cảm nhận cái rung động trên toàn thân.
Thưa thầy, con nên tiếp tục hay là sao?
Trưởng
lão: Ờ, bây giờ con thấy cái sức tỉnh con đủ sức rồi thì con không cần phải
tu tập nó nữa. Mà cái sức tỉnh con chưa đủ thì phải tập nó nữa. À, con biết cái
sức tỉnh con đủ là chỗ nào không?
Tu sinh: Dạ không ạ.
Trưởng
lão: À, chưa biết à. Thì không hôn trầm, thùy miên đó là sức tỉnh đủ, mà còn
hôn trầm, thùy miên là phải tập nó. Con hiểu không?
Tu sinh: Dạ.
Trưởng
lão: Còn bây giờ, 10h mà sao cứ gục tới, gục lui thế này, đó là hôn trầm, thủy
miên chưa hết. Thì do đó thì còn ôm pháp đó mà tu, để cho có sức tỉnh. Chứ đến
khi mà tỉnh rồi nó không còn bị hôn trầm, thùy miên, không còn buồn ngủ, không
còn thích ngủ nữa. Thì như vậy chúng ta mới là tỉnh thức, tỉnh táo, tỉnh giác
chứ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét